4. LỜI THỔ VÀ SỰ ĐAU KHỔ

Quang Anh đã không còn kiên nhẫn với những gì đang kìm hãm tình cảm của mình. Dù đã cố gắng kiểm soát bản thân, sự cảm mến dành cho Duy càng ngày càng lớn, không thể ngừng lại. Đã bao lần Quang Anh chỉ dám lặng lẽ nhìn Duy từ xa, để rồi đêm về, trái tim lại bừng lên những cảm xúc không thể lý giải.

Duy luôn là một người kiên cường, lạnh lùng, anh là người luôn tự bảo vệ mình khỏi mọi cám dỗ. Nhưng Quang Anh cảm nhận được một điều gì đó khác biệt trong anh. Duy không chỉ là một người nghiêm khắc trong công việc mà còn đang mang trong mình những vết thương lòng sâu kín mà không ai biết đến. Dù vậy, Quang Anh vẫn muốn thử một lần, thử bước vào thế giới của Duy, thử chạm vào trái tim lạnh giá của anh.

Một buổi tối, sau khi kết thúc một buổi họp quan trọng, không khí trong công ty trở nên vắng lặng. Chỉ còn lại vài người dọn dẹp đồ đạc và tắt đèn. Quang Anh thấy Duy vẫn ngồi lại trong phòng làm việc, đôi mắt anh mệt mỏi nhưng vẫn đầy sự kiên định. Không thể chần chừ thêm, Quang Anh quyết định bước vào, tìm cách đối diện với Duy.

"Anh Duy," Quang Anh bắt đầu, giọng cậu không khỏi run rẩy dù đã cố gắng giữ bình tĩnh. Duy ngẩng lên, ánh mắt anh lạnh lẽo nhưng cũng không giấu được sự mệt mỏi. "Em có thể nói chuyện với anh một chút được không?"

Duy nhìn Quang Anh một lúc rồi gật đầu nhẹ. Anh không biết Quang Anh định nói gì, nhưng anh cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Quang Anh tiến lại gần, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhìn thẳng vào Duy.

"Anh Duy," Quang Anh nói lại, nhưng lần này không có vẻ e dè. "Em không thể giấu cảm xúc này nữa. Em yêu anh."

Lời thổ lộ của Quang Anh như một làn sóng mạnh mẽ đập vào trái tim Duy. Anh không ngờ rằng người trợ lý luôn tươi cười, luôn vui vẻ và dường như không để bất kỳ điều gì làm ảnh hưởng lại có thể thổ lộ tình cảm mạnh mẽ như vậy. Duy im lặng, đôi mắt anh đăm chiêu như đang cố gắng nghiền ngẫm từng chữ cậu vừa nói.

"Em... yêu anh, Duy." Quang Anh kiên quyết, không để cho sự lo lắng đánh bại mình. "Em không thể cứ lặng im mãi. Từ lúc bắt đầu làm việc cùng anh, em đã cảm thấy một sự kết nối đặc biệt. Em yêu anh, dù biết anh có thể không đáp lại tình cảm của em."

Duy cảm thấy một sự chấn động trong lòng. Anh ngẩng lên nhìn Quang Anh, đôi mắt anh chứa đựng sự bối rối mà anh chưa từng cảm nhận được trước đây. Nhưng Duy không dễ dàng để cảm xúc của mình lộ ra ngoài. Anh nhìn Quang Anh, rồi lại cúi xuống, như muốn giấu đi sự lo lắng trong ánh mắt mình.

"Quang Anh, tôi không thể yêu em," Duy nói, giọng anh lạnh lùng như mọi khi, nhưng trong đó lại có sự mệt mỏi và sự yếu đuối không thể che giấu. "Tôi không xứng đáng với tình yêu của em."

Quang Anh hơi nghẹn lại, nhưng không hề cúi đầu. "Em biết anh từng tổn thương. Em không mong anh quên đi quá khứ, nhưng em mong anh cho em một cơ hội. Một cơ hội để em chứng minh rằng tình yêu không phải thứ làm anh yếu đuối, mà là động lực để anh mạnh mẽ hơn."

Duy nhìn Quang Anh, đôi mắt anh đã trở nên mờ mịt vì cảm giác mâu thuẫn. Anh không muốn thừa nhận, nhưng Quang Anh đang làm điều mà không ai từng dám làm – đẩy anh đến gần cảm xúc thật của mình. Và điều đó làm Duy cảm thấy bất an.

"Quang Anh, tình yêu không phải là thứ tôi cần bây giờ." Duy nói, cố gắng nói ra những lời mà anh nghĩ sẽ làm tổn thương ít nhất có thể. "Tôi đã từng yêu, và tôi đã mất tất cả. Tôi không muốn phải trải qua điều đó lần nữa. Tôi không thể cho em thứ mà em xứng đáng nhận."

Quang Anh im lặng, đôi mắt cậu ẩn chứa nỗi buồn mà Duy chưa từng thấy trước đây. Cậu không trách móc, không tức giận, chỉ đơn giản là lặng lẽ thở dài và nhìn Duy một lần cuối.

"Em chỉ muốn anh biết rằng em yêu anh, Duy. Dù anh có chấp nhận hay không, em sẽ không hối hận vì cảm xúc này. Nhưng em không thể cứ mãi đứng yên, nhìn anh khép lại trái tim mình."

Quang Anh đứng dậy, không chờ Duy trả lời, bước ra khỏi phòng làm việc với những bước chân nặng trĩu. Duy vẫn ngồi đó, tay ôm lấy trán, cảm giác như trái tim anh đang bị xé nát ra từng mảnh.

Quang Anh đã nói đúng một điều – tình yêu không làm con người ta yếu đuối. Nhưng đôi khi, chính những cảm xúc mãnh liệt lại khiến ta không thể đối diện với sự thật rằng, trái tim mình đã quá tổn thương để có thể yêu thêm một lần nữa.

Duy đứng dậy, bước ra cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời tối mịt. Anh biết rằng mình đã mất đi cơ hội duy nhất để yêu thêm một lần nữa. Nhưng liệu có phải quá muộn để thay đổi?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top