Chương 63

"Sao?Chị đừng có chọc em mà"

"Trời đất ơi chuyện hệ trọng dị mà ai chọc mày"

Em loạng choạng đứng không vững mà tựa vô vách, Thái Hanh lo lắng chạy lại ôm lấy em.

"Hồi nãy tao đi chợ, nghe người ta đồn thấy xác ông Tấn nào đó mà chị đâu có biết đâu, hỏi rõ lại là Điền Văn Tấn, là tía mày đó"

"Hông phải đâu chịơi , có lộn ai hông chớ tía em còn khoẻ mạnh lắm mà chị ơi"

"Ở có miệt này có mấy ai họ Điền đâu?"

"Trời ơi..."

"Em thu xếp đồ đạc về nhà nhanh đi em"

Thái Hanh gửi hai đứa trẻ cho bà nội chăm sóc, còn anh với Quốc sẽ về nhà ngoại xem tình hình rồi lo ma chay cho ông. Đến cửa nhà, em thấy bà con chòm xóm bu đông lắm, nhang khói cũng bay tùm lum, Chính Quốc như chết lặng đi, tay chân em run rẫy và không còn miếng sức lực.

"Ông ơi... ông đừng bỏ tui..." Tiếng của má em cứ khóc than giữa đám người đang vây quanh.

"Em bình tĩnh, tui vô với em, ngoan bình tĩnh nào" Thái Hanh dẫn em vô nhà thì thấy má em đang quỳ khóc bên cạnh cái xác đắp chiếu.

"Má..."

"Quốc... Quốc ơi... tía bây... tía bây mất rồi..."

Em thì nào có tin chuyện này là thiệt, nhưng khi chính mắt thấy và má nói thì em gục ngã quỳ xuống bò lại bên cạnh tía mình.

"Con... cho con nhìn tía được hông má?"

Gương mặt tía tái nhợt, gương mặt chảy máu ra từ mắt và mũi, nhìn cảnh trước mắt xong em như người mất hồn, thẫn thờ nhìn tía đang nằm bất động trước mắt.







...








"Quốc ơi... Quốc"

"Hưm... ưm... ưm" Quốc mớ, quơ tay múa chân đập vô mặt Hanh khiến anh thức giấc.

"Quốc!"

"Haaaaaa"

Em bật người dậy , toát mồ hôi ướt cả người.

"Em làm sao vậy?"

"Em... em mơ thấy tía em đã..." Chính Quốc nói tới đó thì nghẹn ngào ôm anh khóc nấc.

"Bình tĩnh, hông khóc, nói tui nghe xem nào"

"Em nằm mơ thấy chị Huệ báo tin là... tía em mất ở ngoài ruộng... hic... em với anh về nhà thì thấy tía nằm đắp chiếu bên cạnh má em... anh ơi... oaaaa"

"Chỉ là mơ thôi, ngủ đi sáng chúng ta sẽ về thăm tía má em mà"

"Em hông muốn ngủ nữa... hic em sợ sẽ mơ thế nữa... anh ơi em hông chịu được đâu" Thái Hanh lau nước mắt đang chảy dài trên má của em rồi nhẹ giọng dỗ dành.

"Ngoan hông khóc, con thức bây giờ, ngoan nằm xuống tui xoa mông cho em ngủ nha"

"Anh ơi ôm..." Em nhõng nhẽo đòi ôm.

"Ngoan nào ngủ rồi sáng chúng ta đi về thăm tía má em nghen"

"Ưm..."  Em uất ức dụi vào ngực anh, đúng là giấc mơ hư thiệt là hư dám làm Quốc khóc.






...





"Ưmmmm" Chính Quốc vươn vai rồi nhìn sang bên cạnh thấy Thái Hanh đang chơi với Minh Tuệ.

"Anh ơi"

"Thức rồi sao?" Anh vươn tay xoa nhẹ đầu Quốc.

"Ngủ có ngon hông? Còn gặp ác mộng hông?"

"Ưm" Em lắc đầu.

"Ôm..." Quốc giơ tay ra đòi anh ôm một cái mới chịu.

"Bây giờ mình đi tắm rồi chuẩn bị về nhà tía má em nghen"

"Mà anh ơi, mình về đây ở luôn được hông anh? Dù sao mọi người cũng hông còn bài xích chuyện của chúng ta nữa. Em muốn ở đây để dễ dàng tới lui với tía má chứ ở Hà Nội mỗi lần tới lui khó khăn lắm"

"Vậy thì theo em"

"Nếu thế thì ài tháng nữa mình ra đó dọn đồ về đây rồi tạm biệt hàng xóm láng giềng luôn nghen anh. Tự nhiên nghĩ tới đó thấy nhớ chị Mai quá"

"Nếu em muốn đi ra thăm chị Mai thì tôi dẫn em ra có chịu hông?"

"Anh lạm như từ đây ra Hà Nội gần lắm hổng bằng"

"Chứ em muốn mà"

"Cái anh này... thôi em đi tắm" Em đi ra ngoài cửa phòng vươn vai hít thở không khí trong lành của miền quê, cái cảm giác nó khác xa ở Hà Nội lắm, không ồn ào, không xe cộ, chỉ có tiếng chim hót và tiếng lá xào xạc bên tai.

