Chương 68

Quang Anh ngồi xuống bên giường, rút sách giáo khoa trên bàn học của Thùy Dung ra quạt quạt, nói: "Học kỳ sau sẽ thi vào đại học?" Giọng điệu bình thản đến giống như căn bản không biết nàng đã tạm nghỉ học.

Thùy Dung thấp giọng nói: "Em không muốn đi học nữa."

"Vậy muốn làm cái gì?"

Thùy Dung ngẩng đầu, ánh mắt có chút mờ mịt, "Em cũng không biết, dù sao em cũng không muốn đợi ở chỗ này nữa.....Anh, vì sao mệnh của em lại khổ như vậy....."

Quang Anh khẽ cười một tiếng, "Khổ bằng tôi sao?"

Thùy Dung kinh ngạc mà quay đầu nhìn cậu, cậu không phải tới an ủi nàng sao?

Quang Anh cũng không nói thêm gì nữa, quay lại trọng tâm câu chuyện nói: "Nếu muốn rời đi, vậy cũng phải có năng lực rời đi, cảm thấy bản thân hiện tại, đi ra ngoài có thể làm cái gì?"

Thùy Dung dúi đầu vào cái gối, rầu rĩ mà nói: "Dù thế nào em cũng nhất định phải rời khỏi, ở chỗ này em không còn mặt mũi gặp người!"

"Vì sao phải quan tâm tới cái nhìn của người khác?" Quang Anh buông sách xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, "Vì người khác sống, không phải mệt chết sao? Giả như bản thân chết đi, sau ba tháng ngoại trừ những người thân nhất đau lòng vì em ra, những người đã từng nghị luận phỉ em thương hại em chửi bới em kia, còn có ai sẽ nhớ tới?" Những lời này như là hỏi người, lại như là đang tự hỏi mình.

"Anh....." Thùy Dung ngơ ngác mà nhìn cậu, chỉ cảm thấy trên người đại ca trước mặt tràn ngập một tầng sương mù u buồn dày đặc. Cho tới bây giờ Quang Anh kiệm lời ít ngữ rất hiếm khi lại nói dài như vậy, Thùy Dung có chút không quen.

Quang Anh quay đầu lại, đưa tôiy lướt nhẹ qua tóc Thùy Dung, nói:"Đừng suy nghĩ nhiều, hảo hảo đọc sách, đem tất cả tinh lực của cậu đều đặt vào học tập, cậu sẽ phát hiện cái gọi là nghị luận và cô lập cũng không tính là cái gì ...."

"Anh...."

Nước mắt Thùy Dung chậm rãi chảy xuống, cô vẫn luôn cho rằng Quang Anh rất ghét mình, bởi vì bản thân đoạt gia đình toàn vẹn của anh, nhưng hiện tại, người anh cô sùng bái đã thật lâu này lại không vứt bỏ cô, khi bản thân yếu ớt nhất lại có thể gấp gáp trở về, từ ngữ ấm áp mà an ủi.

Con bé rốt cuộc không phải là một thân một mình, vào lúc u ám nhất, cuối cùng vẫn còn có người chịu đứng ở bên cạnh.

Chuyện đã xảy ra rồi, còn có cuộc sống của chính mình, không phải sao?

Đêm hôm đó Thùy Dung đã ra khỏi phòng ăn cơm, không qua hai ngày liền làm tốt thủ tục đi học trở lại, ít nhất từ bên ngoài nhìn vào, Thùy Dung đã bắt đầu trở nên bình thường. Vì thế cha liền bắt tay vào làm thủ tục ly hôn với nữ nhân kia, vì lỗi lầm của nữ nhân kia quá rõ ràng, đối với chuyện ly hôn này cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, từ cục dân chính đi ra, nữ nhân kia liền biến mất trong biển người, trong nhiều năm từ đó về sau, Thùy Dung cũng không gặp lại mẹ.

...

...

