9. Lối mòn của những kí ức
Quang Anh tỉnh dậy, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ dài và ám ảnh. Mọi thứ vẫn không thay đổi. Căn phòng vẫn như cũ, nhưng anh cảm thấy có gì đó khác biệt, như thể những gì anh đã trải qua không chỉ là một giấc mơ mà là một thực tại đã in sâu vào tâm trí. Anh ngồi dậy, đôi tay lạnh buốt, mồ hôi ướt đẫm trên trán. Cảm giác sợ hãi vẫn chưa buông tha anh.
Những ký ức về Duy, về cuộc chiến trong bóng tối, giờ đây như những mảnh vụn vỡ đang lẩn khuất trong tâm trí Quang Anh. Anh không biết đâu là thực, đâu là ảo. Mỗi lần anh nhắm mắt, hình ảnh của Duy lại xuất hiện, đôi mắt đỏ như lửa, tiếng cười man dại vọng lại trong tâm trí anh. Nhưng lần này, anh không muốn trốn chạy. Anh không thể để bản thân tiếp tục bị ám ảnh.
Khám Phá Những Bí Ẩn Sâu Thẳm.
Quang Anh quyết định quay lại ngôi đền. Anh cảm thấy mình cần phải làm rõ mọi chuyện, bởi có một cảm giác kỳ lạ trong lòng rằng mình vẫn chưa hiểu hết sự thật về Duy và bản thân. Những gì người đàn ông trong đền đã nói vẫn vang vọng trong tâm trí anh: "Quá khứ là một phần của em." Quang Anh không thể yên lòng cho đến khi tìm ra được chân tướng thực sự.
Căn đền lần này có vẻ khác biệt. Ánh sáng bên trong mờ nhạt hơn, không khí lạnh lẽo, u ám hơn. Cảm giác như có một sức mạnh vô hình đang chi phối không gian này, như thể ngôi đền này không chỉ là nơi linh thiêng, mà còn là nơi giam giữ những linh hồn lạc lối. Quang Anh bước vào, mỗi bước đi của anh vang lên trong không gian tĩnh mịch, như thể đang bước vào một thế giới khác.
Người đàn ông mặc đồ cổ trang lại xuất hiện, nhưng lần này, ánh mắt hắn sắc bén hơn, như thể đang đọc thấu từng suy nghĩ của Quang Anh.
"Em đã quay lại," người đàn ông nói, không có chút ngạc nhiên. "Nhưng liệu em đã sẵn sàng đối diện với những ký ức sâu thẳm trong tâm hồn mình?"
Quang Anh không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông. Anh biết rằng đây là lúc phải đối mặt với sự thật.
Cuộc Đối Mặt Với Chính Mình.
Người đàn ông đưa tay ra, và không gian xung quanh Quang Anh bắt đầu thay đổi. Đột nhiên, anh cảm thấy mình lại một lần nữa bước vào một thế giới khác. Lần này không phải là căn phòng tối tăm với hình bóng của Duy, mà là một khu vườn mờ sương, với những cây cối cổ thụ cao lớn. Một không gian yên bình đến kỳ lạ, nhưng lại có một nỗi buồn sâu thẳm.
Khi Quang Anh tiến về phía trước, anh nhận ra mình không cô đơn. Bóng dáng một người đang đứng đó, quay lưng lại với anh. Chính là Duy. Nhưng lần này, không phải là hình bóng quái dị mà anh từng thấy trong những ác mộng. Duy giờ đây trông như một con người bình thường, không còn những ánh mắt đỏ rực, không còn sự u ám trong lời nói.
"Em tìm thấy tôi rồi," Duy nói, giọng nói nhẹ nhàng, không còn sự lạnh lẽo hay ác ý.
Quang Anh bước lại gần, trái tim anh thắt lại khi nhìn thấy người mà mình đã từng yêu, người mà mình đã nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. Anh cảm nhận được một sự lạ lùng trong mối quan hệ này, như thể tình yêu giữa họ đã bị giam cầm, không thể thoát ra.
"Anh là ai?" Quang Anh hỏi, giọng anh nhẹ đi, như thể đang cố gắng thấu hiểu tất cả những gì đang xảy ra. "Tại sao chúng ta lại có mối quan hệ này?"
Duy quay lại nhìn Quang Anh, đôi mắt hắn không còn sự ám ảnh, mà là sự bình thản. "Chúng ta là hai phần của một linh hồn, Quang Anh. Một phần của quá khứ mà em không thể thoát khỏi, và một phần của những gì em đã đánh mất."
"Vậy tôi phải làm gì để thoát khỏi?" Quang Anh hỏi, lòng đầy đau đớn.
Duy nhìn anh với ánh mắt trầm tư. "Em phải đối mặt với quá khứ của chính mình, Quang Anh. Không phải tôi, không phải những ký ức đau buồn, mà chính là em. Đó mới là cách em có thể giải thoát."
Giải Thoát Hay Làm Mới.
Quang Anh đứng đó, giữa khu vườn mờ sương, trong lòng anh dâng lên một cảm giác lạ lùng. Anh đã chạy trốn, đã chiến đấu, và cuối cùng nhận ra rằng chính bản thân mới là người cầm chìa khóa giải thoát. Anh phải đối mặt với những ký ức, những đau đớn đã bị chôn vùi sâu trong lòng từ lâu. Nhưng liệu anh có thể làm được điều đó không?
Duy bước về phía anh, không còn bóng tối, không còn ác ý. "Em không cần phải sợ hãi nữa, Quang Anh. Tất cả những gì em cần làm là chấp nhận chính mình, và chấp nhận rằng quá khứ là một phần của em. Nó sẽ không thể biến mất, nhưng em có thể làm mới chính mình."
Quang Anh nhìn Duy, không còn cảm giác giận dữ hay sợ hãi. Anh hiểu rằng, để giải thoát, anh không cần phải tiêu diệt bóng tối, mà là chấp nhận nó, sống chung với nó, và bước tiếp. Quá khứ không thể thay đổi, nhưng tương lai có thể.
Kết thúc Chương 9.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top