CHƯƠNG 1

Đôi mắt bị đè nén nặng trĩu, không thể mở ra được. Cuống họng chỉ còn đậm lại một hương vị tẻ nhạt, vô vị từ những đống cát ở trong miệng. Anh ta cố với đôi tay về phía trước, quờ quạo thật mạnh để mở cho mình một lối thoát. Bàn tay thô ráp, nứt nẻ nắm chặt những cục cát tảng và hất chung ra phía sau. Anh cứ tiếp tục, tiếp tục cho đến khi anh cảm nhận được những đầu ngón tay của mình đã nhô ra khỏi vũng cát. Lys cố gắng kéo được hẳn cả bàn tay lên, khua xung quanh tìm một vật để bám víu. Anh đã tìm thấy cho mình một vật gì đó có bề mặt gồ ghề, thô ráp và cứng như đá tảng. Anh ghì chặt bàn tay vào thứ anh tìm được, cố kéo lê cả thân mình nề lên khỏi mặt cát.

Anh đẩy nốt đôi chân đã gần như tê liệt khỏi vũng cát xoáy, bám víu vào từng góc cạnh của vật tảng đó để lôi xệch cả cơ thể lên. Khi đã kéo lê cả thân thể nặng nề lên trên, một cơn ho khan đã làm anh khạc ra hết những nhúm cát vô vị còn sót lại trong cổ họng. Đôi chân và tay run lên lẩy bẩy từng hồi chống mạnh lên nền đất. Một cơn gió man mác thoảng qua, nhẹ nhàng phập phùng mái tóc đang vẫn còn lẫn với các bụi cát. Anh cố nheo đôi mắt đã bị sưng vù do bị chôn vùi dưới cát, nhìn một cách lờ mờ vào quang cảnh xung quanh.

Không có gì ở đó cả. Một bầu trời đen tuyệt đối, đến cả một tia sáng nhỏ nhất cũng không thể lọt vào màn đêm đó được. Thứ ánh sáng duy nhất giúp anh vẫn còn nhận ra sự tồn tại của mình là một màu vàng óng ánh, hắt lên từ bãi cồn cát mà anh vừa thoát ra. Bầu trời và khoảng cồn cát đó trải dài ra vô tận. Đường chân trời chỉ như một sợi chỉ,chia cắt tấm bảng màu chỉ gồm có màu vàng và màu đen. Con người, cây cối, loài vật, các tòa nhà . . . không còn thứ gì còn xót lại ở nơi này.

Anh vòng tay ôm lấy đôi chân, thở ra một tiếng thở nặng nhọc. Đôi mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô tận phía trước. Anh cảm nhận được làn da vẫn còn đắp đầy cát của mình mỗi lúc một lạnh lẽo đi. Tâm trí của anh vẫn luẩn quẩn với một ý nghĩ thật là lạ lùng :

"Anh không hề thấy sợ."

Một nơi hoang vu, heo hoắt đến tận cùng của thế giới này cũng không làm anh cảm thấy sợ hãi. Anh giơ tay phải của mình lần theo bắt mạch của bên tay trái. Tay kia ghì chặt vào lồng ngực bên trái, cố gắng tìm ra một tín hiệu, một nhịp đập nào đó.

Không có gì cả. Hơi thở của anh vẫn còn đó, nhưng con tim và mạch không hề đập. Cơ mặt anh vẫn bình thảnh, dãn ra và thả lỏng hết mức có thể. Đôi chân anh dần tìm lại chỗ đứng của mình. Anh đẩn mình về phía trước để ngồi dậy, đưa đôi vai thẳng ra phía sau cùng với hai bàn tay siết chặt lại. Làn gió vẫn nhẹ nhàng thoảng qua chơi đùa với mái tóc anh . . .

Có ai sinh ra trong vũ trụ này mà không đơn độc?

Kể từ trước khi được sinh ra, ta đã bơ vơ, lênh thênh một mình cả hàng tỉ năm. Để rồi khi ta rời khỏi cuộc sống này, ta lại một lần nữa bỏ hết mọi thứ về sau, không còn vấn vương chuyện gì nữa.

"Vậy phải chăng ý nghĩa của cả vũ trụ này, chỉ là một sự cô đơn vô tận của từng cá thể?"

Anh lấy cánh tay gầy gò, khẳng khiu giơ lên cao, hứng từng đợt gió khẽ xuyên qua những kẽ ngón tay mình.Rồi anh chầm chậm hạ bàn tay xuống mặt, chà mạnh đi những hạt bụi còn dính trên đôi mắt. Cái sợi chỉ chân trời vẫn ở đó, ngăn cách hai thế giới tương phản của màu sắc sự sống với nhau. Bầu không khí vẫn vẩn quanh các hạt cát bụi, nhưng lại có một cảm giác rằng nó trong sạch hơn bao giờ hết. Anh nhắm nghiền mắt, dang rộng cả hai cánh tay ra, hít một hơi thật sâu. Một cảm giác thanh lọc sảng khoái, đẩy hết những cặn bã còn xót lại trong buồng phổi đi khi từng cuộn cát chiếm đầy lấy khoang phổi của anh.

"Thật là dễ chịu" – Anh nghĩ.

Anh cúi gằm mặt xuống đất, mở đôi mắt to tròn với con ngươi mang một màu tối đen sâu thẳm hệt như bầu trời trên đầu anh vậy. Quầng mắt lằn sâu những vết thâm tím, khóe mắt vẫn còn đỏ rực vì cơn đau nhức. Ánh mắt tuy mệt mỏi nhưng vẫn còn đầy sự sắc sảo đó nhìn chằm chằm vào bãi đất mà anh đang đứng lên.

Một tảng đá lớn hình tròn, mang riêng một trắng sữa trải rộng khoảng năm mươi mét vuông. Mặt đá gồ ghề, có nhiều vết nứt ở khắp nơi và được phủ đắp lên bởi màu vàng óng ả của cát. Có nhiều họa tiết hình vòng tròn đồng tâm được khắc lên trên nền đá, và ở chính giữa trung tâm đường tròn đó xuất hiện một vật thể kì lạ đã thu hút sự chú ý của anh. Một tảng đá in dạng hình hộp chữ nhật trông giống như một chiếc hòm, có kích thước vừa khớp cơ thể của anh. Anh tiến gần những bước chân thận trọng, chậm rãi về phía tảng đá kì lạ đó. Dù trong thâm tâm rất bình tĩnh, nhưng anh cảm thấy rằng đôi chân mình mỗi lúc trở nên vội vã hơn. Có lẽ một kỷ vật đã bị anh lãng quên, hay là một ai đó có thể kéo anh ra khỏi cái thực tại cô độc đến quái đản này đang bị nhốt trong chiếc hòm kia. Anh dừng lại trước cái hòm bằng đá vài bước chân, mang một cái nhìn dò xét, bao quát lên thứ đá tảng đó. Rồi anh tiếp tục tiến dần đến, nhẹ nhàng lấy bàn tay phủi đi những lớp cát dày đặc che kín mặt đá. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên trên, sờ lên ba thứ biểu tượng đã được trổ khắc tinh vi bên trên bề mặt chiếc hòm.

Một con mèo.

Một người phụ nữ.

Và một thanh gươm.

Ba hình tượng này được khắc ngang hàng với nhau, kích cỡ mỗi hình đều vừa một lòng bàn tay. Bên dưới cách ba biểu tượng đó ghi lại một dòng chữ bằng ngôn ngữ cổ đại:

"Nơi đây, ngươi sẽ tìm thấy ánh sáng cho riêng mình"

Vật đứng trước anh quả thật là một chiếc hòm, khi tay anh lần ngang theo tảng đá vả tìm thấy khe mở. Anh sử dụng hết sức mạnh, kéo cái cửa nặng trĩu từ phía bên phải cái hòm lên. Khi cánh cửa đang mở đến phân nửa, một hương thơm nhẹ nhàng và rất quen thuộc , thoảng qua khứu giác anh. Anh gồng cứng tay, vặn người hết cỡ để lật hẳn cánh cửa ra bên trái. Tiếng cửa bằng đá đổ sập xuống, vang lên một tiếng động trời, vang vọng không gian khi đập vào thành đá phía dưới. Anh thở hổn hển, thả lỏng hai tay đau nhức ra và liếc mắt nhìn bên trong hộp. Anh dường như đứng sững người lại, đôi môi mấp máy cùng với đôi mắt quắc lên nhìn chằm chằm vào thứ bên trong chiếc hộp.

Một bộ xương của người trưởng thành, nhưng nó lại mang một màu nâu như rỉ sắt vậy. Bộ xương ấy được đặt nằm thẳng, hai xương tay ôm trọn một vật gì đó bé nhỏ và để áp lên phần xương của lồng ngực. Bên trong hai hốc mắt còn có một thứ chất lỏng màu đỏ sánh đặc lấp đầy khoang mắt. Một cảm giác lạ lùng ập đến anh, nhưng đó chỉ là cái giác cảm ảo tượng mà tâm trí đã tạo ra để đánh lừa chính nỗi sợ của mình. Anh biết rõ hơn hết, đó là phần bộ xương thuộc về ai.

"Thuộc về mình." – Anh nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: