Chương 7

  Lộ Chi Phán cảm thấy đầu óc hỗn độn như thể đang chìm trong màn sương mù dày đặc, xung quanh mờ mịt, không trông rõ thứ gì. Dù cô cố gắng sức chạy thế nào cũng chằng thể di chuyển được, gắng sức hét thật to cũng chẳng thể phát ra tiếng. Cô thậm chí cảm nhận được sự quẫn bách của bản thân trong giấc mơ đó. Giang Thiệu Minh tỉnh dậy, nhận ra Lộ Chi Phán có biểu hiện bất thường. Trán cô nóng đến giật mình. Anh vội bật đèn lên, căn phòng thoáng chốc sáng bừng. Lộ Chi Phán trông vô cùng chật vật với gương mặt ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, miệng không ngừng mấp máy như đang cố gắng nói gì đó. Giang Thiệu Minh lo lắng vỗ nhẹ vào mặt cô, đến khi cô mở mắt, anh mới thở phào. Sau đó, anh mau chóng thay quần áo, khoác thêm áo ngoài cho cô rồi đưa cô đến bệnh viện. Nghe thấy tiếng động, vợ chồng Giang Trọng Đạt cũng tỉnh giấc. Hai người ra khỏi phòng, trông thấy Giang Thiệu Minh bế Lộ Chi Phán, lo lắng hỏi: "Sao thế? Tiểu Phán làm sao thế?". "Cô ấy bị sốt. Con đưa cô ấy đi viện. Lát nữa bố mẹ đưa Tiểu Húc đến nhà trẻ giúp con." "Được rồi, con mau đi đi!" Anh bế cô vào xe rồi lập tức lái xe đến bệnh viện. Sắc mặt cô không còn đỏ bừng nữa nhưng lại có phần nhợt nhạt. Dường như cô vừa trải qua một nỗi sợ hãi khủng khiếp. Ánh mắt cô đã hết hoảng loạn, nhìn xung quanh như muốn xác định điều gì đó. "Khó chịu lắm phải không?" Anh lo lắng nhìn cô. Nghe thấy tiếng nói của Giang Thiệu Minh, cô mới quay sang phía anh. Gương mặt cô hiện rõ sự bối rối và lo sợ khiến anh không khỏi nhíu mày, "Sắp đến bệnh viện rồi". Lộ Chi Phán thấy toàn thân nóng như lửa đốt, cô hé miệng nhưng không thể nói ra lời. Cổ họng khô rát khó chịu. Giờ phút này, cô ước giá mà mình đã uống say, như vậy, cô có thể mượn rượu để nói ra hết những điều day dứt trong lòng bấy lâu. Thế nhưng, hình ảnh con trai thoáng qua, tức thì dập tắt niềm mong mỏi đó của cô. Cô có thể mặc kệ tất cả, nhưng còn Thành Húc thì sao? Thằng bé sẽ ra sao? Cô không muốn để con trai mình thiếu bố hay thiếu mẹ. Trước kia, khi Giang Thiệu Minh còn hôn mê, cô đưa con trai đến viện thăm anh và nói: "Tiểu Húc, đây là bố con. Con không phải đứa trẻ không có bố, nghe chưa!". Khi Thành Húc đã biết đi, biết cầm đồ vật, mỗi lần đến thăm Giang Thiệu Minh, cậu bé luôn vui vẻ lau mặt giúp bố và nói: "Con có bố, bố chỉ đang ngủ một giấc dài, chẳng bao lâu nữa bố sẽ tỉnh dậy và đưa con đi chơi công viên". Bấy giờ, Lộ Chi Phán không hề nghĩ Giang Thiệu Minh sẽ tỉnh lại, mãi đến khi điều đó thành sự thật, cô mới bắt đầu lo lắng về chuỗi ngày sắp tới của bản thân, không biết mình sẽ phải đối mặt với những gì. Lúc anh hôn mê, cô luôn ở bên anh, chăm sóc anh, kể cho anh nghe về con trai, nhưng khi anh tỉnh dậy, cô lại sợ hãi và lảng tránh anh. Giang Thiệu Minh mất trí nhớ, quên đi tất cả. Hai vợ chồng Giang Trọng Đạt ban đầu khó tránh khỏi cảm giác hụt hẫng và đau khổ vì con trai quên mất bố mẹ. Nhưng sau đó, họ lại thấy may mắn, bởi Giang Thiệu Minh có thể bắt đầu một cuộc sống mới, mọi chuyện trong quá khứ đều không dính líu gì tới anh nữa. Thậm chí, Lộ Chi Phán khi đó đã nghĩ, có lẽ như thế lại hay, cuộc đời mình rồi sẽ không còn đau khổ như xưa nữa. Chỉ có điều, không có ngày xưa thì đâu có Lộ Chi Phán của hôm nay? Phúc họa khôn lường, câu nói này chẳng hề sai. Đối mặt với Giang Thiệu Minh giống như có một quả bom hẹn giờ sẽ phát nổ bất kì lúc nào mà cô không hề hay biết, càng không kịp tránh né. Ngay lúc Lộ Chi Phán cảm thấy khó chịu sắp ngất đi thì Giang Thiệu Minh mở cửa xe, bế cô ra ngoài. Trong vòng tay anh, cô cố gắng mở mắt, trông thấy sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt anh. Rõ ràng, anh đang rất lo cho cô. Cô đã từng đấu tranh vì cuộc sống của bản thân chưa? Đương nhiên là có. Xưa nay cô vốn không phải một người vĩ đại và lương thiện. Khi vợ chồng Lộ Phong đưa ra yêu cầu, cô cũng đã suy nghĩ cho bản thân. Cô và Mạnh Chính Vũ yêu nhau hơn hai năm, mối tình sinh viên đẹp như bao người mơ ước. Họ cũng biết điều đó và ngầm ưng thuận, vậy mà bỗng chốc họ muốn cô từ bỏ. Cô suy nghĩ rất lâu, đã là cuộc đời của cô thì vì sao phải nghe theo sự sắp đặt của người khác? Vậy nên cô quyết định sẽ kể cho Mạnh Chính Vũ tất cả. Nếu tình yêu anh dành cho cô đủ sâu đậm, anh sẽ đưa cô rời xa nơi này, hai người sẽ dùng cách khác trả ơn dưỡng dục của nhà họ Lộ. Thế nhưng, ngay khi cô chuẩn bị đi tìm anh thì Lộ Thi Tình gọi điện bảo cô về nhà vì có thứ muốn cho cô xem. Cửa phòng riêng của Lộ Thi Tình không khóa, và cô trông thấy hai người họ ở trong đó, cùng nhau. Cảm giác khi ấy là tuyệt vọng, là suy sụp, là muốn phá hủy mọi thứ... Thế nhưng cô chỉ đứng ngây ra đó giây lát rồi bỏ đi. Cô rơi vào bế tắc, rõ ràng cô cảm nhận được Mạnh Chính Vũ rất yêu mình, vậy thì vì sao anh lại phản bội cô? Trái tim cô giống như quả cầu lửa bị ném vào nước lạnh. Cô giam mình trong phòng, nhớ về những kỉ niệm giữa hai người. Mạnh Chính Vũ đối xử với cô thật sự rất tốt. Có nhiều cô gái khác cũng thích anh, mỗi lần anh hỏi cô có ghen hay không, cô luôn trả lời rằng: cần gì phải ghen, cô tin tưởng ở anh. Khi ấy, Mạnh Chính Vũ nhéo mũi cô mà trêu: không được quá tin vào đàn ông... Cô đã toàn tâm toàn ý với cuộc tình này, cũng rất kiên định với tình cảm mà Mạnh Chính Vũ dành cho mình. Cô biết, cuộc điện thoại kia là kế hoạch của Lộ Thi Tình. Nhưng thế thì sao chứ? Lộ Thi Tình giở thủ đoạn, Mạnh Chính Vũ cũng đã phối hợp rồi. Chẳng lẽ giữa cô và anh không phải tình yêu? Tình yêu sao có thể mong manh như vậy? Giam mình trong phòng một đêm thực ra không giúp cô nghĩ thông suốt được điều gì. Chỉ là cô muốn tự tìm cho bản thân một đáp án, thế nên đã nhận định rằng: Mạnh Chính Vũ không đủ yêu mình, mới lên giường cùng người con gái khác. Cuối cùng, cô chấp nhận yêu cầu của vợ chồng Lộ Phong. Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy trái tim mình vỡ vụn. Sau đó gặp lại Mạnh Chính Vũ, cô nhận ra bản thân thật ấu trĩ khi trong đầu xuất hiện cái ý nghĩ rằng: đừng tưởng tôi không thể rời khỏi anh, mà hơn thế nữa, tôi vẫn có thể sống tốt khi không có anh. Cô những tưởng Mạnh Chính Vũ sẽ hối hận, nhưng không hề. Ngược lại, anh ta còn trách móc cô, nói cô ham vinh hoa phú quý, muốn với cành cao. Thậm chí, anh ta còn cho rằng cô không đến tìm anh ta để cãi vã sau khi chứng kiến cảnh tượng trong phòng Lộ Thi Tình là bởi vì cô không thật lòng yêu anh ta. Cô gặp Giang Thiệu Minh chính tại thời điểm bản thân đã hoàn toàn tuyệt vọng với tình yêu. Đối