Chương 11
cuối tuần tại nhà đức duy, người đàn ông lớn tuổi nhất đã ra ngoài từ lâu, chị gái duy và chính duy cũng thế. một ngày trời âm u nhiều mây không có nắng nhưng trông không giống sắp mưa.
mẹ hà đã chu đáo chuẩn bị cho quang anh một bát phở bò mẹ tự nấu, nước lèo là nước xương được ninh ra rất ngọt làm quang anh nhớ mùi vị phở hà nội anh ăn khi ra ngoài đó chơi. ngồi nói chuyện với mẹ một lúc anh mới biết mẹ hà là người bắc, lấy chồng rồi theo chồng vào nam nên thói quen nêm nếm mấy món hôm qua mới giống ngoài bắc đến vậy.
ăn xong anh đứng dậy tự rửa lấy bát của mình - điều mà gần như anh tất nhiên anh sẽ không cần phải làm khi còn ở riêng với duy.
"chú ăn xong chưa? ra chơi bóng với con."
trần anh tay trái cầm quả bóng rổ ngày hôm qua tiến đến kéo kéo áo của anh.
"hả? chú ăn xong rồi nhưng chú không biết chơi bóng, xin lỗi nhé."
nói ra thì từ nhỏ quang anh là một người lười vận động, không thích thể thao. lúc các bạn rủ nhau đi đá bóng đá cầu các thứ thì quang anh chỉ nằm ở nhà và ngủ. hết.
môn thể thao duy nhất là anh chơi được có lẽ là cầu lông vì khi đi học cấp ba anh bắt buộc phải học chơi để thi qua môn. nói chứ chỉ năm lớp 10 thôi anh phải thi lại môn thể dục tận 4 lần, 2 năm học sau đó là quang anh mè nheo với mẹ không muốn học thể dục, năn nỉ ỉ ôi mấy tháng hè liền mẹ mới mềm lòng chấp nhận cho con mình chơi ăn gian. từ đó bạn cùng lớp không bao giờ nhìn thấy quang anh có mặt tiết thể dục.
"thế chú muốn học chơi không? con hướng dẫn cho!"
một đứa trẻ 5 tuổi dạy một đứa trẻ 2,7 tuổi chơi bóng.
xin lỗi nhé, bóng rổ quang anh không biết chơi chứ bóng như cậu của mày thì quang anh chơi tốt.
"thôi, chú ấy đang mang thai không chơi được đâu, con chịu khó chơi một mình nhé?"
mẹ hà từ đâu xuất hiện đúng lúc anh đang không biết phải trả lời thế nào. từ chối thì không đành mà đồng ý cũng không xong. mặt thằng bé hiện lên một tia thất vọng.
"chú không chơi được nhưng ra ngoài đó ngồi nhìn con chơi, được không?"
"dạ được."
quang anh hiểu tâm lí một đứa trẻ, nhiều khi không phải chúng thật sự cần người chơi cùng, cái chúng muốn có lẽ chỉ là một người ở gần xung quanh để nó không phải chỉ có một mình.
đi theo trần anh ra ngoài hiên nhà quang anh bất ngờ vì nó thực sự rất rộng. nền là nền thảm cỏ chứ không phải nền đá như nhà anh, có cả hồ cá koi ngay bên dưới bậc thềm từ nhà ra vườn.
mẹ nhà đéo gì giàu thế không biết?
bên dưới là thế, ngẩng mặt lên là nguyên hàng cúc tần ấn độ từ tầng hai rủ xuống xanh mát phủ một tầng bóng đổ xuống thềm nhà.
"gâu!"
một con chó lông hai màu trắng đen từ đâu bước đến ngồi xuống bên cạnh.
"ichi!"
"ichi?"
quang anh nhắc lại cái tên thằng bé vừa nói một cách khó hiểu.
"ichi là tên của nó đó chú."
"sao lại gọi là ichi?"
"bà ngoại bảo trong tiếng nhật ichi có nghĩa là số 1, gọi thế vì nó là con chó đầu tiên được nuôi trong nhà mình."
"ồ."
.
.
.
ngồi chơi được một lúc thì cũng đến tầm trưa, anh gọi trần anh cùng vào nhà với mình vì cũng mấy tiếng rồi, nếu chơi nữa chắc chắn thằng bé sẽ mệt đến ngất mất.
bước vào nhà quang anh lại nhìn thấy chiếc đàn piano trắng ở góc nhà, từ hôm đến đã có nhìn thấy nhưng rồi lại quên mất. anh nhìn quanh một vòng không thấy ai đành hỏi đứa trẻ bên cạnh.