"Ba... ba "

Chính Hy được bà bội bồng lại chỗ em.

"Chính Hy, lại ba bồng nè" Chính Hy thấy em liền lon ton chạy lại.

"Bà mua cho con"

"Bà mua cho con sao?" Chính Hy gói bánh trên tay khoe với em.

"Dạ bà mua"

"Bà cho cái gì phải cảm ơn biết chưa? Nào con nói cảm ơn đi "

Em bồng Chính Hy quay qua phía bà ba.

"Cảm ơn... bà"

"Cháu của bà giỏi quá chừng luôn"

"À mà má nghe Thái Hanh nói con muốn về nhà anh chị sui sao?"

"Dạ đúng rồi má"

"Má đi nữa được hông? Tại muốn đến đó để bàn chuyện cưới hỏi của con với thằng Hanh luôn"

"Dạ... có gấp quá hông má?"

"Gấp gáp cái gì nữa, sanh hai đứa rồi mà gấp cái chi nữa?"

"Dạ..."

"Má có tính với cha bây rồi, làm mâm cơm nhỏ nhỏ cúng ra mắt ông bà tổ tiên rồi khách khứa thì má biết con hông thích đông nên chỉ có người trong gia đình mình thôi"

"Dạ con cảm ơn má"

"Nay má định theo hai đứa để bàn với anh chị sui rồi coi ngày làm đám cho hai đứa luôn"

"Dạ"






....






"Má ơi! Tía ơi con về rồi"

Tía má em đang ăn cơm thì nghe tiếng em gọi liền vui mừng chạy ra.

"Quốc! Về rồi đó hả con"

"Má, kì này con về đây luôn rồi má ơi"

"Trời đất ơi vậy thì tốt quá rồi... bà ba ... bà ba mới tới mời bà ba vào nhà ngồi chơi"

"Bà ba cái chi nữa chứ? Bà thông gia đừng có khách sáo nữa chèn ơi"

"À... mời chị sui... mời chị vào nhà chơi"

Lần trước về đây Thái Hanh có biếu một ít tiền cho tía má em để sửa sang lại căn chòi mục nát lúc trước. Bây giờ thì đã sửa lại thành một căn nhà sạch sẽ khang trang.

"Nhà tui hơi nhỏ nên chị thông cảm nghen"

"Trời đất ơi hông có gì đâu mà"

"À bữa nay chị tới đây có chuyện gì hông?"

"Thì tui với ông nhà đã bàn về vụ cưới hỏi của tụi nhỏ rồi , chị đợi sự đồng ý của anh chị là tui đi coi ngày làm đám liền luôn đó"

"Trời đất ơi thằng Quốc nhà tui có một người chồng yêu thương như thế thì tui mừng còn hổng có hết nữa chứ từ chối sao cho đặng"

"Anh chị nói vậy thì tui yên tâm rồi. Anh chị biết hông, tui đã bên cạnh tụi nhỏ lúc mà tình cảm mới chớm nở, giúp đỡ tụi nó lúc ông nhà phát hiện, tụi nhỏ quá dũng cảm vượt qua mọi thứ nên tui mới có cơ hội ngồi bàn chuyện với chị như bây giờ "

"Thiệt sự là tui với ông nhà tui cũng đắng đo lắm khi nghe tin bé Quốc nó có tình cảm với Thái Hanh nhà chị, tui khuyên nó hãy suy nghĩ kĩ vì tui biết tính ông nhà chị nổi tiếng nghiêm khắc. Nhưng mà cái lúc nó bế thằng cháu tui về thì tui thấy nó mập mạp trắng trẻo thì tui mừng dữ lắm chị ơi"

"Vậy thì tui về để đi coi ngày cho tụi nhỏ nghe"

"Chị hông ngại thì ở lại ăn bữa cơm với vợ chồng tui và tụi nhỏ"

"Chị đã mời thì làm sao từ chối được cho đặng"

Đến chiều tối thì gia đình em và bà ba đã về lại Kim gia,  mẹ em đuổi luôn thằng con trai cưng về đó vì lí do thiếu thốn này kia cho tụi nhỏ.


...



"Quốc ơi..."

"Dạ"

Thái Hanh nằm trên giường nắm tay em nói.

"Tui hông ngờ rằng có một ngày chúng ta được cha má tổ chức đám cưới cho đôi ta"

"Em vui lung lắm"

"Điền Chính Quốc sắp đường đường chính chính là chàng dâu của Kim gia rồi hén, nhất cậu Điền đây rồi"

"Cái anh này đừng chọc nữa em ngại mà"

"Tui đút sữa cho con uống rồi chúng ta cùng đi ngủ nghen"

"Dạ"

Em nằm đó nhìn anh đang chăm hai đứa con mà mỉm cười hạnh phúc, ông trời quả không phụ lòng người, những nổ lực của cả hai cố gắng cuối cùng cũng được đền đáp.

...

Mie

Chưa có End đâu nha mấy ní, còn cho cành cành một chap nữa mới end :))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top