Part Đô thị truyền thuyết về mèo Uia (Phần 4)
Đô thị truyền thuyết về mèo Uia (Phần 4)
Sau khi Mira nhận ra sức mạnh tiềm ẩn trong viên ngọc bạc và cảm nhận được sự hồi sinh của thành phố, cô bắt đầu cảm thấy một sự thay đổi kỳ diệu đang diễn ra trong không gian xung quanh. Những con mèo Uia không còn là những bóng ma mờ ảo mà giờ đây đã trở thành những linh hồn mạnh mẽ, từng bước giải thoát thành phố khỏi sự ám ảnh của lời nguyền. Mỗi con mèo trong số chúng đều toát ra một ánh sáng riêng biệt, chiếu rọi khắp không gian tối tăm mà Mira vừa đi qua.
Nhưng mọi thứ không đơn giản như vậy. Viên ngọc bạc, giờ đây nằm trong tay Mira, không chỉ là biểu tượng của hy vọng mà còn là chiếc chìa khóa để mở ra một cánh cửa giữa thế giới này và thế giới khác. Cánh cửa này, theo lời của mèo Uia, sẽ dẫn Mira đến nơi tận cùng của lời nguyền, nơi mọi bí mật về sự biến mất của thành phố xưa được chôn vùi.
Mira biết rằng cuộc hành trình của mình chưa kết thúc, và cô sẽ phải đối mặt với một thử thách lớn hơn bao giờ hết.
Một đêm nọ, khi Mira và mèo Uia tiến sâu vào lòng đất, họ đến một khu vực kỳ lạ, nơi không khí mát lạnh và tĩnh lặng như thời gian đã ngừng trôi. Mèo Uia dẫn đường, đôi mắt sáng ngời như những ngôi sao trên bầu trời đêm. Cô gái nhìn xung quanh và thấy rằng, ở đây, mọi thứ đều chìm trong bóng tối, ngoại trừ viên ngọc bạc trong tay nàng, vẫn tỏa sáng một cách ma mị.
Bất ngờ, một tiếng rít nhẹ vang lên, làm vỡ tan sự yên tĩnh. Một bóng đen xuất hiện từ trong bóng tối, là "Người Gác Cổng," một sinh vật cổ xưa mà Mira đã nghe đến trong những câu chuyện mà mẹ cô kể lúc còn nhỏ. Người Gác Cổng là linh hồn cuối cùng trong lời nguyền của thành phố xưa, và nhiệm vụ của hắn là bảo vệ cánh cửa giữa các thế giới.
"Ngươi đã đến đây," Người Gác Cổng nói, giọng hắn lạnh như băng, "Nhưng ngươi không thể bước qua cánh cửa này. Viên ngọc bạc mà ngươi nắm trong tay không phải là vật để giải thoát, mà là thứ dẫn đến sự hủy diệt. Thành phố này phải mãi mãi nằm trong bóng tối."
Mira không sợ hãi, nhưng trong lòng cô cảm nhận được một sự kháng cự mạnh mẽ. Nàng nhớ lại những lời của mèo Uia: "Nếu trái tim ngươi đủ mạnh mẽ và kiên định, ngươi sẽ phá vỡ lời nguyền. Đừng để nỗi sợ hãi điều khiển ngươi."
Với quyết tâm trong mắt, Mira tiến lại gần Người Gác Cổng và nói: "Tôi không tin vào sự hủy diệt. Tôi tin vào sự hồi sinh. Thành phố này sẽ sống lại. Lời nguyền sẽ bị phá vỡ."
Người Gác Cổng rít lên một tiếng dài, bóng hình của hắn dần tan biến trong không khí, và cánh cửa khổng lồ từ từ mở ra. Đằng sau cánh cửa là một cảnh tượng kỳ vĩ. Một thành phố cổ đại hiện lên, giống như những gì Mira đã thấy trong những giấc mơ, nhưng lần này, mọi thứ không mờ ảo nữa. Thành phố hiện lên với ánh sáng lung linh, từng tòa nhà, từng con phố, từng ngôi nhà đều sống động như mới.
Nhưng Mira cũng nhận ra rằng, không phải tất cả đều hoàn hảo. Những linh hồn còn lại của thành phố, những người đã mất trong lời nguyền, vẫn còn bị mắc kẹt. Họ không thể rời đi cho đến khi lời nguyền hoàn toàn bị phá vỡ.
Với viên ngọc bạc trong tay, Mira bước vào thành phố xưa, nơi mà từng con mèo Uia dẫn đường cho cô, bảo vệ cô, và cùng cô giải cứu những linh hồn bị mắc kẹt. Cô đi dọc các con phố, nhìn thấy những hình ảnh mờ nhạt của quá khứ: những người dân cũ, những đứa trẻ chơi đùa, những ngôi nhà ấm cúng. Tất cả đều đã mất đi vì lời nguyền của thành phố.
Mira đứng giữa trung tâm thành phố, nơi mà ánh sáng từ viên ngọc bạc phát ra mạnh mẽ nhất. Cô cảm nhận được sự giao thoa giữa hai thế giới, giữa quá khứ và hiện tại, giữa ánh sáng và bóng tối.
Cô giơ tay lên, và viên ngọc bạc tỏa sáng rực rỡ. Một luồng ánh sáng mạnh mẽ bao phủ toàn bộ thành phố. Những linh hồn bị mắc kẹt bắt đầu từ từ tan biến, vươn lên và bay về phía bầu trời, nơi những ngôi sao sáng lấp lánh. Thành phố xưa dần trở lại với vẻ tươi sáng, giống như ngày xưa, nhưng giờ đây không còn lời nguyền, không còn bóng tối nữa.
Cuối cùng, khi mọi thứ lắng xuống, mèo Uia bước đến bên Mira, đôi mắt sáng ngời nhìn nàng với vẻ biết ơn.
"Ngươi đã làm được," mèo Uia nói, "Ngươi đã phá vỡ lời nguyền, và thành phố đã được giải thoát."
Mira mỉm cười, cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong lòng. Thành phố đã hồi sinh, và những linh hồn đã tìm thấy sự yên nghỉ. Cô biết rằng, dù hành trình này đã kết thúc, nhưng những con mèo Uia sẽ mãi mãi ở bên, bảo vệ thành phố và những bí mật của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top