với cô, sự si tình của đàn ông đều là giả dối, người này đi lập tức sẽ có người tiếp theo thế chỗ, dù kết hôn nhiều năm nhưng vợ qua đời hai, ba tháng liền tái hôn với người khác. Bởi vậy, cô không có cảm tình gì với Giang Thiệu Minh. Cô chỉ biết anh là một người đàn ông tuấn tú, lịch thiệp. Cô hờ hững quan sát tất cả, sắm vai một người vợ qua đường đúng nghĩa. Chỉ có điều sau đó không lâu, cô bắt đầu hận anh. Lộ Chi Phán mơ màng tỉnh lại, cô cảm thấy đầu óc nặng nề, toàn thân kiệt sức. Bên cạnh, Giang Thiệu Minh ngả người ngủ thiếp đi trong bộ quần mỏng tang, càng làm lộ cơ thể vốn hơi gầy của anh. Rõ ràng lúc đưa cô đến bệnh viện, anh đã rất vội vàng, thế nên mới không kịp thay đồ cẩn thận. Cô nhìn anh như vậy, khóe miệng bất giác mỉm cười. Con người ta ai cũng vậy, khi đứng trước thứ mình yêu thích, luôn cố gắng tìm một cái cớ để thuyết phục bản thân không được từ bỏ. Sau khi Giang Thiệu Minh mất đi kí ức, Ôn Khả Vân đã nắm lấy tay cô mà ôn tồn nói: "Tiểu Phán, mấy năm qua ở nhà họ Giang, con đã hết lòng chăm sóc cho Thiệu Minh, trong lòng mẹ từ lâu đã coi con như con gái ruột. Thậm chí từ khi có con, cái nhà này mới giống một gia đình thật sự. Không có con, mẹ thật không biết làm sao để vực dậy sau khi Thiệu Minh xảy ra chuyện. Mẹ mong con ở lại, dù con không có tình cảm với Thiệu Minh nhưng có thể vun đắp dần dần. Huống hồ, hai đứa còn có một đứa con trai, con cũng nên suy nghĩ cho thằng bé". Cô biết, họ sẽ không giao Tiểu Húc cho cô. "Nhưng ..." Ôn Khả Vân tiếp tục trấn an cô: "Mẹ biết con đang lo lắng điều gì, nhưng bác sĩ đã nói rồi, Thiệu Minh rất khó khôi phục trí nhớ. Hiện giờ với nó, chúng ta chính là người thân, những người khác đều không tồn tại". Cô lặng im. "Tiểu Phán, cho dù sau này, Thiệu Minh khôi phục trí nhớ thì con vẫn cứ là vợ nó, Tiểu Húc vẫn cứ là con trai nó. Sẽ không có gì thay đổi cả. Người kia vĩnh viễn sẽ không quay lại, chúng ta đều hiểu rõ." Người kia vĩnh viên sẽ không quay lại... Dù Ôn Khả Vân không nói rõ tên nhưng cô biết bà đang ám chỉ ai. Mấy năm qua, Ôn Khả Vân vẫn luôn hận người đó. Đúng vậy, kết quả tồi tệ nhất chẳng qua cũng chỉ là Giang Thiệu Minh nhớ lại tất cả mà thôi. Còn người kia, đã chẳng thể trở về. Giang Thiệu Minh tỉnh dậy liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Lộ Chi Phán, không biết cô đã nhìn mình như thế bao lâu rồi. Anh xoa xoa hai bả vai cứng đờ, rồi sờ trán cô, kiểm tra xem còn nóng hay không. "Sao tự nhiên lại sốt cao như thế? Đêm qua em gặp ác mộng à?" Sắc mặt cô đã khá hơn một chút nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Lộ Chi Phán mỉm cười, làn da cô trắng ngần tựa như cánh sen thuần khiết. Cô cứ chăm chú nhìn chiếc áo anh đang mặc rất lâu. Giang Thiệu Minh cúi xuống nhìn, có lẽ vì quá vội đưa cô đến bệnh viện mà ngay đến khuy áo anh cũng không kịp cài cẩn thận. Anh lắc đầu cười trừ, cởi khuy ra để cài lại. Dáng vẻ anh lúc này hoàn toàn trái ngược với phong thái lạnh nhạt, gọn gàng vốn có. Lộ Chi Phán cơ hồ hình dung được anh thời đi học trông ra sao. "Em đỡ nhiều rồi, anh mau đến công ty đi!" "Lát nữa anh đưa em về nhà đã, công ty không có việc gì gấp, em đừng lo." Anh ân cần nhìn cô, "Em cảm thấy trong người thế nào?". "Dễ chịu hơn nhiều