Part 10
Reng...Reng...Reng... Tiếng chuông báo thức kêu vang liên hồi khắp phòng làm người trong chăn không khỏi khó chịu, theo thói quen giơ bàn tay cầu xin:
- Cho tớ 5p nữa đi.
Tuy nhiên khác hẳn những ngày qua, sau lời thỉnh cầu của cậu tiếng chuông vẫn không ngừng đi, khiến Sungyeol bực bội ôm chặt hai tai, bật dậy tính mắng người luôn đứng cạnh giường cầm đồng hồ mỗi sáng nhưng rồi lại giật mình im lặng vì trong phòng nào có ai khác ngoài bản thân mình.
Hụt hẫng bước xuống giường, cậu chuẩn bị mọi việc với sự trống trải chẳng quen thuộc, không một ai hối thúc, không ai nhắc nhở. Xỏ chân vào giày ra ngoài và cảm giác lạ lẫm bỗng trỗi dậy trong lòng khi dừng chân tại trạm xe buýt buổi sáng đã một tháng qua không đi. Chợt Sungyeol thở dài, cười nhạt: "Đây mới là cuộc sống của mày".
Xe chạy qua con đường quen thuộc đến trường, mang tâm trạng khó diễn tả vào lớp, bản thân cậu không quan ngại quay đầu hướng đến bàn học đầu dãy bên kia. Chiếc cặp nâu, tập sách vẫn như bao ngày nhưng sao hôm nay Sungyeol cảm thấy khoảng trống ở đáy lòng tựa như được những điều nhỏ nhặt ấy lắp đầy.
Có phải một phần cũng vì Woohyun dạo gần đây bỗng nhiên thân thiết với Sungkye nên không còn ai làm phiền, quan tâm như trước kia? Nên chính mình thấy có chút buồn, rồi Sungyeol bỗng cười bản thân cớ vì sao lại quá đa cảm. "Chỉ mới ở đấy một tháng mà đã thế." Nhưng thời gian để cậu u sầu chẳng bao lâu khi người thứ hai tự nguyện đặt con tim nơi cậu bước đến, vẻ mặt rạng rỡ.
- Cơm trưa hôm nay đây.
- Xin lỗi! Nhưng tớ... Sungyeol nhìn hộp cơm trên bàn, thái độ khó xử, định từ chối tuy nhiên vẫn là lời chưa nói ra đã bị người đối diện cướp lấy, phản đối đầy kiên quyết rồi như lần đầu tiên lạnh lùng quay đi.
- Không được từ chối. Hôm nay cậu phải dùng nó, biết chưa?!
Sungyeol bất lực mà thở dài lấy phần cơm để vào hộc bàn, chẳng biết bản thân cậu có phải cố tình không nhớ đến hay thật sự không nhớ mà cho đến khi tiếng trống tan trường vang lên nó vẫn nằm ngay ngắn chẳng một chút dịch chuyển trong cái hộc tối tăm. Trên hành lang vắng vào chỉ còn vài lớp đội tuyển, Sungyeol đột ngột bị ai đó nắm lấy cánh tay lôi đến một góc khuất, nhìn dáng lưng người kéo mình, bản thân cậu ngay lập tức nhận rõ đó là ai nên không hề phản ứng mạnh mẽ, chỉ dùng sức thoát khỏi cái cầm tay thật chặt của Myungsoo.
- Buông tớ ra.
Tuy nghe rõ yêu cầu của người phía sau nhưng Myungsoo chẳng một chút biểu hiện sẽ đáp ứng, ngược lại càng nắm lấy. Khiến Sungyeol không khỏi đau đớn, khó chịu bắt đầu chống cự mạnh mẽ và rồi Myungsoo xô mạnh cậu vào tường, nhanh chóng lấy tay đỡ đầu Sungyeol tránh cậu bị thương. Khi cả hai cùng nhau đối mặt, Myungsoo khẽ hôn lên môi người đối diện, nụ hôn không sâu nhưng đủ để người bị động hiểu rõ sự nhớ nhung, bất an của ai đó dành cho mình.
- Đừng dao động mà! Tớ xin cậu....đừng nắm tay cô ấy rời bỏ tớ.
Kết thúc nụ hôn Myungsoo ôm chặt cậu vào lòng thì thầm, nhưng có lẽ điều Myungsoo sợ hãi đã chẳng còn tồn tại vì không biết từ lúc nào Sungyeol đã ngừng hẳn suy nghĩ về việc nắm lấy bàn tay của một ai khác. Hiện tại trong tâm trí chỉ chứa hình bóng của một kẻ mỗi sáng cầm chuông báo thức gọi cậu, cằn nhằn những khi cậu làm sai và mỗi ngày luôn quan tâm, chiều chuộng và rồi cứ thế Sungyeol muốn bày tỏ nỗi lòng với Myungsoo:
- Tớ không...
