Chương 22
Sắc mặt của Quanh Anh lúc đó trông khá ngượng ngùng. Thật sự, lần đầu tiên trong đời cậu ấy lại phải chủ động, làm cái hành động nhạy cảm như thế. Biết sao giờ, không biết phải trả lời cậu nhóc này thế này đây.
" Thì, anh bị người ta bỏ thuốc. Thế thôi."
Bàn tay đang chậm rì lau mái tóc của Hoàng Đức Duy bỗng dưng dừng lại. Cảm giác được điều gì đó, liền không nhanh không chậm quay lại nhìn vào cậu.
Thấy người ngại đến đỏ mặt tía tai liền không nhịn được mà bật cười. Thì ra , Nguyễn Quang Anh cũng phải ngại đến khi nhắc vấn đề đó mà thôi.
Hôm đó, sau khi vờn vã với Hoàng Đức Duy một hồi lâu, cậu mệt mỏi đi ra bên ngoài. Tính lên chiếc siêu xe của mình mà rời đi. Thì bỗng dưng, xung quanh có hai người đang tiến đến gần cậu. Họ bịt kín , từ đầu đến cuối. Tiếp cận với thân phận là " Fan" của Nguyễn Quang Anh. Lúc đó, cậu cũng bắt đầu cảnh giác, tay theo thói quen rờ ra phía sau quần. Nhưng lại không có thứ gì nhô lên cả, chợt nhận ra. Thứ dụng cụ đó đã bị Hoàng Đức Duy hất bay mấy ngày trước rồi .
Lúc này nỗi sợ hãi cứ thế dâng lên trong lòng cậu. Kiêu ngạo, ngông cuồng đến thế. Nhưng giờ phải làm sao. Cậu thừa nhận sức lực cậu chẳng bằng ai, bên này lại còn có hai người. Chả khác gì là thỏ vào hang sói cả.
Hai gã kia dồn ép cậu lại một góc tường. Cứ tưởng bọn họ sẽ tiến tới và làm những thứ không nên làm. Nhưng, họ chỉ đi đến nhưng vẫn giữ khoảng cách. Không thừa thãi lên tiếng, cứ thể xịt một thứ gì đó vào mặt của Nguyễn Quang anh.
Thứ đó một mạch chạy thẳng vào bên trong cơ thế. Cảm giác, thơm thơm, ngọt ngọt . Trông cũng " Ngon" đấy.
Thấy hai người kia hành động xong, liền nhanh chân rời đi. Lúc này cậu cảm thấy bọn họ giống đang trêu đùa mình, nhưng không có ý xấu. Cho đến khi....
Cơ thể cậu trở nên nóng như lửa đốt, hình ảnh xung quanh bỗng dưng nhoè đi. Chân không vững mà chợt khuỵa xuống. Cố gắng bám trụ một tay vào tường để chống đỡ cơ thế. Lúc này Quang Anh vẫn chưa hề biết tình trạng bản thân là như thế nào. Vẫn cứ đứng bên ngoài, lộ lộ nhìn dòng người đang xô đẩy vào bên trong quán bar.
Cho đến khi cảm giác thiếu thốn, bức rức nơi lỗ nhỏ. Lại khiến bản thân cậu chợt nhận ra ngay lập tức. Nhìn thấy có rất nhiều bóng người đang đi về phía mình, hơi thở không ổn định. Cứ thế gồng hết sức lực, đưa bản thân lên chiếc siêu xe đã mở cửa sẵn của mình.
Vừa vào, ngay lập tức khoá xe, tự nhốt bản thân bên trong.
Cậu thà để bản thân khó chịu vì không được thoả mãn. Còn hơn để những gã đàn ông không ra gì ra vào trên cơ thể của cậu. Cậu giàu, cậu đẹp, cậu giỏi. Cậu có quyền lựa chọn.
Cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình trong chiếc siêu xe ở hiện trạng là đóng kín mít. Lúc này cố ý bật máy lạnh ở nhiệt độ thấp nhất để hạ nhiệt độ cơ thể xuống. Nhưng nó không ăn thua gì cả.
Ngã đầu vào ghế mà thở, lúc này từ xa. Có người đi đến đứng bên ngoài xe cậu...là Lê Thiếu Gia.