rồi", cô cử động nhẹ cơ thể. "Em thật sự không sao mà, chỉ hơi sốt chút thôi chứ có bệnh gì đâu." Giang Thiệu Minh rất muốn biết cô đã mơ thấy gì để đến mức phát sốt, nhưng dường như cô không có ý định nhắc đến chuyện đó nên anh không gặng hỏi thêm. Sau khi bác sĩ kiểm tra tổng thể, xác định không còn vấn đề gì, anh mới đưa cô về nhà. Tinh thần Lộ Chi Phán đã tốt lên nhiều, chỉ có sắc mặt vẫn hơi nhợt nhạt so với bình thường. Lúc này trông cô thật giống một thiếu nữ mười tám đôi mươi. Được Giang Thiệu Minh dìu lên xe, Lộ Chi Phán cảm thấy có chút buồn cười, đâu phải cô bị thương ở chân. Nhưng thấy ánh mắt quan tâm của anh, cô cũng chỉ lặng yên làm theo. Cô biết tất cả những nỗi sợ hãi của mình đều xuất phát từ nội tâm bất an mà ra. Lúc này, cô chỉ hy vọng bản thân có thể trấn tĩnh hơn, gạt hết quá khứ sang một bên để tiếp tục cuộc sống với chồng và con trai. Cô phải cố gắng làm tốt điều đó. Về tới nhà, Giang Thiệu Minh dặn dò cô nghỉ ngơi, sau đó thay quần áo rồi vội vàng đến công ty. Ôn Khả Vân cẩn thận quan sát Lộ Chi Phán từ trên xuống dưới, nói: "Ban sáng thấy Thiệu Minh bế con đi, mẹ sợ hết hồn. May mà con không sao". "Con xin lỗi đã khiến mẹ lo lắng." Lộ Chi Phán mỉm cười đáp. "Trông con vẫn yếu lắm, mau ngủ một giấc đi. Mẹ hầm cho con bát canh, lát dậy ăn." Ôn Khả Vân ôn tồn nói. "Không cần đâu mẹ, con không sao rồi." "Cứ nghỉ đi. Mẹ không muốn cháu trai mẹ về trông thấy dáng vẻ thất thểu của con đâu." Lộ Chi Phán nghe vậy thì không nói gì thêm nữa. Cô cần phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, ngộ nhỡ sinh bệnh, lây sang Tiểu Húc thì thật không tốt chút nào. Về phòng riêng, bất giác nghĩ đến giấc mộng đêm qua, cô vội vàng tự nhủ: Lộ Chi Phán, tất cả những chuyện đó đều kết thúc rồi, đừng tự chuốc lấy muộn phiền nữa. Lộ Chi Phán ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh dậy đã thấy con trai ngồi bên giường. Thành Húc vui mừng mở to hai mắt rồi bỗng dưng chạy ra khỏi phòng, lát sau cu cậu quay lại, hai tay bưng một chiếc bát. Cậu bé bảo mẹ ngồi dậy rồi múc một thìa canh đưa lên miệng, thổi thổi cho bớt nóng. Lộ Chi Phán dở khóc dở cười, cô chẳng qua chỉ bị sốt mà thôi, đâu có mắc bệnh gì nặng đến nỗi cần người khác xúc cho ăn?! "Để mẹ tự ăn." Thành Húc kiên định lắc đầu, cẩn thận đưa thìa canh đến bên miệng cô. Lộ Chi Phán đành phải để mặc con trai. Hết bát canh, nhóc Thành Húc định chạy đi lấy tiếp thì bị Lộ Chi Phán giữ lại, "Nói cho mẹ biết ai dạy con làm vậy?". "Bà nội bảo mẹ bị ốm", cậu bé ngây ngô đáp. "Lúc con ốm, mẹ xúc cho con ăn như thế mà!" Ra là bắt chước theo mẹ ư? Lộ Chi Phán cảm động ôm con trai vào lòng. Đây chính là con trai của cô, là niềm hy vọng duy nhất của cô. Giang Thiệu Minh tan làm vẫn chưa thể về nhà ngay mà phải tham gia một buổi tiệc rượu. Anh gọi điện hỏi thăm tình trạng của Lộ Chi Phán và báo cho mọi người không cần chờ cơm. Vừa xuất hiện ở bữa tiệc, Giang Thiệu Minh đã bị hết người này đến người khác tiến đến chào hỏi, mời hợp tác,... Anh khéo léo chèo lái sang chuyện khác, không đưa ra bất cứ một lời hứa hẹn nào cụ thể. Đến những bữa tiệc kiểu này, đàn ông hay phụ nữ đều ăn vận sang trọng, nói năng đi đứng đều phải giữ ý, phải tỏ ra thanh tao. Giang Thiệu Minh vốn chẳng