Chương 6: kiếp trước tớ nợ cậu sao???

Nó quay lại muốn cảnh cáo tên đó, vừa lúc hắn ta rút cái dao trong người ra lao tới đâm nó. Nó vội tránh sang một bên chân trái đá vào tay hắn cầm dao, hắn đau quá đánh rơi cái dao xuống đất, nó đá thêm một cước nữa hắn ta ngã lăn xuống đất. Nó bước tới giậm lên ngực tên đó, cú giậm của nó mạnh quá nên làm cho tên đó phải la lên:

- Á á á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa....

- Dám đâm lén tôi hả? Nói rồi nó giậm thêm một cái nữa rồi đá tên đó một cái, "biến đi, nhanh lên". Tên đó sợ quá vội chạy thật nhanh.

Nó chạy nhanh tới chỗ hắn hỏi thăm:

- Này anh có sao không?

- Kh...ô...n...g. Đau quá nên hắn nói không rõ.

- Vũ Lạc? Giờ nó mới nhìn rõ mặt tên bị đánh, hóa ra là bạn cùng lớp.

Cậu không sao chứ? Sao bị đánh đến nông nổi này. Nó lo lắng hỏi hắn thế nhưng hắn không nói gì chỉ cố gắng gượng đứng dậy. Hắn bước đi loạng choạng rồi ngã huỵch xuống đất. Nó thấy thế chạy nhanh lại bên hắn:

- Này, đi không được rồi mà cố, đợi tí, tớ lấy xe chở cậu về. Nói xong nó chạy đi thật nhanh đến nơi lúc nãy vứt xe đạp. Một lúc sau nó quay lại gọi hắn:

- Lên đi.

- Không cần đâu. Hắn từ chối

- Sao không chứ? Lên đi tớ chở cậu về cậu đi không nổi mà. Nó cố giải thích.

Hắn cũng phải leo lên xe nó vì nơi đây vắng vẻ chẳng có xe nào qua đây cả. Chở hắn đi mà trong đầu không ngừng tự hỏi "không hiểu hắn ăn gì mà nặng thế", vì quá mệt và bị thương khá nặng nên hắn tựa đầu vào lưng nó, tay hắn ôm lấy eo nó để khỏi ngã. Hơi thở hắn phả vào lưng, nó cảm thấy nóng, mặt bất giác đỏ bừng. Nó chợt dừng xe lại, hắn ngạc nhiên cố hỏi:

- Sao dừng lại? Chưa đến nhà tôi mà. Nó nhìn hắn rồi nói:

- Đứng đây. Đợi tớ xíu nhá. Không được đi đâu đó. Nói xong nó chạy đi, một lúc sau nó quay lại trên tay là một bịch băng dán vết thương, nó cười với hắn, rồi nó nhìn hắn hất đầu về phiá sau. Ý nó muốn hắn lên xe. Hắn ngồi sau nó chở, lúc này hắn mệt cảm thấy muốn ngủ. Đến nhà hắn rồi, nó dừng xe thế nhưng không thấy hắn nói gì nó gọi:

- Này, ...này... thấy hắn không có động tĩnh gì nó gọi tiếp.

Này... Bạch Vũ Lạc, đến nhà rồi. Nhưng cũng không có động tĩnh gì cả, nó thầm nghĩ "chẳng lẽ hắn chết rồi? Vết thương có nặng lắm đâu?" Nó đánh bốp vào đầu mình vì những suy nghĩ lung tung. Chợt hắn lên tiếng làm nó giật mình:

- Làm gì mà đánh mình dữ vậy?

- Hả?? Không có gì. Nó lúng túng.

À, tới nhà cậu rồi kìa.

- ừ.

- Vào nhà đi. Của cậu này. Nói rồi nó chìa bịch thuốc ra phía hắn.

- ??? Hắn không hiểu.

- Đồ băng bó vết thương đó, nhớ băng bó vết thương nhá.

Tớ về đây. Nói rồi nó leo lên xe định quay đi, nhưng chợt nó nghe hắn nói:

- Cảm ơn.

