Bụi vàng lấp lánh: 2
Tôi biết An An từ đầu năm vào lớp Mười. Phải biết thôi, vì ngay ngày đầu đến lớp, bạn ấy đã chạy lại bắt chuyện. Cũng đúng, theo lẽ thường tình, trong cái lớp Lý bốn mươi lăm đứa mà chỉ có hai mạng là con gái thì bắt chuyện với tôi cũng hợp lý mà.
Thế nhưng khác với một đứa được săn đón rồi dần dần chuyển sang bị tẩy chay như tôi, An An lại hoàn toàn ngược lại. Bạn ấy không quá nổi bật ở vẻ bề ngoài hay xuất sắc trong học tập. Người ta có thể quên ngay bạn ấy sau lần gặp đầu tiên, nhưng cứ tiếp xúc lâu dài sẽ phải lòng bạn ấy lúc nào không hay biết. Ngay cả tôi cũng phải công nhận điều đó. Khi ở cạnh tôi, An An vừa dịu dàng vừa bao dung.
Hiếm có người bao dung với tôi như thế. Dù tôi biết chứ, tôi vốn chẳng phải là đứa con gái dễ chịu gì. Tôi ghét phải thỏa hiệp, tôi ghét phải hòa nhập.
"Em biết mà, lòng tự tôn của em hay của bọn nó đều giống nhau thôi. Không ai muốn bị chà bị đạp cả."
An An vừa vuốt tóc tôi vừa lẩm nhẩm. Tôi không rõ lúc đó, bạn ấy đang bênh vực tôi hay bào chữa cho những con người đáng ghét kia, nhưng trong vòng tay bạn ấy tôi đã luôn mềm lòng.
Khi ở cạnh đám người kia bạn ấy như một người khác vậy. Bạn ấy có thể cáu kỉnh, có thể chửi thề loạn xạ. Bạn ấy còn vô cùng hiếu thắng, suốt ngày rủ rê tụi con trai vật tay dù toàn thua tơi tả. Nhưng chúng không hề tỏ ra ghét bỏ gì An An cả. Đám con trai sẵn sàng ngồi đàm đạo dù thứ từ chuyện trên trời dưới biển đến mớ kiến thức sách vở cả buổi trời mà chẳng thể nào dứt. Bọn nó luôn đồng ý vào những trò dở hơi của bạn ấy dù miệng luôn la rầy nhưng không có vẻ khó chịu gì cả. Tại sao tôi lại biết ấy à. Vì tôi luôn dõi mắt nhìn theo An An cơ mà.
Không phải tôi ghen tị với bạn ấy hay mong muốn được như bạn ấy gì cả. Bạn ấy là người tôi yêu mến cơ mà. Vả lại tôi cũng không cần được thân thiết và quá nhiều người yêu thích như thế. Chỉ là tôi không thể nào hiểu được, ở đâu ra bạn ấy lại có nguồn năng lượng dồi dào để kết nối với nhiều mối quan hệ như thế. Chỉ là tôi không hiểu, tại sao tôi với bạn ấy không thể thoải mái như vậy trước mặt mọi người. Tại sao những cái ôm, cái nắm tay luôn phải giấu kín trên mái nhà ký túc. Tại sao bạn ấy chỉ có thể nhìn tôi rồi im lặng trước mặt những người đáng ghét kia.
An An có thể bảo vệ em mà. Những từ ấy chỉ luẩn quẩn trong đầu chưa bao giờ bật ra thành câu nói. Tôi không muốn trách cứ bạn ấy một chút nào. Sự tự tôn không cho phép tôi nhận sự giúp đỡ hay thương hại từ người khác. Nhưng sâu thẳm trong lòng tôi vẫn mong một lần được bạn ấy che chở cho tôi.
Một bàn tay nắm lấy khoảng trống
giữa mái nhà. Rồi theo đó, một con người từ từ nhô lên. Rồi một con người nữa. Một con người nữa. Cả thảy đều là những gương mặt quen thuộc. Bọn họ đều là bạn cùng lớp. Tôi bắt đầu thấy lo sợ. Chưa bao giờ tôi thấy lo sợ như thế. Nhưng bây giờ nỗi sợ râm ran rồi lan khắp cơ thể khi rất nhiều đôi mắt đang nhìn vào mình. Họ đang phán xét? Như cách tôi đã từng phán xét họ. Họ có thể làm gì tôi ở đây? Tại sao bọn họ lại ở đây? Đây là "căn cứ bí mật" của tôi và An An cơ mà. Làm sao mà họ biết được.
