Chương 1: Tiếng thì thầm trong hành lang
Quang Anh đứng trước cánh cổng sắt rỉ sét, nơi biển tên của trường đại học Y đã phai mờ, chỉ còn lại những vết trầy xám như vết nứt của thời gian. Không một chiếc xe, không một bóng người, chỉ có cánh cửa cũ kỹ hé hờ trong gió lạnh. Cậu khẽ hít một hơi dài, cảm nhận mùi sắt và mùi ẩm mốc lẫn lộn, một thứ mùi khiến tâm trí người ta khó chịu đến mức run rẩy.
Bước chân Quang Anh vang lên tiếng kêu xẹp xẹp trên nền đá nâu. Mỗi âm thanh như nhân đôi trong không gian trống rỗng, tạo nên một nhịp điệu chậm rãi nhưng bất an. Cánh cửa cổng mở ra một khoảng sân hoang tàn, nơi lá khô rơi rải rác dưới ánh sáng vàng lờ mờ từ những bóng đèn còn sót lại. Không gian im lặng đến mức cậu gần như nghe thấy nhịp tim mình.
Bước vào bên trong, Quang Anh nhận ra lớp cửa kính phía trước, nứt vỡ thành những hình thù lạ. Những mảnh thủy tinh còn sót lại phản chiếu ánh sáng điện thoại của cậu, nhưng mỗi tấm kính như chứa đựng một khoảng tối riêng, dường như chuyển động khi cậu nhìn lâu. Một cảm giác lạ lùng len lỏi trong cậu: cậu không đơn độc.
Hành lang dài và hẹp, tường sơn vàng cũ bong tróc, mùi mốc nồng nặc xộc vào mũi. Từng tiếng bước chân của cậu, dù nhẹ, cũng khiến những bức tường dường như thở dài. Cậu đi qua từng lớp học, mỗi cánh cửa khép hờ, ánh sáng điện thoại rọi vào một góc tối, và cậu bắt đầu nhận ra một nhịp điệu kỳ quái: như tiếng thở dài vọng lại từ đâu đó bên trong, chậm rãi, lê thê…
Quang Anh dừng lại trước phòng giải phẫu. Cánh cửa nặng, tróc sơn, vẫn còn dấu hiệu của một thời gian bị bỏ quên. Cậu khẽ đưa tay đẩy, và tiếng cọt kẹt vang lên như một lời cảnh báo. Bên trong, mùi ẩm mốc trộn với mùi thuốc sát trùng cũ khiến cậu chùng bước. Những bàn mổ phủ bụi, bức tường còn in những vết đen không thể xác định, như thể từng thứ trong phòng đang nhìn cậu.
Một tiếng động nhẹ vang lên phía sau, khiến cậu giật mình. Nhưng khi quay lại, không có gì ngoài bóng tối. Quang Anh biết mình đang tưởng tượng, nhưng cảm giác có ai đó đứng sau lưng vẫn dai dẳng, khiến cậu không thể xoay người hoàn toàn. Tiếng động lặp lại, nhẹ hơn, gần hơn, như ai đó đang thở vào khoảng không phía sau cánh cửa.
Cậu bước tới bàn mổ, đặt tay lên bề mặt lạnh. Mọi thứ đều phủ bụi, nhưng dường như khi chạm vào, bàn mổ rung nhẹ — hay chỉ là cảm giác của cậu tự tạo ra trong đầu? Không khí xung quanh trở nên đặc quánh, hơi thở của cậu dường như được nhân lên thành hàng trăm nhịp nhỏ, rối rít.
Quang Anh cúi đầu, và trong ánh sáng điện thoại, cậu thấy một thứ khiến tim đập nhanh: những vệt đen trên bức tường giống như bóng người đang cúi xuống nhìn mình. Khi cậu chớp mắt, chúng biến mất, nhưng cảm giác bị quan sát vẫn còn nguyên. Cậu lùi lại vài bước, nhưng tiếng bước chân lại vang lên — không phải của mình, mà là từ phía cuối hành lang.
Cậu nín thở, lắng nghe. Tiếng bước chân ấy chậm rãi, đều đặn, nhưng không theo nhịp đi của cậu. Nó dừng lại một khoảng, rồi lại tiếp tục, như ai đó đang đi vòng quanh, theo dõi từng chuyển động. Quang Anh cảm thấy lạnh sống lưng. Cậu chưa từng trải qua cảm giác bị theo dõi dai dẳng đến vậy.
Một lần nữa, cậu nhìn quanh. Tường, trần, bàn ghế đều yên ắng, nhưng khi ánh sáng điện thoại chạm vào tường, những vệt đen lại dường như di chuyển. Quang Anh nuốt khan cổ họng, cảm giác như không gian xung quanh đang co lại, ép cậu về phía bàn mổ. Một tiếng thì thầm vang lên, khẽ khàng, nhưng đủ để cậu nhận ra: tiếng ấy đang gọi tên mình.
> “Quang Anh… Quang Anh…”
Cậu quay lại, tim đập nhanh. Không có ai. Chỉ có bóng tối dày đặc và cảm giác như cả phòng đang dõi theo từng cử chỉ của cậu. Tiếng thì thầm lại vang lên, gần hơn, như thể phát ra từ ngay bên tai. Quang Anh lùi lại, vai chạm vào bức tường lạnh ngắt, và cậu nhận ra một điều: phòng giải phẫu này không hoàn toàn trống rỗng.