- Hả??? Ờ. Không có gì. Tớ về nhé. Hẹn mai gặp cậu

Nó đạp xe đi, đi một lúc chợt nghĩ "hắn ta cứng đầu thế chắc gì đã chịu bôi thuốc" nghĩ vậy nó quay xe lại, vẫn thấy hắn đứng đó, hắn đang nhăn nhó khi chạm lên vết thương. Chợt hắn nghe tiếng nó:

- Cậu không muốn hotboy mặt mày đầy sẹo chứ?

- Sao cậu quay lại? Hắn ngạc nhiên khi thấy nó.

- Thì tại sợ cậu không băng bó được nên tớ quay lại giúp cậu. Nói xong nó cười thật tươi với hắn.

- Không cần đâu, tôi tự làm được. Hắn từ chối. Nhưng nó giật lấy bịch thuốc trên tay hắn, nó bắt đầu lấy bôi thuốc lên vết thương, hắn né nhưng nó ra lệnh "đứng im nào" thế là hắn đứng im cho nó làm gì thì làm. Hắn suýt xoa, nhăn nhó vì bị đau, nó nhìn thấy hắn thế bật cười, hắn thấy nó cười mặt đỏ lên hỏi:

- Sao cậu cười?

- Vì người lạnh lùng như cậu mà cũng biết đau. Nó lại cười. Khoảng cách khuôn mặt của hai người đang rất gần. Khuôn mặt hai người tự nhiên đỏ bừng. Nó quay mặt đi và nói:

- Xong rồi.

- Ừm.

- Tớ về nhé. Ngủ ngon.

Nói rồi nó đạp xe đi, hắn gọi với theo:

- Này...

- Hả? nó ngạc nhiên quay lại.

- Cảm ...ơn.

Nó ngạc nhiên, sau đó mỉm cười và gật đầu. Đạp xe đi, vừa đi nó vừa giơ tay chào hắn. Hắn nhìn hành động của nó cũng bất chợt cười rồi mở của bước vào nhà.

Hôm nay ở trường cũng không có gì đặc biệt cả. Nó và hắn cũng không nói chuyện gì. Buổi học cuối cùng cũng trôi qua, mọi người vội vã ra về, Khôi, Linh, Nhã, Gia cũng chào nó ra về, đợi mọi người về hết rồi nó mới bắt đầu đi về, trước giờ nó vẫn thế bởi nó không thích cảnh phải bon chen nhau để về. Vừa bước ra khỏi cửa không hiểu sao nó lại cảm thấy choáng mất thăng bằng và ngã xuống đất, lúc này chỉ có mình nó nên chẳng ai thấy cả. Đứng dậy lắc đầu trách mình bất cẩn rồi bước đi tiếp.

Đang đi trên đường nó thấy bóng người quen quen trên đường, nó nhận ra là hắn, nó tấp xe vô lề đường gọi hắn:

- Này, xe cậu bị sao thế? Nghe nó gọi hắn quay lại:

- Bị tuột xích. Hắn vẫn lạnh tanh trả lời.

- Đem qua kia sửa kìa, nó gợi ý.

Hắn dắt xe đến tiệm sửa xe, nhưng chủ tiệm bảo rằng phải đến ngày mai mới lấy được, hắn đành phải đi bộ về, vừa bước ra khỏi tiệm sửa xe hắn thấy nó vẫn đứng đó, nó lên tiếng:

- Lên đi.

- Hả?? hắn ngạc nhiên

- Lên tớ chở về.

- Thôi, tôi đi bộ về cũng được. hắn từ chối

- Không sao lên đi mà. Nó nói vậy hắn cũng không từ chối được nên hắn ngồi lên xe nó chở về.

Tới nhà hắn cảm ơn nó rồi bước vào nhà, nó lắc đầu vì hắn vẫn không thay đổi gì cả rồi cũng đi về.

6:50p, lớp 11 Văn.

- Chiều nay sẽ thi điền kinh, nên những bạn nào hôm trước đăng ký nhớ đến dự thi nhé. Chúc mọi người chiến thắng để được thi quốc gia nhé! Với lại sắp đến kì thi giữa kì rồi nên các bạn cố gắng ôn tập nha.