Rồi hơn cả nỗi sợ khi nhìn thấy đám con trai. Như một nỗi u nhọt mọc ra ngày một lớn, hình ảnh An An hiện ra trước mắt mình. Bạn ấy đang cười nói thoải mái vô cùng trước mặt những người khác. Bạn ấy có phải An An dịu dàng của tôi không? Tôi sợ đó không phải một người. Nhưng tôi cũng càng sợ hơn nếu đó là một người. Một người có tất cả. Có thế quay lưng lại phía tôi bất cứ lúc nào.
"Bọn tớ không có ý làm phiền cậu đâu." Cậu con trai trước mặt cất giọng. Dường như cậu ta cũng rất bối rối trước tình huống này. Cậu ta tên là gì nhỉ. Tôi cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ đây là một cậu trai rất thân với An An.
"Bọn tớ đã không đúng khi cứ hơn thua như thế với cậu, dù chuyện ban đầu chẳng có gì đáng phải làm như thế cả?"
"Thực sự ban đầu bọn tớ đã bị tổn thương một chút đấy, cậu biết mà. Bọn tớ cũng muốn làm bạn với cậu thôi nhưng cách cậu từ chối làm bọn tớ nghĩ rằng cậu xem chúng tớ như một thứ rác rưởi dịch bệnh gì vậy."
"Nhưng khi An An hỏi tớ rằng tại sao nó chửi tớ còn ghê hơn như thế nữa, chửi vừa dài vừa dai chẳng ai tẩy chay nó trong khi chỉ có chút chuyện đó thôi chúng tớ đã làm đủ chuyện vớ vẩn đế tẩy chay cậu thì bọn tớ cũng đã suy nghĩ. Ở đây không đủ tất cả con trai trong lớp đâu. Những người ở đây hôm nay chỉ là những người đã suy nghĩ về cậu thôi. Chúng tớ tự thấy mình đã tổn thương như thế nào. Cũng tự thấy mình đã làm việc tồi tệ thế nào. Nên muốn ở đây để xin lỗi cậu. Cũng như để nghe cậu nói gì đó. Tất nhiên cậu không nói cũng được thôi. Không phải ai cũng biết cách thể hiện suy nghĩ của mình qua lời nói mà. Nhưng bọn tớ nhất định không đề những chuyện như trước kia xảy ra nữa đâu. Cậu là bạn của An An. An An là bạn của bọn tớ. Bọn mình là bạn của nhau. Dù cậu có muốn hay không bon tớ sẽ xem cậu như vậy. Nên nếu cần nhờ vả giúp đỡ, đừng ngại ngần gì nhé."
Tôi im lặng nhìn bọn họ. Lâu nay tôi đã nhìn bọn họ như thế nào nhi. Tôi chỉ nhìn bọn họ như những kẻ đáng ghét thôi. Tôi không nhìn bọn họ như những con người có sống lưng thẳng và suy nghĩ bao dung. Sau những bờ vai chắc chắn, tôi thấy sau cùng của lớp người An An đang đứng đó. Ánh mắt bạn ấy đang nhìn vào tôi.
"Lời xin lỗi không phải đơn giản để nói ra được đâu, nhỉ?"
Bạn ấy đã nói như thế khi chúng tôi ngồi bên cửa sổ trông ra sân bóng đá nơi có anh chàng cầu thủ đang cúi gập người xin lỗi người mình vừa phạm lỗi.
"Bọn mình làm bạn của nhau nhé. Các cậu thấy có được không?"
[...]
Chúng tôi ngồi cạnh ô cửa sổ. Hôm nay cả trường nghỉ học, chẳng có tiếng ồn từ sân bóng. Khắp không gian của mái nhà chỉ văng vẳng tiếng nhạc Bụi trần khói lửa của Hoa Hoa.
Tôi vẫn thích ôm Linh Vũ trong lòng, nắm lấy những ngón tay gầy gầy mảnh mai của bạn ấy.
Chúng tôi hẳn vẫn là những con người kiêu ngạo. Nhưng kiêu ngạo hay không vẫn chỉ là những hạt bụi của cuộc đời này. Lưng mình vẫn sẽ thẳng dù cho có những khi đầu mình phải cúi. Cúi đầu để biết mình đã từng đau, người đã từng đau. Vết thương chỉ có thể khép miệng khi buông nhẹ lòng mình. Luôn sẽ có những lối đi khác, dịu dàng hơn, như một cái ôm thật chặt, để mình lấp lánh, như những hạt bụi vàng lơ lửng giữa những thế gian này. Em thấy có đúng không em?
2h51 ngày 18/2/2023
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top