Chương 27: nghỉ ngơi

Xe lăn bánh trên con đường vắng, ánh nắng chiều nhẹ nhàng chiếu qua cửa kính. Bầu không khí trong xe yên ắng, chỉ còn tiếng động cơ nhẹ nhàng. Adrian thỉnh thoảng liếc nhìn Violet qua gương chiếu hậu, ánh mắt anh thoáng nét trầm ngâm.

“Violet,” Adrian cất tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Cô thật sự sẵn sàng đi hết hành trình này, dù biết nó không hề dễ dàng sao?”

Violet quay đầu, ánh mắt kiên định:
“Phải. Tôi đã quyết tâm. Dù con đường phía trước có khó khăn thế nào, tôi cũng sẽ đi đến cùng. Tìm được cha là điều quan trọng nhất với tôi bây giờ.”

Adrian gật đầu, ánh mắt anh ánh lên sự cảm phục. Violet không giống bất kỳ người phụ nữ nào anh từng gặp—mạnh mẽ nhưng không mất đi sự dịu dàng. Cô ấy, bằng cách nào đó, khiến anh muốn tìm hiểu nhiều hơn. Nhưng Adrian chỉ khẽ siết chặt tay lái, giấu đi sự bối rối đang len lỏi trong lòng.

Khi xe dừng lại trước một quán nhỏ ven đường, Adrian quay sang Violet:
“Cô cần nghỉ ngơi chút không? Chúng ta vẫn còn cả quãng đường dài phía trước.”

Violet khẽ lắc đầu, mỉm cười nhẹ:
“Cảm ơn anh, nhưng tôi ổn. Tôi không muốn làm phiền anh quá nhiều.”

Adrian nhếch mép cười, nhưng giọng anh dịu lại hơn thường ngày:
“Giúp cô không phải là phiền phức. Tôi chỉ muốn chắc rằng cô không quá mệt mỏi.”

Câu nói của Adrian khiến Violet thoáng ngạc nhiên. Cô nhìn anh một lúc, ánh mắt như muốn nói điều gì nhưng rồi lại khẽ gật đầu. Trong lòng cô, Adrian vẫn là một người nghiêm túc, lạnh lùng, nhưng có lẽ, anh không vô cảm như cô từng nghĩ.

---

Sau một đoạn đường dài, khi bóng tối dần buông xuống, họ dừng chân tại một nhà trọ nhỏ ở vùng ngoại ô. Adrian sắp xếp một căn phòng cho Violet, nhưng khi chuẩn bị rời đi, anh đột ngột quay lại, đôi mắt nhìn cô đầy ẩn ý:
“Violet, cô biết không, tôi đã dành thời gian quý báu của mình để giúp cô trong cuộc hành trình này. Nhưng không có điều gì là miễn phí. Sau khi giúp cô tìm được cha, tôi sẽ quay lại lấy một thứ quý giá.”

Violet nhìn anh, đôi mắt ánh lên sự tò mò:
“Một thứ quý giá? Đó là gì?”

Adrian hơi cúi đầu, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thường lệ. Giọng anh trầm thấp, đầy bí ẩn:
“Bí mật. Nhưng đừng lo, đó không phải là tiền. Chỉ là, cô hãy nhớ rằng không phải mọi thứ cô nhận được đều đến một cách dễ dàng.”

Lời nói của Adrian khiến Violet thoáng ngạc nhiên, nhưng cô không hỏi thêm. Anh tiếp tục, giọng dịu đi một chút:
“Và này, đôi khi cô nên để người khác gánh vác một phần gánh nặng. Tôi biết cô mạnh mẽ, nhưng không ai có thể làm mọi thứ một mình mãi.”

Violet cúi đầu, giọng cô nhẹ như gió:
“Tôi sẽ cố gắng... nhớ điều đó. Cảm ơn anh, Adrian.”

Adrian khẽ gật đầu, quay người rời đi. Nhưng trước khi cánh cửa đóng lại, anh dừng chân, không quay đầu:
“Cô hãy nghỉ ngơi một chút. Và đừng quên xuống ăn cơm.”

Tiếng bước chân của Adrian dần xa, để lại Violet đứng lặng trong căn phòng nhỏ. Cô khẽ thở dài, nhưng trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy một chút ấm áp giữa những lời nói lạnh lùng của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ngontinh