113. Phiên ngoại 4

Tiếng Anh của Chung Quốc tối đã chỉ có thể dùng giao tiếp thường ngày, ví dụ như "bạn có ăn không" hay "rất vui khi gặp bạn", nhưng quả thật là biển báo giao thông, cột mốc này nọ cậu xem không có hiểu, cũng không biết phải hỏi đường như thế nào. Vẻ mặt cậu như đưa đám, hẳn là không đi quá xa, sao lại không tìm thấy đường về nhỉ. Cậu từ từ nhắm mắt lại, cố gắng hồi tượng xem làm sao mà đi được tới đây, nhưng lúc đó mải nhìn trời nhìn đấy, đâu có nhìn xung quanh nó thế nào. Thấy những khuôn mặt xa lạ đi tới đi lui, Chung Quốc bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hóa ra không có Tại Hưởng ở bên cạnh, thế giới này hoàn toàn không có cảm giác an toàn .

Cậu vỗ vỗ mặt mình cổ vũ bản thân: Dù sao cũng là đàn ông con trai, không thể không có tiền đồ như vậy. Nhưng Tại Hưởng rốt cuộc ở đâu a? Chung Quốc càng nghĩ càng hối hận, lại không dám đi tìm người. Nếu như cậu gặp phải người xấu thì làm sao? Cậu chỉ có thể bình tĩnh đứng đó, đã không biết đường thì không được đi lung tung, còn không bằng đứng ở đây chờ Tại Hưởng tìm thấy mình. Đi loạn nhỡ mà bỏ qua nhau, cái được không bù nổi cái mất. Xem ra Chung Quốc đâu có ngốc lắm. Đôi mắt cậu thẳng tắp nhìn vào chỗ rẽ của từng con đường, nhìn tới mức mắt đều đau, người kia, cái người gọi là Tại Hưởng kia, vẫn không hề xuất hiện .

Tại Hưởng ở sân bay nhanh chóng tới hỏi nhân viên công tác cùng các hành khách, xem họ có thấy một người Trung Quốc, đại khái là rất cao, con trai. Nhưng nhiều người như vậy thì ai mà chú ý, hơn nữa còn thật khó cho Tại Hưởng để cẩn thận không dùng ngôn từ cẩu thả với người ngoài. Không tìm thấy người trong sân bay, Tại Hưởng đành phải ra ngoài. Bởi vì không có xe lại không có phương tiện, anh sợ ngồi xe sẽ không thấy được Chung Quốc, chỉ có thể từng bước từng bước đi dọc theo cửa ra sân bay mà tìm lần lượt. Không biết phải tìm ở đâu, cũng không biết phải tìm bao lâu, chẳng biết đã đi qua bao nhiêu cửa, chỉ biết là phải tìm, không thể không tìm thấy Chung Quốc!.

Cuối cùng, anh thấy được Chung Quốc đang đứng một chỗ co rúm bất an. Chung Quốc cũng thấy Tại Hưởng, muốn nhào tới ôm lấy anh, lại thấy nét mặt lạnh lùng, thần sắc mệt mỏi rã rời, thì có chút do dự. Hai chân đứng lâu đã tê nhức vô cùng, cậu chỉ có thể cúi đầu chờ ăn chửi. Tại Hưởng chậm rãi đi tới trước mặt Chung Quốc, cái gì cũng không nói. Chung Quốc nghĩ thật kỳ quái, bình thường ngay cả cậu không sai cũng đã bị châm chọc, giờ cậu thật sự làm sai, anh lại im lặng không nói. Điều này làm Chung Quốc càng thêm áy náy, cậu tình nguyện để anh chửi còn thấy thoải mái hơn. Cái ý muốn chết không muốn sống cứ nghẹn lại trong cổ họng làm cậu khó chịu vô cùng .

Tại Hưởng nâng cằm Chung Quốc lên, nhìn vẻ mặt hối lỗi của cậu. Chung Quốc bị anh nhìn chằm chằm, có chút ngại ngùng, nghiêng đầu nói: "Làm gì thế?".

"Còn tưởng cậu sẽ sợ tới khóc." Khẩu khí của Tại Hưởng chẳng hề có ý tứ châm chọc .