Người đó bực tức, đập liên tục vào cánh cửa. Cố ý phá cửa. Nhưng phải làm sao đây, chiếc xe chỉ có một chiếc duy nhất ở Việt Nam. Tại sao nó mắc như vậy, thì cũng có lý do của nó.
Nhìn người bên ngoài đang điên cuồng đập xe để vồ lấy con mồi bên trong. Biết sao đây, Lê thiếu gia không hề có trong tầm ngắm của Nguyễn Quang Anh đây. Đẹp trai hơn Hoàng Đức Duy, thì còn miễn cưỡng chấp nhận.
Nhìn thấy người bên ngoài dùng sức đến vã mồ hôi. Cậu bên trong cũng không khá hơi bao nhiêu. Cố gắng cáu vào tay mình, để cơn dục vọng được kìm nén lại một chút. Thà làm đau bản thân chứ không để kẻ bên ngoài xâm chiếm được cơ thể. Nếu có , thì cũng có thể chỉ có hắn mà thôi.
Sau bao nhiêu lần dùng sức, thì chỉ đủ để tróc sơn chiếc siêu xe này. Thiếu gia lê tiếc nuối nhìn còn mồi bên trong. Lúc này Nguyễn Quang Anh vô cùng gợi dục. Ánh mắt đê mê hơi hơi đỏ. Cộng thêm chiếc áo sơ mi bây giờ cũng đã lệch hẳn sang một bên. Vùng xương quai xanh trắng bóc cũng cứ thế lộ ra ngay trước mặt gã. Không thể kìm nén mà nuốt nước bọt liên tục. Nhưng rồi cũng tiếc nuối rời đi. Để lại Nguyễn Quang Anh một mình để điều chỉnh cơn dục vọng đang muốn giải toả của bản thân.
Lúc này do quá mệt mỏi cộng thêm ham muốn trong người. Nguyễn Quang Anh cảm giác bản thân giống như sắp ngất đi. Cơn ngứa ngáy bên dưới không những thuyên giảm mà còn ngừa ngáy nhiều hơn. Lỗ nhỏ co bóp liên tục như đang chờ thứ gì đó xâm nhập. Trong mơ màng, chợt nhìn thấy bóng lưng quen thuộc. Không chần chừ, trực tiếp mở cửa gồng gánh hết sức lực cuối cùng của mình. Và chạy đến bên hắn...Hoàng Đức Duy...
-----
Hắn đứng dậy, mạnh mẽ đè cậu xuống cơ thể của mình. Bờ vai rộng, rắn chắt đã vô ý che lập cậu sau cơ thể cường tráng của hắn.
Mỉm cười tinh nghịch với cậu ở bên dưới. Lúc này không biết cảm giác của bản thân ra sao. Chỉ là hắn biết, hình bóng của người kia đang không kiên dè mà tấn công vào trong tâm trí của hắn.
Nguyễn Quang Anh lúc này cũng không còn ngại nữa, mắt đối mắt với Hoàng Đức Duy tự hỏi. " Tại sao, trong đầu cậu lúc đó chỉ lại xuất hiện duy nhất hình bóng của Hoàng Đức Duy. Chỉ mình hắn và không còn bất cứ ai.
Lúc này, trong mắt cả hai đều tràn ngập hình bóng của đối phương. Nhưng vốn bọn họ vẫn chưa xác định được. Quan hệ giữa bọn họ chính là thứ quan hệ gì.
Cốc Cốc Cốc.
" Này hai ông quỷ kia. Dậy mà xuống ăn tối, nhanh đi."
Âm vang thanh thót của Hoàng Phu Nhân ở bên ngoài trực tiếp đánh tan bầu không khí ám muội bên trong căn phòng. Lúc này Hoàng Đức duy nghe thấy liền chuẩn bị leo xuống cơ thể của Quang Anh. Nhưng chưa kịp làm gì đã bị người kéo mạnh cổ xuống, mặt đối mặt. Rồi cứ thể Nguyễn Quang Anh trực tiếp hôn lấy hôn để đôi môi của người kia.