- Hai cậu đang làm gì vậy?
Câu hỏi của Sungjong bỗng cắt ngang lời nói của cậu, không gian xung quanh chẳng mấy chốc trở nên lãnh đạm, lòng Sungyeol bỗng sợ hãi, cố giữ bình tĩnh tựa như vừa rồi chẳng có điều gì đặc biệt xảy ra:
- Cậu ấy không khỏe nên tớ tính đưa cậu ấy về nhà. Nhưng...tớ không cẩn thận suýt té, may Myungsoo phản ứng nhanh ôm tớ.
Sungjong chăm chú nhìn Myungsoo trong khi cậu tìm lý do cho tình huống hiện tại, rồi đột nhiên cô đi đến bên cạnh giúp đỡ:
- Phòng y tế còn mở, tớ cùng cậu đưa Myungsoo xuống.
Dù chẳng thích việc này tuy nhiên Myungsoo vẫn không phản kháng, dù bất đắc dĩ nằm trên giường bệnh nhưng nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, thân Myungsoo không bệnh thì tâm cũng đau đớn.
- Sungyeol mệt không? Sungjong quan tâm, tay tự nhiên chỉnh mái tóc hơi rối của người bên cạnh. Do hành động của cô quá đột ngột nên Sungyeol chỉ còn biết cười gượng, trả lời:
- Không sao!
- Chúng ta về thôi. Myungsoo đã có cô chăm sóc rồi. Sungjong nhìn người trên giường đang mệt mỏi nhắm mắt ngủ, kéo tay Sungyeol. Thấy thế cậu cũng đành theo cô mà không hề biết rằng vì chẳng muốn thấy cảnh thân thiết đang có nên người giả ốm này đã vô tình đóng tròn vai. Thầm nhủ: "Đúng vậy! Buông bỏ được rồi, rời khỏi được rồi. Không còn gì để hối tiếc, Sungjong rất xứng với cậu. Lee Sungyeol, cậu không thuộc về tớ."
Sungyeol ngồi trên chuyến xe buýt hơi vắng người, điện thoại trong người bỗng rung lên. Là tin nhắn từ Myungsoo "Hẹn gặp cậu vào tối nay lúc 6h30." và Sungyeol không đắn đo, nhanh chóng gửi lại 'ok' vui vẻ mà bỏ điện thoại lại vào túi.
———
Quay lại trước đó Sungyeol đưa Sungjong về nhà.
Đối với Sungyeol việc này chẳng có gì đặc biệt và thật ra cậu cũng chưa từng thẳng thắn nói với Sungjong: " Tớ không thích cậu." Nếu có,chỉ là biểu hiện né tránh vì thế mà mối quan hệ của cả hai trở nên rắc rối và khó xử.
- Sungjong tại sao cậu thích tớ?
- Ưm... Vì tớ cảm thấy an tâm khi ở bên cậu, kể từ khi chúng ta học cấp hai cho đến tận bây giờ cảm giác đó vẫn chưa phai đi.
Sungjong suy nghĩ, tươi cười nói những suy nghĩ của mình.
- Thì ra là thế...Thật ra tớ từng rất thích cậu nhưng hiện tại đã không còn.
- Vì bạn gái? Cô nắm chặt cánh tay Sungyeol nhìn vào đôi mắt đối diện tựa như đang tìm kiếm điều gì đó.
- Không! Tớ không có bạn gái. Chỉ là tớ đã thay đổi. Sungyeol nói rồi cầm lấy bàn tay thon dài trên tay mình nhẹ buông bỏ. - Với lại đang có người yêu cậu rất thật lòng.
- Ai?
- Người mà rất nể mặt Myungsoo! Cậu ấy thích cậu. Sungyeol nhớ đến kẻ đánh cậu nở nụ cười.
- Hoya? Sungjong ngạc nhiên hỏi.
- Tớ không biết nhưng hình như người này rất khách sáo với Myungsoo và theo tớ người để cậu ấy khách sáo rất ít. Tớ nghĩ nhà cậu chắc không còn xa đâu nhỉ. Tạm biệt, hẹn gặp lại. Sungyeol nhìn con đường phía sau Sungjong dự đoán, rồi vẫy tay chào, mặc cô vẫn còn mông lung lời của cậu vừa nói, nhưng trong lòng chắc chắn một điều mình đã thất bại.
"Sungyeol! Tớ thật sự thua Myungsoo."
———
18h30.