Nói xong nó mỉm cười rồi định bước xuống chỗ ngồi nhưng thấy Uyên đang ngồi chỗ hắn nên nó lại chỗ Ngũ Quỷ ngồi nói chuyện với đám bạn. Đang nói thì nó thấy Quỳnh Lê đến bên cạnh:

- Vĩnh Lạc. Cậu gặp tớ một lúc nhá. Lê đề nghị, cô bé nói xong rồi bước ra ngoài. Nó cũng đi theo cô. Ra đến hành lang cầu thang phân chia giữa học sinh khối 11 và 12, nó hỏi Lê:

- Cậu có gì muốn nói với tớ vậy?

- Sắp thi giữa kì rồi. Tớ học không tốt lắm, nên cậu có thể ôn tập giúp mình được không?

- Ôn tập giúp cậu hả?? Tớ học không tốt như câu nghĩ đâu.

- Tớ biết cậu được mà. Giúp tớ nhé. Cô bé năn nỉ.

- Ờ, tớ sẽ cố gắng. Nó nhận lời đồng thời tặng cho cô bé 1 nụ cười.

- Tớ vào lớp trước nhá. Nói rồi cô bé bước đi trước nó cũng đi sau, nhưng vừa đi được mấy bước nó cảm thấy loạng choạng và ngã xuống đất, nó cảm giác có cái gì đó ướt ướt trên cằm. Máu, nó thấy từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống đất, nó cố gắng đứng dậy nhưng không được, nghe tiếng bước chân đang đi lại phía nó, càng lúc càng gần hơn, rồi nó nghe tiếng gọi nó của ai đó:

- Này, cậu có sao không?

Nó lắc đầu và cảm thấy mắt mình nặng nặng và nó ngất đi lúc nào không hay.

Nó từ từ mở mắt, thấy nơi này rất lạ, nó chưa tới bao giờ, tiếp đến nó nghe tiếng nói:

- Cậu ấy tỉnh rồi.

- Tỉnh thật rồi.

Nó thấy Ngủ Quỷ đang bên cạnh nó, mặt ai cũng đầy lo lắng.

- Này, tớ đang ở đâu đây?? Nó hỏi yếu ớt.

- Phòng y tế trường. Khôi trả lời nó.

- Này, cậu không sao chứ? Sao lại té đến mức máu chảy đầy cằm như thế. Nhã lo lắng.

- Tớ không sao. Không hiểu sao tớ thấy choáng rồi ngã. Nó giải thích.

- Cậu thấy thế nào rồi. Lê hỏi nó. Nãy giờ nó không nhìn thấy cô bé, giờ nó mới thấy.

- À, tớ khỏe rồi, chúng ta có thể lên lớp rồi,

- Đang giải lao mà. Gia lên tiếng.

- Còn cuộc thi chiều nay? Cậu định thế nào? Khôi hỏi nó.

- Tớ vẫn tham gia, tớ khỏe mà.

Giờ mình lên lớp đi. Nó nói.

Thế là cả bọn kéo nhau lên lớp.

14:00, tại sân vận động trường WL.

- Cố lên nha Vũ Lạc. Nhỏ Uyên đang động viên tinh thần hắn. Rồi cô bé đăt lên môi hắn một nụ hôn, việc nhỏ hôn hắn ai cũng thấy cả, mọi người cùng nhau hò hét và vỗ tay, còn hắn thì bị đứng hình mất 5s về việc vừa rồi.

Thầy trọng tài lên tiếng:

"CÁC THÍ SINH CHUẨN BỊ, BÂY GIỜ NAM SINH KHỐI 11 THI TRƯỚC, CÁC THÍ SINH CHUẨN BỊ ĐỨNG VÀO VỊ TRÍ XUẤT PHÁT CỦA MÌNH".