"Không phải chỉ là lạc đường thôi sao, tớ là đàn ông, sao có thể khóc được?" Nhưng mà nếu Tại Hưởng đến chậm một chút, nói không chừng....

"Tốt nhất là như vậy.".

Chung Quốc chờ đợi, nhưng vẫn không thấy thanh âm Tại Hưởng mắng chửi. Toàn thân cậu tự nhiên hoảng loạn, nhìn lại sắc tời đã nhạt nhòa, tự trách mình đã làm lãng phí thời gian, đuối lý hỏi: "Vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ?".

"Còn có thể làm sao. Hôm nay không lên được đảo, ở lại gần đây.".

Tại Hưởng quay đầu đi trước vài bước, thấy Chung Quốc vẫn chưa đi, lại quay trở về, nắm cổ tay Chung Quốc kéo đi. Vừa nãy anh rất sốt ruột, giờ thấy Chung Quốc đang ở trước mặt mình, anh thở phào nhẹ nhõm, khẩu khí nhẹ nhàng hơn, ngay cả tính tình cũng thả lỏng đi rất nhiều .

Chung Quốc bị kéo, cảm giác thấy cổ tay bị túm thật chặt, máu nhanh chóng không tuần hoàn được: "Nè Tại Hưởng, cậu làm sao vậy. Không muốn tớ thoải mái thì cứ mắng tớ đi. Phải cho tớ bài tiết chứ.".

Tại Hưởng dùng ánh mắt như nhìn người điên lướt qua biểu tình vô cùng thống khổ của Chung Quốc, vẫn không nói chuyện. Chung Quốc nói: "Tớ biết mình sai rồi. Nên muốn mắng thì cậu cứ mắng đi, mắng thoải mái đi. Coi như cho tớ giải thoát." Trong lòng Chung Quốc xoắn lại, thấy Tại Hưởng bất động thanh sắc, lại nói tiếp: "Đi, cậu lại nghiên cứu ra bước phát triển mới trong phương pháp dằn vặt tớ, xem như cậu lợi hại." Ngay cả phép khích tướng cũng lôi ra dùng, Chung Quốc nghẹn tới sắp nội thương rồi .

Chờ tới khi thuê xong phòng, vừa vào cửa phòng, Chung Quốc trước hết dọn xong hành lý, chạy tới trên giường cầm hai cái gối xếp cùng một chỗ, vỗ vỗ và vẫy tay với Tại Hưởng: "Mệt mỏi rồi, tới nằm đi.".

Tại Hưởng không khách khí nằm xuống, thuận tiện lấy điều khiển từ xa mở TV. Chung Quốc ngồi ở bên giường, đem chân Tại Hưởng đặt lên đùi mình: "Gia, hôm nay tiểu nhân bóp chân cho ngài.".

Nhìn Chung Quốc lộ bộ dáng tận tâm tẫn trách, Tại Hưởng thấy buồn cười. Bình thường mắng cậu hai cậu, da cậu vẫn dày như thường. Hôm nay không muốn mắng, biểu hiện dĩ nhiên là vô cùng hài lòng. Xem ra đoạn đường kia cũng không uổng công. Chung Quốc cười khanh khách nhìn về phía gương mặt lạnh lùng của Tại Hưởng: "Thoải mái không?".

"Nghe tớ nói này, Chung Quốc!".

"Ngài nói đi, cứ việc nói.".

"Cậu có biết đây là nước ngoài hay không? Có biết đi lạc nguy hiểm thế nào không?".

"Biết.".

"Cậu có biết điện thoại di động là phải mang theo người không?".

"Biết.".

"Cậu có biết rất nhiều người nước ngoài nam nữ đều ăn không?".

"Biết.".

Chung Quốc không dám liếc mắt nhìn Tại Hưởng, đành dán mắt vào chân anh .

"Cậu có biết nếu như để mất cậu, tớ trở về sẽ không ăn nói được với ba mẹ cậu hay không?".

"Biết.".