Sinh nhật mẹ Đức Duy, Hoàng Đức Duy mang theo quà tới đúng giờ, xuất hiện tại bữa tiệc hắn vẫn là chói mắt như thế, bất cứ kẻ nào cũng không thể so được với hắn.
Nhưng bà vẫn lo lắng không yên, mặc dù hiện tại không hề có lý do gì.

Hắn không thường về nhà, cũng không thường cùng người thân ở cùng nhau, nhưng hắn trước giờ vẫn luôn là người quan tâm chu đáo, những dịp quan trọng trong cuộc sống tuyệt không vắng mặt. Chuyện hắn làm không cần người khác quan tâm, tất cả mọi thứ hắn đều sắp xếp trật tự, chuyện tình người khác mất vài năm thậm chí vài thập niên mới hoàn thành, hắn có lẽ chỉ mất một hai năm đã có thể hoàn thành.

Hắn có thể vừa đi học đạt toàn bộ điểm A, vừa làm sự nghiệp kinh doanh đến phong sinh thủy khởi, hắn ưu tú như thế, hoàn toàn trò giỏi hơn thấy hậu sinh khả úy, ngay cả cha khi nhìn hắn cũng không tự giác mà cảm thán bản thân mình đã già rồi, theo lẽ thường hắn hẳn là phải vui mừng thỏa mãn mới phải, nhưng hắn vẫn lại đau buồn như thế.

Đúng vậy, đau buồn, mà cô đơn.

Nhưng bà không có cách nào lý giải được sự đau buồn của hắn, càng không cách nào hiểu được cô độc của hắn. Phạm vi xã giao của hắn không tính là lớn, nhưng rất ổn định, bằng hữu mỗi người đều là tinh anh, mà hắn lại có sẵn tài năng lãnh đạo di truyền từ phụ thân, trong giới bằng hữu, hắn tuyệt đối là trung tâm, nàng nghĩ không ra bất cứ cái gì lại tạo thành lý do hắn cô độc.

Nhưng hắn xác thực là cô độc, càng nhiều lúc hắn đều nguyện ý một mình ngẩn ngơ, phảng phất như trên thế giới chỉ còn có mình hắn.

Bà hỏi cộng sự làm việc cùng hắn, hỏi bạn cùng trường với hắn, nhưng đều hỏi không ra nguyên nhân. Mỗi khi ngày lễ hắn đều về nhà, ít nhất từ bề ngoài thoạt nhìn, hắn không hề có gì khác thường.

Làm một người mẹ, bà bằng trực giác cảm thấy được hắn đau khổ.

Vì sao?

Bà thực sự không cách nào hiểu được. Chẳng lẽ vẫn là vì nam nhân kia sao? Thế nhưng chuyện tình đã nhiều năm trước, bên cạnh hắn không phải xuất hiện rất nhiều bạn bè anh em sao? Điều này là không lý nào, lẽ nào hắn thật sự là đồng tính luyến ái sao? Bà tuyệt không tin.

Con trai bà ưu tú như vậy, sao có thể nằm trong 10% ít ỏi kia chứ? Bà tuyệt không tin!

Cho nên bà lựa chọn chờ đợi, có lẽ đợi đến một ngày nào đó hắn yêu đương, tất cả liền rõ ràng.

Thời gian sẽ thay bà hoàn thành hết thảy.

Đó là một buổi chiều yên tĩnh, ánh dương ấm áp rơi xuống hậu viện, Bà dựa vào ghế dựa cùng con gái Hoàng Lục Kỳ vừa uống trà chiều, vừa nghe nhạc, con trai Hoàng Đức Duy ở chỗ cách nàng không xa kéo đàn violin.

Sau khi tốt nghiệp Hoàng Đức Duy bắt đầu dồn toàn bộ tâm tư vào sự nghiệp, khó có được khi nào về thành phố này, nhưng một khi về liền chắc chắn sẽ đem phần lớn thời gian đều bố trí cho người nhà.

Bà nhìn con trai anh tuấn đẹp trai giống như hùng ưng trên bầu trời, thỏa mãn mà cười.

Hoàng Lục Kỳ cười nói: "Mẹ, em trai càng ngày càng đẹp trai, hai ngày trước bác Vương còn nói với con muốn giới thiệu cháu gái cho em đấy."