Đúng giờ hẹn Myungsoo đứng đợi dưới nhà cậu. Biết tính ai kia rề rà nên bản thân người đón chẳng hề hối thúc chỉ im lặng ngồi trên xe, tuy nhiên 10p trôi qua vẫn không thấy ai, cậu đành gọi điện nhắc nhở nhưng tiếng chuông mãi kéo dài.
Sau nhiều lần, Myungsoo vừa gọi cùng đó chạy hối hả lên nhà bấm chuông nhưng vẫn không ai đáp. Cậu lo lắng dò tìm số liên lạc của Woohyun trong danh bạ, vì có thể Sungyeol đột ngột thay đổi ý định không đi và nếu vậy chỉ có nhà Woohyun là nơi lánh nạn, tất nhiên chủ nhân ngôi nhà đó đặc biệt không biết nói dối.
- Alô!
- Woohyun! Sungyeol có nhà cậu không?
- Không! Hôm nay cậu ấy không về chung với tớ.
- Nếu cậu ấy có liên lạc nhớ báo tớ. À! Gửi qua tớ số điện thoại của Sungjong.
- Biết rồi.
Kết thúc không bao lâu, Myungsoo nhanh chóng nhận được tin nhắn, cậu chằn chờ rồi gọi đến số mới nhận, Myungsoo nghe tiếng chuông chậm chạp truyền vào tai, lòng thầm cầu mong suy nghĩ vừa thoát qua không biến thành sự thật, nhưng nếu câu trả lời là "có" thì cậu phải làm như thế nào.
- Alo! Xin hỏi là ai vậy?
- Đây là số của Sungjong đúng không? Myungsoo cẩn thận xác nhận.
- Đúng vậy.
- Tớ Myungsoo.Sungyeol... có ở đấy không?
Myungsoo ngập ngừng, tuy nhiên ngữ điệu liền thay đổi sau lời đáp chứa ý đùa giỡn của Sungjong.
- Có thì sao? Không có thì sao?
- Tớ không có thời gian.
- Cậu nhờ vả như thế sao? Đúng thật là, Sungyeol không có ở đây.
Sungjong nói rồi cúp máy, Myungsoo cũng chẳng để ý đến điều đó chỉ cảm thấy lòng bỗng dễ thở kèm theo vui mừng. Trong lúc đó liền nhớ đến một người, có thể người này bắt gặp Sungjong và Sungyeol lúc tan học về chung với nhau nên lại nỗi cơn thịnh nộ.
- Có gì sao? Giọng của đầu dây bên kia có chút ngạc nhiên.
- Cậu làm gì Sungyeol rồi?
- Cậu ta hôm nay tớ không gặp. Hoya nhanh chóng thanh minh dù ngữ điệu mang đầy vẻ chẳng hiểu tình huống gì đang xảy ra bên kia.
- Cậu không có...Khoan đã... Bên cạnh cậu có ai nghĩ Sungyeol và Sungjong quen nhau không và thân thiết với cậu?
- Dongwoo! Được rồi.... tớ hiểu. Đợi một lát.
Myungsoo người đầy căng thẳng sau khi nghe Hoya nói. Thật ra thì cậu và Hoya là bạn cùng lớp hồi cấp hai,Myungsoo đã từng gia nhập nhóm của hắn và không ít lần đánh nhau nhưng từ khi biết Sungyeol không còn nói chuyện nhiều với cậu vì nguyên nhân đó, Myungsoo đã nhanh chóng rời đi mặc cho Hoya hết lòng níu kéo. Hắn cũng xem cậu là bạn thân nên mọi điều trong lòng đều nói với cậu, vì thế mà Myungsoo cũng biết tình cảm của Hoya là đã dành cho ai.
Khoảng 5p sau...
- Cậu đến khu Hongdae.Con hẻm kế bên tiệm net IN lúc trước thường đến. Xin lỗi...
Nghe địa điểm Myungsoo xong chẳng nể mặt ngay lập tức tắt máy, lên xe mà tăng hết tốc độ cho phép, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi, lần ở nhà vệ sinh nếu cậu không đến kịp thì dù Sungyeol có ngất đi Hoya cũng chẳng ngừng tay, không biết liệu rằng đám đàn em có biết ngưng đúng lúc?
Đến con hẻm theo chỉ dẫn của Hoya, đi sâu vào trong Myungsoo liền bắt gặp thân hình Sungyeol bê bết máu, chiếc áo đồng phục trắng đã thấm đẫm màu đỏ, khuôn mặt tay chân đều mang vết bầm, trầy xước. Myungsoo đau đớn ôm chặt người ngất đi từ lúc nào, thầm đội ơn trời khi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Sungyeol.
Những tưởng sẽ là một buổi tối đầy hi vọng và niềm vui đến với cả hai, nào ngờ lại biến thành một đêm dài đau thương.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top