thích có mặt tại đây, đôi khi anh thật sự không hiểu, làm ăn là làm ăn, vì sao phải vòng vo lắm chuyện như vậy? Có lẽ anh phải biết ơn bố mẹ đã cho anh địa vị này, không cần phải nghĩ cách nịnh nọt hay lấy lòng ai như đám người kia. Cạn vài li rượu, tiếp chuyện vài người, nhiệm vụ hôm nay coi như đã hoàn thành. Giang Thiệu Minh đi đến một góc vắng người, tự lấy cho mình một li rượu, đang định uống thì bắt gặp người quen. Mạnh Chính Vũ và Lộ Cẩm Trình cũng có mặt ở đây, họ đang nhỏ to nói chuyện, thần sắc không lấy gì làm vui vẻ. Đứng trên cương vị một người anh trai, vì lo lắng cho Lộ Thi Tình nên Lộ Cẩm Trình chỉ muốn nói vài câu với Mạnh Chính Vũ, hi vọng hai người họ có thể chung sống vui vẻ với nhau. Thế nhưng, rõ ràng Mạnh Chính Vũ không lấy gì làm hài lòng, bất kể Lộ Cẩm Trình nói gì, anh ta cũng khăng khăng rằng chuyện riêng của hai vợ chồng mình không cần tới người ngoài can thiệp. Trông thấy Giang Thiệu Minh, Lộ Cẩm Trình nâng ly rượu lên tỏ ý chào hỏi rồi đi tới. Giang Thiệu Minh đứng lại, đợi anh ta uống cạn mới lên tiếng: "Tửu lượng rất được!". "Ly rượu này coi như lời xin lỗi vì bố tôi đến làm phiền cậu, chắc đã khiến cậu khó xử." Lộ Cẩm Trình nói rất chân thành, bản thân anh không hề ủng hộ cách làm của ông Lộ. Trong cảm nhận của Giang Thiệu Minh, Lộ Cẩm Trình là một người hành sự thiếu quyết đoán, lại mềm lòng, dễ bị người khác kích động. Đó là lí do tại sao Lộ Thị rơi vào tình thế hiện giờ. Nếu Lộ Cẩm Trình quyết đoán hơn, không quá lệ thuộc vào lời nói của bố thì có lẽ Lộ Thị đã không bế tắc. Anh ta quả thực là một người có tài, thế nhưng, người tài đến mấy cũng không làm được gì nếu luôn có người gây cản trở. "Không sao, anh không cần bận tâm quá đến chuyện đó." Đối với Giang Thiệu Minh thì đây chỉ là chuyện cỏn con mà thôi. Lộ Cẩm Trình không rõ Giang Thiệu Minh nói có thật lòng hay không, anh ta chỉ không muốn chuyện riêng của gia đình mình khiến nhà họ Giang nảy sinh phản cảm, điều này đối với cuộc sống Lộ Chi Phán không hề tốt. Lộ Cẩm Trình rót thêm một ly rượu nữa, nói: "Dù thế nào cũng cảm ơn cậu đã ra giúp đỡ." Giang Thiệu Minh giữ tay anh ta lại, không để anh ta uống, "Không có công đâu dám nhận thưởng. Tôi thật sự không giúp gì cả." Giọng điệu nghiêm túc của Giang Thiệu Minh khiến đối phương nhất thời không đoán biết được thái độ của anh. Câu chuyện dừng lại ở đây, Lộ Cẩm Trình đành hỏi thăm vài câu về Lộ Chi Phán, sau đó hai người cáo từ. Giang Thiệu Minh ra khỏi đại sảnh, đang định đi lấy xe thì trông thấy Mạnh Chính Vũ. Có vẻ như đối phương đã cố tình đợi ở đây để gặp anh. Mạnh Chính Vũ đứng tựa cửa xe, đợi khi Giang Thiệu Minh đến trước mặt, anh ta mới lên tiếng: "Không tò mò tôi định nói gì với anh sao?". Giang Thiệu Minh không trả lời, anh có linh cảm người đàn ông này có ác ý với mình. Mạnh Chính Vũ đứng thẳng người, "Nghe nói anh bị tai nạn xe sau đó nằm một chỗ suốt mấy năm, chẳng rõ não bộ có thương tích gì không mà không phân biệt nổi những người xung quanh mình". Giang Thiệu Minh lạnh lùng nói: "Mạnh thiếu gia nhàn rỗi quá nhỉ?". Có thời gian tìm hiểu mối quan hệ của người khác, chẳng phải là quá nhàn rỗi ư? Câu mỉa mai của Giang Thiệu Minh khiến Mạnh Chính Vũ không khỏi phẫn nộ, "Giang đại thiếu