Bà lộ ra vẻ mặt kiêu hãnh, nói: "Đúng vậy, em trai con mỗi năm lại xuất sắc hơn."

"Mẹ, người không biết, tháng trước em trai còn lên bìa tạp chí kinh tế nữa, cái gì mà người lãnh đạo mới nhất....."

Hai mẹ con nhìn khuôn mặt Hoàng Đức Duy mà trò chuyện những thứ vụn vặt.

Chờ khi Hoàng Đức Duy kéo đàn xong, Bà vừa uống hồng trà vừa nói: "Đức Duy, tìm một nữ nhân yên ổn đi, không nên kéo dài nữa."

Hoàng Đức Duy cười: "Mẹ, con còn nhỏ."

Bà giả bộ giận mà trừng hắn một cái, "Cũng đã hai bảy, hai tám rồi, còn nhỏ! Vậy mấy tuổi mới tính là lớn? con nhìn chị con xem, con trai đều đã 10 tuổi rồi!"

"Ha ha, con hiện tại tất cả tâm tư đều ở trên sự nghiệp, tạm thời không có thời gian cân nhắc cái khác."

Hoàng Lục Kỳ cười nói: "Em trai, sự nghiệp mặc dù quan trọng, nhưng gia đình cũng không thể thiếu, tổ quốc có câu châm ngôn không phải gọi là "Thành gia lập nghiệp" sao? Chỉ có trước thành gia mới lập nghiệp nha."

"Chị, thời đại bây giờ đâu còn giống như xưa..."

"Bất kể thời đại gì đều giống nhau." Bà lập tức tiếp một câu, sau đó trầm mặc một lúc, nói, "Lần trước con gái của bác Khánh không phải rất tốt sao? Tài mạo, phẩm tính, học thức, điểm nào không xứng với con, vì sao con không tích cực như thế?"

Hoàng Đức Duy đi tới ngồi xổm dưới gối bà cười: "Được rồi, là con không xứng với người ta."

"Lại nói nhảm!" Bà cười mắng hắn một tiếng, "Con trai tôi ngay cả công chúa cũng lấy được."

Hoàng Đức Duy đứng lên ha ha phá lên cười, khắp sân nhỏ đều là tiếng cười của hắn, nhưng sau khi cười xong, bóng lưng hắn nhìn qua lại an tĩnh mà khiến người khác thương tiếc.

"Tiểu tử, mỗi lần nói với con việc này đều một bộ không đứng đắn, rốt cuộc học được của ai? Con trai nhà hàng xóm mười lăm tuổi cũng đã yêu đương rồi, cậu thì sao?" Bà lắc đầu, "Con nha, không nên u mê không tỉnh như vậy.....Duy, con thành thật nói cho mẹ, con sẽ không phải là muốn đi tìm tên tiểu tử kia?"

Hoàng Đức Duy cả kinh, nhưng lại không động thanh sắc, đi sang bên cạnh giả vờ thưởng thức loại kỳ trân mới: "Mẹ chỉ là người nào?"

"Còn ai nữa? em thật là không biết, hay là giả không biết?" Hoàng Lục Kỳ cười nói chêm vào một câu.

Bà quan sát vẻ mặt hắn, chậm rãi nói: "Nhiều năm như vậy hài tử kia vẫn không liên lạc với con đi? Người ta hiện tại làm bác sĩ trong bệnh viện, cả ngày đều có nữ nhân vây bắt, con xem, người ta đều tỉnh ngộ nhanh hơn con."

Tâm Hoàng Đức Duy kinh hoàng một cái, chậm rãi quay sang, nói: "Là .....Tiểu Quang? Mẹ,.....mẹ điều tra? Mẹ đều đã biết?" Phản ứng của Hoàng Đức Duy mau đến thế nào, chỉ cần cho hắn một ám chỉ, hắn liền cái gì cũng đều có thể hiểu được.

Bà chậm rãi uống một ngụm trà không hề trả lời.