Lúc này, Hoàng Đức Duy cảm thấy vô cùng thoả mãn. Nguyễn Quang Anh chủ động, ai mà không khoái.
Phối hợp nhịp nhàng do đã quen thuộc hết tất cả bộ phân trên cơ thể của đối phương. Nguyễn Quang Anh cố gắng dùng sức, mà lật cơ thể hắn xuống bên dưới mình.
Lúc đầu chật vật mãi mà cũng không thể di chuyển được hắn, cho đến khi Hoàng Đức Duy hiểu ý liền không ngần ngại mà chiều cậu. Cố ý để bản thân " bên dưới" Nguyễn Quang Anh.
Nghiên mạng đầu của hắn sang một bên, dứt khoát cuối xuống ngậm lấy cần cổ trắng bóng. Cắn thật mạnh vào đó, cố ý để lại dấu. Vết đỏ này, xem như kí hiệu của Nguyễn Quang Anh dành cho hắn.
" Hãy tự biết điều đó."
Nguyễn Quang Anh không nói, nên mong hắn biết, hắn hiểu được hành động đó chứng tỏ cho điều gì. Chỉ mong Hoàng Đức Duy hãy giữ mình hơn, đừng la cà. Vì Nguyễn Quang Anh chính thức chấm hắn.
" Nếu vẫn cứ còn thói quen đó, anh không ngại mà làm cho nhóc điên lên đâu."
Cậu biết, điểm yếu của Hoàng Đức Duy là gì mà. Là cậu khóc? noo, là cậu buồn ? noo. Chính xác là câu dẫn, cậu đẹp. Cậu có thể câu dẫn bất cứ giới tính nào, biết sao bây giờ. Ai biểu cậu quá đẹp làm gì.
Nếu làm phật ý cậu thì hắn cũng biết sẽ có điều gì xảy ra. Không thể không giữ Nguyễn Quang Anh này lại.
Xong xuôi, liền chậm rãi đứng dậy. Đi đến trước gương, lấy trong túi lọ che khuyết điểm vẫn còn nửa. Nguyễn Quang Anh nhanh chóng che lại vết tích trên cổ do nhóc kia gặm nhắm. Biết sao đây, cậu chiều hắn đến thế là cùng. Toàn bộ đều là dấu vết của hắn.
" Này, đừng có mà tới gần Đăng Dương. Tôi không ngại một lần nữa lại đè anh xuống đâu, Quang Anh ạ."
Hắn ngồi trên giường nhìn lấy con người đang cố gắng che đi dấu vết của mình mà nói. Lúc này hắn liền cảm giác không thích. Che? Tại sao phải che. Cậu không thích có dấu " đánh dấu chủ quyền" trên cơ thể sao. Thể làm sao để cho mọi người xung quanh trực tiếp biết cậu đã có đối tượng rồi chứ. Hoàng Đức Duy chính là chiếm hữu đến thế.
" Anh không nghe em nói hả? Nguyễn Quang Anh?"
Đi đến , xoay mạnh người rồi ép thẳng vào gương. Quang Anh nhìn cậu nhóc trước mặt mà tràn đấy ý cười. Cũng đúng, có đối tượng như Nguyễn Quang Anh đây, không giữ chặt thì có ngày mất như chơi.
" Đừng lo, anh không bỏ nhóc đâu mà quấy."
Nhón người lên hôn nhẹ vào môi hắn, rồi tiếp tục che lắp nhưng vết hôn kia.
" Anh che, thì em cũng che."
" Không, mày để yên vậy cho tao."
Nguyễn Quang Anh bỗng dưng căng mặt, khó chịu nhìn cậu nhóc qua gương. Đám người làm bên dưới vẫn âm thầm nhăm nhe cậu nhóc này của cậu. Phải cho đám người kia biết cậu nhóc này là " Người" của Nguyễn Quang Anh. Cấm đụng vào, sẽ phỏng tay.
" Đừng có lơ tơ mơ, không yên với anh đâu nhóc ạ.
-----------------
Đét lai nhiều quá , giờ mới ngoi lên được. Thônh cảm cho bé nhaa. Iu iu❤️❤️
Mọi người đọc truyện vui vẻ ạ, cảm ơn mọi người rất nà nhiều ạ😗😘
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top