8. Những Khoảnh Khắc Thử Thách
Sau một thời gian dài im lặng và dè dặt, Quang Anh và Duy dần học cách mở lòng với nhau. Những bước đi nhỏ nhưng chắc chắn đã đưa họ đến gần nhau hơn, nhưng vẫn có những khoảng trống mà cả hai không dễ dàng vượt qua. Duy không hề dễ dàng buông bỏ quá khứ, còn Quang Anh thì vẫn phải đối mặt với sự lo lắng rằng liệu tình yêu này có thực sự bền vững. Nhưng một điều chắc chắn là cả hai đều không thể rời bỏ nhau, dù cho có bao nhiêu thử thách phía trước.
Một buổi chiều, sau giờ làm việc, Quang Anh nhận được một cuộc gọi bất ngờ từ Duy. "Quang Anh, tôi cần em đến đây ngay lập tức. Có chuyện quan trọng," Duy nói với giọng trầm, không dấu nổi sự căng thẳng.
Quang Anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, một cảm giác lo lắng dâng lên. Cậu lập tức đến gặp Duy, trái tim không ngừng lo lắng về chuyện gì có thể đã xảy ra. Khi đến văn phòng của Duy, Quang Anh thấy anh đang đứng bên cửa sổ, lưng quay lại, nhìn ra ngoài mà không nói lời nào. Không khí trong phòng dường như nặng trĩu, như có một sự giằng xé vô hình.
"Duy, có chuyện gì vậy?" Quang Anh lên tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh.
Duy quay lại, đôi mắt anh trầm ngâm và mệt mỏi. "Tôi vừa nhận được một cuộc gọi từ gia đình. Mẹ tôi bị ốm nặng," anh nói, giọng anh nhỏ dần, như thể nỗi lo lắng không thể diễn tả hết bằng lời. "Tôi cần phải về nhà ngay, nhưng có một điều tôi không thể bỏ qua. Tôi không thể để em ở lại một mình trong tình huống này."
Quang Anh đứng lặng người, những suy nghĩ như một cơn lốc xoáy trong đầu cậu. Cậu hiểu rằng Duy cần phải đối diện với gia đình, và những tình huống như thế này không thể chần chừ. Nhưng Quang Anh cũng biết, điều này có thể là một thử thách lớn cho mối quan hệ của họ. Khi Duy quay trở về với gia đình, liệu anh có còn nhớ đến cậu không? Liệu sự lo lắng cho mẹ anh có làm anh lùi lại trong mối quan hệ này?
"Em hiểu mà," Quang Anh đáp, giọng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại đầy xáo động. "Anh phải lo cho gia đình. Em sẽ ở đây đợi anh."
Duy nhìn Quang Anh, ánh mắt anh vừa biết ơn vừa đầy áy náy. "Cảm ơn em," anh nói, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự do dự trong giọng nói ấy.
Quang Anh đứng đó một lúc lâu, cảm giác như mình vừa bị đẩy vào một thế giới khác, nơi Duy phải đối mặt với những điều quan trọng hơn tình yêu. Cậu không thể ngừng lo lắng, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng đôi khi, yêu một người cũng có nghĩa là chấp nhận để họ đi qua những thử thách mà mình không thể tham gia.
Duy rời đi ngay lập tức, và Quang Anh ở lại văn phòng, cảm giác trống vắng bao trùm. Cậu bắt đầu tự hỏi, liệu Duy có trở lại, liệu anh có tìm thấy sự bình yên trong gia đình và liệu có đủ tình cảm để quay lại với cậu không?
Những ngày tiếp theo, Quang Anh không nhận được bất kỳ tin tức nào từ Duy. Cậu cố gắng không lo lắng quá nhiều, nhưng sự im lặng khiến cậu cảm thấy như bị bỏ rơi. Cậu bắt đầu tự hỏi, liệu mọi chuyện có thực sự ổn, liệu họ có thể tiếp tục mối quan hệ này hay không.
Rồi một buổi sáng, khi Quang Anh đang làm việc, Duy bất ngờ xuất hiện tại văn phòng. Anh trông có vẻ mệt mỏi, ánh mắt đầy u sầu, nhưng khi nhìn thấy Quang Anh, sự mệt mỏi đó dường như vơi đi chút ít.
"Em vẫn ổn chứ?" Duy hỏi, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng có chút căng thẳng.
"Em ổn," Quang Anh trả lời, dù trong lòng không hề yên bình. "Mọi chuyện thế nào rồi? Mẹ anh có ổn không?"
Duy thở dài, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Quang Anh. "Cảm ơn em vì đã chờ đợi. Mẹ tôi đã ổn, nhưng cả gia đình tôi đều trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn. Tôi cần thời gian để suy nghĩ về mọi thứ." Duy ngừng lại, như thể đang tìm lời để tiếp tục. "Nhưng tôi nhận ra rằng em luôn là người mà tôi có thể tin tưởng. Em đã ở đây dù tôi không thể dành cho em sự quan tâm như em xứng đáng."
Quang Anh im lặng một lúc, cảm nhận được sự thành thật trong từng lời nói của Duy. Nhưng trong lòng cậu cũng có một cảm giác mơ hồ, không rõ ràng. "Duy, em hiểu mà. Em biết anh phải đối mặt với gia đình và những chuyện quan trọng hơn. Nhưng liệu chúng ta có thể tiếp tục không? Liệu anh có thể dành cho em thời gian không?"
Duy nhìn vào mắt Quang Anh, một sự xung đột hiện rõ trong đôi mắt anh. Anh yêu Quang Anh, nhưng nỗi lo lắng và trách nhiệm đối với gia đình vẫn luôn đè nặng lên anh. Anh không thể hoàn toàn thoát khỏi quá khứ, nhưng lại không muốn để Quang Anh rời xa mình.
"Tôi không thể hứa rằng mọi thứ sẽ dễ dàng," Duy nói, giọng anh trầm lại. "Nhưng tôi sẽ không để em phải chờ đợi mãi mãi. Tôi sẽ làm mọi thứ để chứng minh rằng tôi có thể yêu em như em xứng đáng."
Quang Anh cảm nhận được sự chân thành trong lời nói ấy, và dù trong lòng có chút lo lắng, nhưng cậu không thể không cảm thấy một tia hy vọng le lói. Có thể, tình yêu của họ sẽ phải trải qua nhiều thử thách nữa, nhưng ít nhất, Duy đã sẵn sàng để bắt đầu lại từ đầu.
"Em sẽ đợi anh," Quang Anh nói, nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả."
_________________________________
IRIS yêu các cậu💕
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top