Hoàng Lục Kỳ nói: "em trai, mẹ là muốn tốt cho em. Em là người thừa kế duy nhất của tập đoàn công thương nghiệp Lăng Phong chúng ta, trọng trách có bao nhiêu quan trọng, trong lòng em biết rõ."

Hoàng Đức Duy cúi đầu nhìn mũi giày một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nở nụ cười, phảng phất như tự giễu mà nói: "Mẹ, con sai rồi."

Hoàng Lục Kỳ vui mừng nói: "Biết sai là tốt rồi, em không biết mẹ cùng chị lo lắng cỡ nào về em."

Hoàng Đức Duy lắc đầu, nói: "Em là nói, em sai rồi, em đánh giá thấp mẹ, lại đánh giá cao bản thân mình."

Sắc mặt Hoàng Lục Kỳ thay đổi, quát lên: "em trai! em biết bản thân mình đang nói cái gì không?"

"Mẹ, như vậy là năm đó hắn không xuất hiện ở buổi phỏng vấn là bởi vì liên quan đến mẹ phải không?" Hoàng Đức Duy suy nghĩ một chút, lại nói, "Con quá ngu xuẩn, thực sự quá ngu xuẩn, lấy tính cách hắn, tự nhiên là cái gì cũng sẽ không nói....Hắn luôn luôn cái gì cũng sẽ không nói. Ha ha, chuyện tình của Hồ Quân cũng là mẹ tạo áp lực một phần đi? Còn có cái gì chứ? Gia đình hắn? Ông bà ngoại hắn? Tiền đồ của con? Tương lai?"

"Đức Duy." Bà từ trên ghế dựa đứng lên.

"Mẹ, rất xin lỗi khiến mẹ thất vọng rồi....."Hoàng Đức Duy cố gắng đè thấp thanh âm, phảng phất như sợ chọc giận bà.

"Này Đức Duy! Đừng nói nữa!"

Nhưng mà Hoàng Đức Duy vẫn tiếp tục nói, "Đúng, con là đồng tính luyến ái,con không thích nữ nhân, tôi chính là một trong số ít người không may kia, mấy năm nay con một mực nghĩ làm thế nào để mở miệng nói cho mọi người biết chuyện này....con quá ngu ngốc, thì ra mẹ đã sớm biết."

"Không, Đức Duy, đừng nói xằng bậy nữa!"

Hoàng Đức Duy trầm mặc vài giây, bóp nát đóa hoa hương thơm nức mũi kia, tiếp đó xoay người không chút do dự đi ra khỏi hậu viện, Bà ở phía sau lưng gọi hắn: "Nếu con hiện tại đi ra khỏi cửa cái nhà này, mẹ coi như chưa từng có đưa con trai như con."Ngữ khí của nàng vẫn không kịch liệt, vĩnh viễn đều duy trì sự ưu nhã của bà, cho dù là lời nói tuyệt tình như thế.

"Mẹ?" Hoàng Lục Kỳ khiếp sợ mà nhìn Bà, lại nhìn Hoàng Đức Duy.

Hoàng Đức Duy trầm mặc một lúc lâu, thở sâu, tiếp đó đi tiếp, hắn nghe thấy tỷ tỷ Hoàng Lục Kỳ ở phía sau hô to, nhưng cũng không quay đầu lại.

Đã sớm hoài nghi, nhưng vẫn không dám khẳng định.

Hắn sở dĩ liều mạng mà làm sự nghiệp của bản thân như thế, không chịu tiến vào tập đoàn Lăng Phong, không phải là đề phòng ngày này sao? Hắn đã sớm làm tốt chuẩn bị ly khai, thế nhưng vì sao khi ngày này thực sự đến, hắn vẫn cảm thấy đau lòng?

Giữa tình thân và tình yêu, vì sao phải bỏ một lấy một cơ chứ?

Hắn chỉ cảm thấy tim đau đến muốn chết, nhưng đồng thời lại nhẹ nhõm rất nhiều.

Đã sớm muốn come out, đã sớm nhịn không nổi nữa, cứ như thế này, cũng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top