Nó đã chuẩn bị xong, lâu rồi chưa chạy nên không biết lần này nó sẽ thi thế nào đây, vì sức khỏe nó dạo này không tốt. Tiếng thầy trọng tài lại vang lên

"3...2...1... CHUẨN BỊ ... XUẤT PHÁT.....". Nó cố gắng chạy thật nhanh, hắn cũng vậy còn 20m nữa là về đến đích nó và hắn đang dẫn đầu cuộc đua. Nó lại cảm thấy mất thăng bằng thế nhưng nó tự an ủi "không được, cố lên Lạc ơi, cố lên" nó vẫn mải miết chạy dù có lúc gần như ngã, mọi người trên khán đài thấy vậy ai cũng lo lắng cho nó cả. Tiếng thầy trọng tài vang lên "VỀ ĐÍCH ĐẦU TIÊN ĐÓ LÀ VŨ LẠC VÀ VĨNH LẠC, LỚP 11 VĂN, 2 EM CÙNG VỀ ĐÍCH 1 LÚC VÀ PHÁ KỶ LỤC 0,10s". Về đến đích nó thở hổn hển vì mệt. Hắn cũng thế, đám bạn nó chạy đến chúc mừng nó. Uyên thấy hắn về nhất vội chạy đến ôm lấy hắn và nhẹ nhàng kiểng chân đặt lên môi hắn một nụ hôn, cái ôm và hôn này như là công khai chuyện tình cảm của hai người với toàn trường.

Nhỏ Lê cũng đến bên cạnh nó cô ngại ngừng đưa tay ra chúc mừng. Nó bắt tay cô bé và cười thật tươi. Cuối cùng nó đã làm được, kiên trì đến cùng, không bị ngã gục.

Nó thay xong đồ định ra về thì nghe tiếng của một nhóm người, đi lại gần để xem việc gì đang xảy ra.

- Thằng khốn, mày định cướp Uyên của tao hả? Tiếng của một anh lớp trên.

Hắn mặc kệ lời tên lớp trên nói, hắn bỏ đi, tên kia tức mình nhào đến đấm vào đầu hắn, hắn quay lại nói với giọng gầm gừ:

- Xin để tôi yên.

- Nếu không thì sao? Tên kia thách thức. Hắn không nói gì lao đến đấm vào tên đó, tên đó bị đấm bất ngờ nổi giận đánh lại hắn hai bên cứ vật lộn đấm nhau, nó lẳng lặng bỏ đi trước. Hắn và tên kia vật lộn nhau đến lúc nghe tiếng hét của thằng Phong:

- Thầy giám thị đến kìa.

Lúc này hai đứa hắn mới bỏ nhau ra, tên kia chạy đi và không quên quay lại đe dọa hắn:

- Tránh xa Uyên ra đó, thằng khốn.

Hắn im lặng bước đi, Phong chạy đến hỏi thăm hắn:

- Có sao không?

- Không. Hắn trả lời cộc lốc rồi bước đi bỏ lại tên Phong đứng đó.

Vừa ra đến cổng trường hắn lại gặp nó, hắn thấy cằm nó bị băng bó, hắn thấy thắc mắc nhưng hắn cũng không thèm hỏi, mà không hiểu sao dạo này hắn toàn gặp nó, và nó toàn thấy hắn trong những lúc tồi tệ nhất nữa chứ.

- Có sao không? Nó lên tiếng.

- Không. Hắn đáp hờ hững.

- Chảy máu kìa.

- Một lúc hết, tôi đi trước. Chào.

Hắn bỏ đi nó gọi hắn:

- Đợi đã. Hắn nghe nó gọi không bước đi nhưng không quay lại, mà chỉ hỏi:

- Chuyện gì?

Nó chạy đến trước mặt đưa cho hắn bịch băng dán vết thương, rồi nó nói:

- Nhớ bôi thuốc và dán lại, nếu không muốn trở thành hotboy mặt sẹo.

Hóa ra lúc nãy thấy hắn và tên lớp trên ẩu đả nó đã đi mua thuốc cho hắn vì nó biết rằng thế nào hắn cũng sẽ lại bị thương. Nói rồi nó bước đi, bỏ lại hắn đứng đó. Hắn phì cười vì câu nói vừa rồi của nó, lắc đầu rồi hắn bỏ đi nhưng miệng hắn hình như đang cười...

mpk8H$!~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top