"cái đàn đó có chơi được không?"
"được chú, bà dạy cháu chơi mà cháu không thích đàn này, cháu thích cái đàn gì kéo kéo hơn."
"đàn kéo kéo là vĩ cầm."
"vâng đúng nó đó, tên gì khó nhớ muốn chết."
quang anh lại gần cây đàn, cầm sheet nhạc bên cạnh lên lật xem. quả thực từ lúc đòi ra ở riêng không ở với bố mẹ nữa thì anh đã ít khi đụng vào nhạc cụ hẳn, tại mọi thứ đều để ở nhà bố mẹ, dàn trống cũng để trong phòng mình trên tầng hai chứ không mang qua nhà riêng.
"chú biết chơi đàn ạ?"
"ừ, biết chút chút."
không phải khoe chứ nguyễn quang anh đây từng là trưởng ban nhạc cụ tại câu lạc bộ âm nhạc ở trường cấp ba đấy nhé!
quang anh tìm được sheet bài 'river flows in you', thứ giúp anh giành giải nhất cuộc thi tài năng tại trường mặc dù lúc đó rất ít người công nhận, ai cũng nghĩ vì anh là con hiệu trưởng nên việc giành giải nhất là điều đương nhiên.
tay lân la trên từng phím đàn để dò nốt, việc chơi đàn đã khiến móng tay của anh chưa bao giờ dài dù chỉ là một chút. nếu để dài thì khi chơi sẽ rất khó và thói quen vẫn tiếp tục kể cả khi anh ngừng chơi một khoảng thời gian dài.
"quang anh, con đang làm gì thế?"
giọng của mẹ hà làm quang anh đang nhập tâm có chút giật mình quay ra nhìn.
"con biết chơi đàn sao?"
anh gật gật đầu trả lời mẹ. thân là giảng viên nhạc cụ phương tây lẽ tất nhiên sẽ có thiện cảm hơn với người biết chơi nhạc cụ.
"ngoài piano ra còn biết chơi loại nào khác không?"
"con biết chơi trống, guitar thôi còn violin thì hình như không hợp, con không chơi được."
"ừm, thế con với cháu ở nhà, đồ ăn trưa mẹ nấu xong rồi, ăn thì cho vào lò quay lại nhé...ừm.."
bà chần chừ như đang đắn đo có nên nói tiếp không.
"c- à không... ừm... mẹ đi có việc chiều mẹ về, nhé?"
"... dạ.. vâng, con biết rồi."
.
.
.
"bây giờ qua viện đón bố con rồi qua nhà quang anh đúng không?"
"vâng. quà cáp con mua đủ theo mẹ dặn để sau cốp rồi ấy."
"ừ, lấy vợ lập gia đình lớn hẳn ra, bớt trẻ con lại."
.
.
.
king coong.
cạch.
"cho hỏi các vị đây là ai? đến nhà chúng tôi có chuyện gì sao?"
một người phụ nữ rất quen mắt đối với duy vừa mở cửa nhà.
"chúng tôi đến đây là muốn thưa chuyện về con trai tôi - hoàng đức duy và con trai ông bà - nguyễn quang anh."
"con chào bác, con là hoàng đức duy, người yêu của anh quang anh. hôm nay qua nhà có chút quà gặp mặt coi như tấm lòng, mong bác nhận."
duy nhận ra rồi, gương mặt này, nụ cười này, cả giọng nói này không ai khác là vị hiệu trưởng đã từng mời nó về trường diễn.
hoá ra bố mẹ quang anh không hẳn là bỏ mặc con trai mình, không hẳn là từ chối một chàng rể như nó. tức là có cơ hội đúng không?
mẹ quang anh lúc này cũng nhận ra cậu trai trẻ trước mặt, một gương mặt điển trai dễ mến, xán lạn gặp một lần khó lòng quên được. bảo sao chiếm được trái tim con trai của bà một cách trọn vẹn như thế.
"à, rất vui khi gặp được mọi người, mời mọi người vào nhà."
bố quang anh đang ngồi xem tivi nghe tiếng ngoài nói chuyện ngoài cửa cũng quay lưng ra nhìn chợt thấy những người khách lạ mặt vào nhà.
"đây là gia đình bên kia, họ muốn qua thưa chuyện về quang anh và đức duy."
_______________
vote đê, sắp mưa rồi khoảng 2-3 chap nữa, còn có từ mưa thành bão giông lốc xoáy không thì phải tuỳ thái độ các bé 😌😏
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top