gia cũng rảnh chẳng kém. Nhiều thời gian rảnh rang như vậy thì tốt nhất nên căng mắt ra mà quan sát những người bên cạnh mình". "Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Nhưng không phiền tới anh phải bận tâm." Giọng điệu bất cần của Giang Thiệu Minh khiến Mạnh Chính Vũ cực kì khó chịu, " Giang Thiệu Minh, anh thật sự không muốn biết tôi đang nói đến ai sao? Hay là anh quá tin tưởng vào vợ mình? Anh mới chỉ có một năm tiếp xúc với cô ta, liệu hiểu về con người cô ta được bao nhiêu? Có bằng tôi là bạn trai của cô ta hai năm không?". Giang Thiệu Minh nhận ra lời lẽ của Mạnh Chính Vũ không những ẩn chứa ác ý đối với mình mà còn có cả sự không cam tâm. Thái độ bình thản của anh như một cú đả kích khiến Mạnh Chính Vũ càng thêm tức giận vì không đạt được ý đồ. "Nhưng hai người đã chia tay rồi!" Anh bình thản nói, "Chính Tiểu Phán đề nghị chia tay?". Mạnh Chính Vũ bỗng ngẩn ra, ai đề nghị chia tay chứ? Chẳng ai nói lời chia tay với ai cả. Chuyện giữa hai người cứ tự nhiên kết thúc một cách ngớ ngẩn. Anh ta giận Lộ Chi Phán không đi gặp mình để hỏi cho rõ ngọn ngành mà đã nhanh chóng đến nhà họ Giang làm "thiếu phu nhân". Thật nực cười! Sau khi Lộ Chi Phán đi, chuyện hôn lễ giữa anh ta và Lộ Thi Tình lập tức được xúc tiến. Lúc đó, anh ta đã tự nhủ, chỉ cần Lộ Chi Phán chủ động đến tìm, anh ta sẽ lập tức hủy bỏ hôn sự. Nhưng cô không hề xuất hiện, chỉ có mình anh ta chờ đợi. Giang Thiệu Minh nheo mắt, "Tôi cảm thấy Tiểu Phán rất tinh mắt", nói xong, anh cất bước rời đi. Cho dù thế nào, chuyện Mạnh Chính Vũ và Lộ Chi Phán yêu nhau cũng đã trôi qua nhiều năm. Trước giờ Lộ Chi Phán chưa từng khen chê Mạnh Chính Vũ bất cứ điều gì; còn Mạnh Chính Vũ dường như vẫn còn canh cánh trong lòng, thậm chí tỏ thái độ cay nghiệt mỗi khi nhắc đến cô. Điều này chứng tỏ con người anh ta hẹp hòi và ích kỷ. " Giang Thiệu Minh, anh bị Lộ Chi Phán tẩy não rồi à?" Mạnh Chính Vũ không chịu dừng lại, "Chẳng lẽ anh không muốn biết tại sao Lộ Chi Phán đến với anh ư? Tôi nói cho anh biết, tôi và cô ta còn chưa chia tay, cô ta đã quấn lấy anh rồi! Lí do rất đơn giản, vì nhà họ Giang so ra có thế hơn nhà họ Mạnh chúng tôi đôi chút, vì anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Giang. Cô ta khôn ngoan như vậy, đương nhiên sẽ lựa chọn anh! Cô ta đến với anh chỉ vì tiền, vì ham danh Giang thiếu phu nhân! Một người đàn bà quỷ kế!". Trong lòng Giang Thiệu Minh đương nhiên phủ định những gì Mạnh Chính Vũ nói. Đúng là gia đình anh đã bỏ ra một khoản tiền lớn khi anh và Lộ Chi Phán kết hôn, nhưng số tiền đó đều rơi vào tay nhà họ Lộ. Hơn nữa, nếu thực sự Lộ Chi Phán là loại người như Mạnh Chính Vũ nói thì sau khi anh xảy ra tai nạn, cô hoàn toàn có thể ôm tiền bỏ đi, chứ không tiếp tục ở lại nhà họ Giang làm gì, trừ khi cô có khả năng tiên đoán được việc anh sẽ tỉnh lại. Nhưng rõ ràng điều đó là không thể. Giang Thiệu Minh quay người lại, nói: "Cô ấy là người như thế nào, tự tôi có nhận định". Mạnh Chính Vũ cười khẩy, "Anh biết vì sao hồi đó Lộ Chi Phán lại đồng ý hẹn hò với tôi không? Trước tôi, đã có rất nhiều người theo đuổi cô ta nhưng cô ta chỉ chọn tôi, là bởi cô ta biết rõ tôi là trưởng tôn nhà họ Mạnh, có khả năng lớn sẽ kế thừa sản nghiệp. Loại phụ nữ thực dụng như cô ta, quả nhiên không vừa!". Giữa đêm khuya, hai người đàn ông tranh luận với nhau vì một người phụ nữ. Thái độ của Giang Thiệu Minh vẫn không có gì thay đổi khi nghe những lời cáo buộc này, "Đó là chuyện giữa anh và cô ấy, không cần nói với tôi". " Giang Thiệu Minh!" Mạnh Chính Vũ gằn giọng, "Tôi đã bị cô ta lừa một cú, chẳng qua không muốn anh cũng giẫm vào vết xe đổ. Anh tự mà lo lấy thân". "Vậy sao?" Giang Thiệu Minh nói với giọng nghi hoặc. "Chẳng lẽ anh không tin những gì tôi nói? Hay là do người phụ nữ đó có ma lực quá lớn khiến anh một mực tin tưởng?" "Đúng vậy đấy!" Giang Thiệu Minh nhếch môi, "Tôi muốn biết vợ mình rốt cuộc có ma lực lớn đến đâu mà qua ngần ấy năm vẫn khiến anh không quên được". Sắc mặt Mạnh Chính Vũ trắng bệch, còn muốn nói gì thêm nhưng cuối cùng lại thôi. Anh ta giận dữ đá vào xe rồi hằn học nhìn Giang Thiệu Minh, "Xem ra muốn làm người tốt cũng khó, còn bị người ta hiểu lầm mình có ý đồ xấu. Tôi chỉ nói đến vậy, anh tự lo liệu lấy". Nói rồi, anh ta lên xe, nhanh chóng lái xe rời đi. Giang Thiệu Minh khoanh tay trước ngực, nhíu mày nhìn theo xe của Mạnh Chính Vũ cho đến khi khuất hẳn. Anh cảm thấy khó hiểu trước hành động của đối phương. Cho dù Lộ Chi Phán thật sự là loại người như vậy thì đó cũng là chuyện giữa hai vợ chồng anh, trước mặt người ngoài, anh đương nhiên phải bảo vệ vợ mình. Ngồi vào trong xe, Giang Thiệu Minh cứ lấn cấn mãi về những điều Mạnh Chính Vũ nói, không phải vì nội dung những chuyện đó mà là về mối quan hệ giữa anh ta và Lộ Chi Phán. Có lẽ năm xưa đã xảy ra chuyện gì đó khiến Mạnh Chính Vũ căm hận cô. Nhưng bây giờ anh ta và Lộ Thi Tình đã kết hôn, anh ta đâu còn tư cách gì để trách móc Lộ Chi Phán? Con người quả nhiên chỉ để ý tới khuyết điểm của người khác mà quên mất bản thân mình cũng còn những điều chưa tốt. Giang Thiệu Minh về tới nhà thì bố mẹ đã đi nghỉ, phòng khách yên ắng không một tiếng động. Lộ Chi Phán dỗ con trai ngủ xong cũng quay về phòng riêng, chỉ là ban ngày cô đã ngủ khá nhiều nên hiện giờ không thấy buồn ngủ nữa. Cô nằm trên giường, cầm tờ báo lật qua lật lại. Đèn trong phòng bật ở chế độ mờ vì cô không thích ánh sáng trắng, cảm giác rất chói mắt. Cửa phòng từ từ bị mở ra, Lộ Chi Phán giật mình quay sang. Trông thấy Giang Thiệu Minh, cô phụng phịu nói: "Làm em giật cả mình". Không nhớ vừa rồi mải nghĩ chuyện gì mà cô không nghe thấy tiếng xe của anh. "Làm việc xấu nên có tật giật mình chứ gì!" Giang Thiệu Minh đứng cạnh cửa, nheo mắt nhìn cô. "Đúng thế! Em đang làm một chuyện cực kì xấu xa!" Cô liếc xéo anh. Giang Thiệu Minh mỉm cười đi đến bên cô, lấy tờ báo trong tay cô nghía qua, toàn là tin quân sự. "Tiểu Húc cứ đòi đợi anh về, em dỗ mãi nó mới chịu ngủ. Mai anh nhớ đưa con đến nhà trẻ đấy. Hai bố con ở cùng nhà mà cả ngày chẳng chạm mặt nhau." Cô nói với giọng trách móc. "Anh biết rồi." Giang Thiệu Minh mỉm cười xoa đầu cô, sau đó đi vào phòng tắm. Anh đứng dưới vòi sen, để mặc dòng nước chảy vào mặt, tâm trạng lúc này không lấy gì làm thoải mái. Đối với anh mà nói, điều tra chuyện quá khứ giữa Mạnh Chính Vũ và Lộ Chi Phán rất dễ dàng, nhưng anh không muốn làm vậy, bởi hành động đó chứng tỏ anh không có niềm tin với cô. Hôm nay anh biết