8. Hồi sinh tablet Apple
Ở trụ sở Apple có một dự án máy tính bảng đã lâu đời. Nó sử dụng màn hình cảm ứng và một ngày kia, Bas Ording gọi điện thoại cho Steve rồi nói: "Chúng ta sẽ làm điện thoại". Nhiều năm trước đó, một số kĩ sư và nhà thiết kế đã làm ra một nguyên mẫu tựa tựa như iPod ngày nay, nhưng vì nó quá to và đắt tiền nên không được thương mại hóa. Nhưng nếu thu nhỏ lại và sử dụng màn hình bé hơn, mẫu ý tưởng mang mã hiệu Q79 này có thể dùng được như một cái điện thoại.
"Chúng tôi sẽ dùng màn hình nhỏ hơn, nó phải là màn hình cảm ứng. Sẽ không có nút nào cả, và mọi thứ sẽ phải chạy dựa trên những thứ này", Steve nói với Ording. May mắn thay, Ording và đồng nghiệp của mình đã dành nhiều năm xây dựng một giao diện cảm ứng, và giờ là lúc công sức của họ đơm hoa kết trái. Ording cho Steve xem một giao diện mô phỏng trên máy tính, trong đó có hiệu ứng cuộn nhanh chậm tùy tốc độ lướt, thấy vùng sáng lên khi chạm tới cuối danh sách, và Steve biết rằng giờ là lúc đem giao diện này lên điện thoại.
Có một điều thú vị: hiệu ứng sáng lên khi lướt tới cuối danh sách ra đời là do Ording không biết khi nào ông đã cuộn hết list. "Tôi nghĩ rằng phần mềm của tôi bị lỗi vì tôi đã cố cuộn thêm mà chẳng có gì xảy ra cả, và rồi ông nhận ra ông đã cuộn sai hướng". Với một số thứ khác, Ording phải dùng đến cả toán học để làm ra thứ người dùng sẽ xài một cách tuyệt vời nhất.
Quyết định làm một cái điện thoại cũng được báo cho Christie biết. Ông gia nhập Apple vào những năm 90 khi công ty gặp khó khăn. Christie dẫn đầu dự án Newton, thời đó được đánh giá là một trong những thiết bị di động có tiềm năng nhất. Ông cũng từng thuyết phục Steve làm điện thoại nhiều lần nhưng chưa lần nào được chấp thuận.
Giờ thì nhóm Human Interface của ông sẽ tham gia vào làm iPhone và chuẩn bị đối mặt với những thách thức lớn nhất của họ. Nhóm tập hợp lại ở tầng 2 tại trụ sở Apple và bắt đầu làm việc trong một căn phòng kín. Jobs thích căn phòng này vì nó an toàn, không có cửa sổ và nằm ẩn đi dưới ánh mắt tò mò của người khác. Vị CEO khi đó đã định hình rằng iPhone phải thật sự bí mật. Ngay cả nhân viên dọn dẹp cũng không được bước vào. Hàng đống bảng trắng được dựng nên dọc bức tường, và những ý tưởng tốt nhất sẽ được giữ lại, không bao giờ bị xóa đi.
Hên là Chaudhri cũng từng phát triển Dashboard, một tính năng của Mac có thể gắn widget thời tiết, chứng khoán, máy tính bỏ túi, lịch, ghi chú... Những thứ này lại vô tình là những cái mà điện thoại cần, là thứ mà Apple muốn đưa vào một thiết bị bạn có thể nhét trong túi. Thế là nhóm bắt đầu chuyển thể dần dần các widget đó vào iPhone. Và dưới áp lực muốn xem demo mọi thứ của Steve, nhóm thậm chí đã phác thảo ra biểu tượng chung cho iPhone chỉ trong 1 đêm. "Thật hài hước, hình dáng của icon app dành cho smartphone còn tồn tại đến ngày nay lại chỉ được sinh ra trong chỉ vài giờ", Chaudhri nhớ lại.
Ngay cả quyết định làm ra màn hình chính của iPhone cũng được thử nghiệm kĩ càng dưới deadline sát đít. Thứ gì người ta muốn thấy khi vừa mở điện thoại? Một lưới ứng dụng là thứ mà người ta nghĩ ra, nhưng để chắc ăn Apple phải test kĩ trước khi đưa ra quyết định sử dụng màn hình chính với tên gọi Springboard, cũng là màn hình chính mà iPhone 7 vẫn còn đang sử dụng.
Và để chắc chắn rằng người dùng cảm thấy hài lòng, Chaudhri nhờ nhóm thiết kế công nghiệp làm ra một vài mẫu iPhone bằng gỗ để họ có thể chọn kích thước icon phù hợp nhất với ngón tay của người dùng. Nhóm cũng thử nghiệm nhiều thao tác cảm ứng đa điểm. Dần dần mọi thứ đang kết hợp lại với nhau thật nhuần nhuyễn.
Nhưng nhóm vẫn thiếu một thứ keo có thể gắn kết mọi người. Cả nhóm vẫn chưa hình dung được một cái điện thoại chỉ sử dụng màn hình cảm ứng sẽ như thế nào. Họ chỉ lo phần của riêng mình, mỗi người chịu trách nhiệm cho một mẫu ý tưởng nhỏ trong cả một phần mềm đồ sộ. Một chút này, một chút kia. Tất nhiên, khi đưa mớ này lên cho Jobs thì sẽ ăn chửi là cái chắc, ông ấy muốn một thứ hoàn chỉnh. Cũng vì vậy mà Jobs phát điên với những buổi thuyết trình của các team.
Thế rồi vào tháng 2 năm 2005, Steve ra tối hậu thư. "Các anh có hai tuần", Steve nói, vậy là tất cả mọi người cuống cuồng làm việc để làm cho những ứng dụng này trở thành một khối thống nhất, có ý nghĩa. Họ làm việc không ngừng nghỉ để đưa ra một thứ mà Steve sẽ hài lòng, một thứ có thể xài được với nút home cứng, một thứ có thể uyển chuyển chạy trên màn hình cảm ứng.
"Chúng tôi cho Steve xem khái quát câu chuyện. Chúng tôi cho ông ấy xem home screen, cho ông ấy thấy cuộc gọi tới sẽ như thế nào, làm sao anh vào danh bạ, và Safari sẽ trông như thế này". Cứ mỗi cái là một click. Nó không chỉ là những màn trình diễn hào nhoáng, nó là một câu chuyện". Và Steve thích câu chuyện đó, thậm chí ông còn muốn xem lại phần demo này lần thứ hai. Sau này, ông đem nó cho nhiều nhân viên xem hơn. Steve trình diễn nó cho Top 100 nhân viên mà ông cho là xuất sắc nhất, họ thường có một lần họp bí mật tại một nơi xa trụ sở.
Với những người nhân viên này, iPhone là con đường phát triển sự nghiệp, và với Steve, phần trình bày của ông phải được cân nhắc rất kĩ vì thời điểm ra mắt đã tới gần. Ông cần phải tạo cảm hứng cho nhân viên của mình, và phải làm cho họ hiểu cái mà Steve đang làm. Cuối cùng, phần demo ở buổi họp Top 100 là một thành công lớn, và mọi người đều bị thuyết phục vì những gì Steve đang cho họ xem.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top