"Cái gì cậu cũng nói biết. Vậy cậu có biết nếu không thấy cậu, tớ sẽ lo lắng tới thế nào không? Sau này đừng có chạy lung tung, cậu muốn đi đâu cũng được, có phải tớ không đưa cậu đi đâu." Tại Hưởng nói giống như làn gió mát thổi thẳng vào tim Chung Quốc, còn mạnh mẽ hơn gió biển Maldives, thổi cho Chung Quốc ngã trái ngã phải, không chịu nổi kích thích .

"Nói với cậu đó, có nghe được không?".

Chung Quốc bất chợt đứng lên, Tại Hưởng thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống, còn chưa kịp phản ứng, bụng đã bị đầu của Chung Quốc đụng tới, lực đạo không hề nhẹ. Tại Hưởng kêu một tiếng đau đớn, Chung Quốc ôm chặt lấy anh, đầu vẫn còn vùi vào lòng Tại Hưởng: "Xin lỗi, là tớ không tốt. Không phải tớ cố ý. Tớ cũng không biết mình đã đi đâu, chờ tới khi nhận ra thì không thấy cậu nữa rồi. Tớ rất sợ hãi, sợ cậu không tìm thấy tớ, sợ cậu thấy tớ thì tức giận, còn sợ sau này cậu sẽ không bao giờ đưa tớ đi chơi nữa." Chung Quốc tâm tình kích động, liên tục nói, sau đó lại nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi. Dù sao cậu đi máy bay lâu đã mệt chết rồi, còn phải đứng lâu như vậy. Khi Tại Hưởng cúi đầu nhìn, Chung Quốc đã ngủ say trong lòng anh .

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Chung Quốc đã tỉnh lại. Chuyện ngày hôm qua đã tan thành mây khói, áy náy trong lòng cũng chẳng còn mấy. Cậu đẩy đẩy Tại Hưởng, vốn tưởng rằng phải gọi thật lâu mới dựng được tên lười này dậy, nào ngờ Tại Hưởng mở mắt ngay. Trước ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Chung Quốc, anh rời giường, tắm, mặc quần áo, chờ khi chuẩn bị xong xuôi, Chung Quốc vẫn còn trong tư thế gọi Tại Hưởng dậy ở trên giường. Tại Hưởng ném quần áo cho cậu: "Động tác nhanh lên một chút!".

Chung Quốc lấy quần áo trên đầu xuống, vô cùng khó hiểu nhìn chăm chằm Tại Hưởng đang mặc đồ. Khi cậu đánh răng còn nhìn Tại Hưởng qua gương, trong đầu có một dấu hỏi chấm to đùng ép cậu tới mức cậu không thể nào nghĩ tới chuyện khác. Chờ tới khi ngồi trên thủy phi cơ(1) tới một hòn đảo Chung Quốc không đọc được tên rồi, cậu ở trên máy bay nhìn biển sâu xanh thẳm, rốt cục mới quay đầu lại, nắm ngón tay Tại Hưởng: "Cậu thành thật nói đi, có phải cậu có đàn bà ở bên ngoài không?".

Đối với câu hỏi kì lạ này, Tại Hưởng nhíu mày: "Cậu chưa tỉnh ngủ à?".

"Không đúng a, không có khả năng, nói không phải, không thích hợp. Chẳng tiêm cái gì cho cậu, sao có thể đột biến như thế. Không mắng tớ đã đành, sáng sớm mới gọi một tiếng đã dậy, xưa này hoàn toàn chưa từng có.".

"Cậu nghĩ quá nhiều rồi.".

"Gia, xin ngài nói cho tiểu nhân biết đi. Nếu không tiểu nhân khó ngủ yên giấc. Vấn đề này làm khó tớ đã lâu.".

Thấy Chung Quốc chớp chớp đôi mắt nhỏ đáng thương khẩn cầu muốn biết chân tướng, biểu tình của Tại Hưởng vô cùng mất tự nhiên, hơn nửa ngày mới phun ra được vài chữ: "Phiền chết đi được, còn không phải là vì đang hưởng tuần trăng mật sao.".

Kích thích này Chung Quốc chịu không nổi, ôm lấy vai Tại Hưởng: "Quá đáng yêu!".

"Tránh ra! Có tin tớ ném cậu xuống biển không?".

"Ném đi, không vấn đề gì, tớ bơi ếch theo cậu.".

*Chú thích:.

(1) Thủy phi cơ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top