Chương 5

"anh, dậy đi tối rồi. dậy còn ăn cơm nữa."

đức duy nhẹ giọng lay lag người anh, duy trở về nhà lúc trời chạng vạng tối, nhà cửa im ắng bước vào phòng ngủ chỉ nghe tiếng thở đều của anh người yêu trong không gian lạnh voi cùng của điều hoà. quang anh vùi mình trong chăn bông mềm, tóc tai rối bù xù lim dim mở mắt.

đây rồi, người anh đang nhớ đây rồi.

"mấy giờ rồi?"

"hơn bảy giờ tối."

duy đưa tay gỡ đám tóc rối một cách nhẹ nhàng để không làm anh đau còn quang anh thì lười biếng không muốn dậy, mắt nhắm chặt vùi đầu vào lòng duy.

"dậy ăn đi rồi ngủ tiếp."

"lười lắmm."

"thế vòng tay qua cổ em, em bế ra."

quang anh ngoan ngoãn nghe theo, 27 tuổi, ai gặp cũng bị vẻ ngoài đáng yêu trẻ con lừa dối, cũng vô thức yêu chiều anh như một em bé thực thụ.

đặt quang anh ngồi vào ghế, duy buông tay ra đi xới cơm. một bát cơm nóng được đưa đến tay anh, lúc này quang anh mới bắt đầu tỉnh ngủ. quét một vòng đồ ăn trên bàn thì anh nhận ra bữa cơm hôm nay là duy nấu, không phải mua bên ngoài. hạ bát cơm xuống quang anh cầm đũa gắp ngay một miếng thịt xào chua ngọt - món mà anh thích từ bé cho tới giờ.

ăn được một lúc duy lên tiếng hỏi dò.

"quang anh này, anh có gì muốn nói với em không?"

"hả? có gì là có gì?"

hỏi đột ngột quang anh nhất thời chưa nhớ ra.

"thì dạo này anh lạ lắm, có gì muốn nói với em không?"

...

nhớ rồi.

"à... nhưng mà anh nói duy đừng bất ngờ hay giận anh nhé?"

duy nhìn quang anh với vẻ mặt khó hiểu, điều gì khiến anh phải rào trước đón sau với cả nó vậy?

"chuyện gì vậy?"

"em hứa trước đi rồi anh nói."

"rồi, em hứa. chuyện gì nói đi."

...

"anh... anh có..."

vừa nói vừa ngập ngừng, quang anh lấy tay chỉ chỉ xuống bụng mình.

"hả?"

duy nhất thời chưa thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

"anh có bầu rồi ấy... định chưa nói với em đâu nhưng mà.... nay anh về gặp bố mẹ.... họ giận anh lắm, đòi đuổi anh đi nữa...."

vừa nói vừa nhớ lại lúc đó làm quang anh ấm ức không thôi, nước mắt nhanh chóng vòng quanh.

"bố nói... hức... nói không nuôi anh nữa.... hức.. b-bảo anh giỏi thì cả đời theo em đi...."

"thôi đừng khóc nữa... hay để em về nhà anh nói chuyện... nhé?"

"thôi... bố không thích em đâu..."

"thế bé ngoan không khóc nữa.. dạo này em có nhiều job hơn rồi, cả tiền kiếm được từ mv, nuôi anh với một đứa trẻ đáng bao nhiều đâu, em làm được. ngoan nhé."

"ư-ừm.. thế... thế kết hôn thì sao?"

"chuyện này... từ từ rồi tính, tiền để lo chuyện trước mắt đã..."

...

"ừm.. em tính thế cũng được..."

...

"anh vào phòng đi, để em dọn bát đũa."

.
.
.

thêm một người tức là phải cố gắng nhiều hơn nữa.

.
.
.

"alo ạ?"

"alo duy, 26/11 có bên mời diễn, chị kiểm tra rồi hôm đó mày không có lịch gì cả. nãy chị vừa trao đổi xong, trả cao vãi, gấp sáu lần bình thường mày nhận được mà thời lượng diễn vẫn thế."

"vãi ò, chị chắc không đấy?"

"chắc mà, trường chuyên có tiếng mời hẳn hoi. mời kỉ niệm 74 năm thành lập trường."

"vãi chưởng... hy vọng gần lúc đấy không có gì đột xuất xảy ra.."

"ờ, có thì cũng cố mà đi, không phải lúc nào cũng có job hời thế này đâu."

"vâng."

.
.
.

nói là không cho con thêm bất kì điều gì nhưng không có nghĩa là mặc kệ con. không bằng cách này thì bằng cách khác bố không thể nhắm mắt làm ngơ.

.
.
.

"u chu chu quang anh, nay anh đi khám khoẻ không?"

"có nha, tiếc là nay duy không đi với anh."

"đành thôi, nay em có job giá cao, không huỷ được nên mới nhờ chị trang đưa anh đi chứ không còn lâu em mới để anh đi khám mà không có em."

đức duy vừa ôm quang anh trong lòng, gục mặt vào vai anh thủ thỉ mấy lời.

"ò.. nay siêu âm bác sĩ bảo bé hong giống ai hết..."

"hả? là sao?"

"giới tính ấy, sao em khờ thế?"

"ủa 12 tuần là biết rồi hả?"

"em thật sự không biết luôn á?"

"không, em không biết."

ting.

"gì thế?"

"thông báo điện thoại em."

đức duy cầm chiếc điện thoại bên cạnh lên xem thông báo, là thông báo từ tài khoản ngân hàng.

"à, tiền diễn của em, họ vừa trả nốt khoản còn lại."

"uầy nhiều thế."

"lần này họ trả nhiều đấy chứ mọi lần có một phần sáu chỗ này thôi, mai mua sữa bầu cho anh nhá."

"ủa em đi diễn ở đâu vậy?"

"kỷ niệm thành lập trường chuyên tư thục, để em nhớ xem... trường ataraxia, cái trường mà có logo hình con hải âu trắng nằm trong mấy cái vòng như vành đai sao thổ ấy... em chả biết miêu tả kiểu gì. anh biết trường đó không?"

...

"anh không biết."

"ừm, thấy bảo học phí ở đó đắt lắm, học sinh vừa giỏi vừa giàu.. nay em gặp hiệu trưởng trên sân khấu, bà ấy còn tặng em một cái huy hiệu cài áo logo trường cơ. à đây em lấy cho anh xem."

đức duy rời khỏi người anh, chạy đi tìm cái túi nằm trong đống quà được fan là học sinh trường tặng.

...

làm sao anh lại không biết? anh từng học ở đó, từng yêu ở đó, cả một thời thanh xuân của anh gần như là ở đó.

người tặng em chiếc huy hiệu là mẹ anh, người trả một số tiền cao ngất ngưởng để mời em về ngôi trường đó... chắc chắn là bố anh.

______________

vote cho tình êu này nào 😏😏

tối 23/5 trường t prom mời minh su, t hét theo chịu cách mình nói thua quá tr quá đất xong tối muộn về dính mưa, ốm luôn giờ mới tỉnh để viết tiếp, sori sori =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top