được, cô đã từng yêu người khác trước khi đến với anh, vậy còn bản thân anh thì sao? Liệu anh có hẹn hò với ai trước khi gặp cô hay không? Có thể là có, và có thể cô cũng không biết người tình cũ của anh là ai. Đã vậy, anh hà tất phải làm lớn mọi chuyện? Giang Thiệu Minh lắc đầu tự gạt đi suy nghĩ rối ren. Anh lắng nghe những điều người khác nói, nhưng cũng có nhận định của riêng mình. Lộ Chi Phán là người thế nào, bản thân anh có thể đánh giá được. Nếu quả thực cô là loại người như Mạnh Chính Vũ nói, bố mẹ đã chẳng yêu quý cô. Chính thái độ của bố mẹ anh đã chứng minh rõ nhân phẩm của Lộ Chi Phán. Chẳng bao lâu, Lộ Cẩm Trình đã hiểu ra câu nói "không có công đâu dám nhận thưởng" của Giang Thiệu Minh là có ý gì. Dự án Trầm thủy gia hoa đã được giao cho công ty Hồng Huy, đồng thời, theo đúng lời hứa với Lộ Phong, Giang Thiệu Minh đã chỉ thị Hồng Huy liên lạc với Lộ Thị để hợp tác thực hiện một hạng mục thuộc dự án. Chỉ có điều, trước khi khởi động, Hồng Huy phái người đến kiểm tra trang thiết bị của Lộ Thị, phát hiện quá nhiều vấn đề còn tồn tại, vậy nên họ quyết định chấm dứt hợp tác với Lộ Thị. Lộ Cẩm Trình nghe tin liền cấp tốc xuống nhà máy xử lý vụ việc. Người đảm nhận mua trang thiết bị là Hoàng Minh, em trai của Hoàng Hi Liên. Trong lúc tức giận, Lộ Cẩm Trình đã tuyên bố cách chức ông ta. Về đến nhà, anh liền bị mẹ trách móc. "Cẩm Trình, con đứng lại!" Hoàng Hi Liên tức giận quát lớn. Lộ Cẩm Trình cởi áo khoác ngoài, quẳng sang một bên, "Mẹ, nếu mẹ cứ can thiệp vào quyết định của con như vậy, cái ghế Tổng giám đốc kia con cũng không cần nữa. Bố mẹ muốn làm thế nào thì làm, con vốn cũng không muốn tiếp nhận". "Cẩm Trình, sao con có thể nói như vậy hả, công ty là tâm huyết của bố mẹ!" "Vâng, tâm huyết! Tâm huyết mà lại đem bán sao? Con biết mẹ định nói gì, nhưng về chuyện của cậu, chỉ cần mẹ nói một câu, con tuyệt đối không đến công ty nữa. Con nói là làm!" "Cẩm Trình, đừng dọa mẹ!" "Con không dọa! Do bố mẹ ép con. Mẹ có biết lần này cậu đã gây ra chuyện nghiêm trọng đến mức nào không?" Hoàng Hi Liên thở dài, "Cậu con nói không có chuyện gì lớn. Phía Hồng Huy vốn không thể tự ý quyết định được, chỉ cần Giang Thiệu Minh nói một tiếng thì họ vẫn sẽ phải hợp tác với chúng ta". Lộ Cẩm Trình bật cười, "Mẹ, mẹ đừng ngây thơ như thế! Giang Thiệu Minh đâu dễ dàng để chúng ta hợp tác với Hồng Huy? Anh ta đang dùng thế lực để kiểm soát. Lần này người sai là chúng ta, Giang Thiệu Minh vốn không liên quan, anh ta đã giao hạng mục cho Hồng Huy tức là không muốn dính líu gì thêm nữa". "Vậy chúng ta phải làm sao? Hay là... con thử gọi điện cho Thiệu Minh, à không, con mau gọi điện cho Tiểu Phán đi!" Lộ Cẩm Trình ngồi phịch xuống, không đáp, cơ hồ đã quá mệt mỏi. "Con nói gì đi, đừng dọa mẹ." Nghĩ đến Lộ Chi Phán, Lộ Cẩm Trình không tránh được có phần tiếc nuối. Nếu năm xưa anh ích kỷ hơn, thì hiện giờ cô và anh đã không rơi vào tình huống oái oăm này. "Cậu con không cố ý đâu..." "Mẹ, mai bố mẹ đến công ty mà giải quyết, con không tham gia nữa!" Nói rồi, Lộ Cẩm Trình cầm áo đi thẳng lên gác. Xưa nay Lộ Cẩm Trình chưa từng như vậy, Hoàng Hi Liên đứng ngây ra, không kịp có phản ứng.

Xem thêm:   

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top