Mọi giác quan của cậu căng như dây đàn. Không còn gì để tin tưởng ngoài ánh sáng điện thoại mỏng manh. Cậu hít sâu, cố trấn tĩnh, nhưng tiếng thì thầm không ngừng, hòa với tiếng bước chân vô hình, khiến cậu thấy đầu óc quay cuồng. Và rồi, cậu nghe một âm thanh khác — tiếng cười khẽ, giọng nam, thấp, lạnh, vọng từ đâu đó sâu trong bóng tối:
> “Anh… đến rồi…”
Quang Anh lùi về phía cửa ra vào, nhưng khi chạm tay vào tay nắm, cánh cửa như biến mất trong mắt cậu. Hành lang dài vô tận, và ở cuối, bóng một người đứng im lìm, không cử động. Cậu không thấy khuôn mặt, chỉ thấy bóng đó… dường như đang quan sát từng hơi thở của mình.
Tim cậu đập mạnh, mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng. Cậu nhận ra một điều: mình không đến đây để dạy học, cũng không để khám phá ngôi trường. Cậu đến để đối mặt với thứ gì đó đã chờ mình trong bóng tối suốt cả thập kỷ — thứ mà mọi giác quan của cậu đã báo hiệu từ lâu, nhưng cậu chưa từng đủ can đảm để thừa nhận.
Quang Anh hít sâu, cố gắng trấn tĩnh trước cánh cửa phòng giải phẫu phủ bụi. Ánh sáng điện thoại nhảy nhót trên nền tường vàng cũ, tạo nên những vệt dài, méo mó. Cậu đặt tay lên tay nắm, cảm giác kim loại lạnh như băng truyền lên cánh tay. Mỗi bước chân của cậu dường như nặng hơn, không chỉ bởi bụi bẩn và rác rưởi, mà còn bởi một sức nặng vô hình đang đè lên vai.
Hành lang phía sau cánh cửa tối như một hố sâu vô tận. Quang Anh đẩy cửa, và một làn gió lạnh lùa ra, khiến cậu rùng mình. Bên trong, các bàn mổ phủ bụi trắng, những ngăn kéo khép hờ, và ánh sáng điện thoại phản chiếu lên bức tường tạo thành những hình thù lạ. Cậu nhận ra, từng bóng nhỏ di chuyển trong tấm phản chiếu, nhưng khi quay lại, không có gì.
Một tiếng thở nhẹ vang lên từ phía bàn mổ cuối phòng. Quang Anh nín thở, mắt căng ra theo dõi, nhưng không nhìn thấy gì ngoài bụi và những vết nứt trên tường. Tiếng thở ấy cứ lặp lại, chậm rãi, nhịp nhàng, như đang đồng bộ với nhịp tim cậu. Cậu cảm giác từng tế bào trong cơ thể co rút, da gà nổi lên trên cánh tay.
Bỗng nhiên, một chiếc ghế cũ phía góc phòng lật ngửa, rơi xuống sàn với tiếng kêu chát chúa. Quang Anh giật mình, bước lùi. Chỉ trong khoảnh khắc, bóng của cậu chập chờn trên tường, dài và méo mó, như một hình dạng lạ đang đứng cạnh mình. Cậu nhìn quanh, nhưng phòng vẫn trống. Cậu cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là ảo giác, ánh sáng điện thoại khiến bóng mình biến dạng.
Nhưng rồi, âm thanh khác vang lên: tiếng bước chân khẽ khàng, đều đặn, từ phía cuối phòng, nơi mà mắt cậu không thể nhìn rõ. Quang Anh cứng đờ, tim đập mạnh. Tiếng bước chân ấy không phải của cậu. Cậu quay lại bàn mổ gần mình, chạm tay lên bề mặt lạnh. Có một vệt đen trên bàn, như thể ai đó vừa để lại dấu vết. Cậu rùng mình, lùi ra xa, nhưng không gian xung quanh như co lại, ép cậu vào giữa phòng.
“Quang Anh…” — tiếng thì thầm vang lên, nhẹ đến mức cậu suýt không nghe thấy. Nhưng rồi nó lặp lại, rõ hơn, gần hơn, phát ra từ khắp nơi: từ sàn nhà, từ trần, từ những ngăn kéo phủ bụi. Cậu quay khắp phòng, nhưng không một bóng người. Chỉ có cảm giác như cả không gian đang dõi theo mình.
Một hình ảnh chập chờn xuất hiện trong góc mắt cậu: bóng một người đứng cúi đầu, im lìm. Cậu nhắm mắt lại, thở gấp, rồi mở ra — bóng biến mất, nhưng vệt đen trên bàn vẫn còn đó, hình dạng như một bàn tay vô hình, vươn ra hướng cậu. Quang Anh lùi lại, áp lưng vào tường, cảm giác hoảng sợ lan tỏa từ đầu đến chân.
Cậu lắng nghe, và nhận ra có thứ gì đó đang di chuyển quanh phòng, nhưng không gây ra âm thanh bình thường. Nó như một nhịp đập, một tiếng thở nhịp nhàng xen lẫn với nhịp tim cậu, tạo nên một sự đồng bộ kỳ quái. Cậu không thể phân biệt đâu là tiếng bước chân, đâu là âm thanh trong đầu mình. Mọi giác quan đều căng như dây đàn.
Trong lúc đó, ánh sáng điện thoại nhảy lên một lần nữa, phản chiếu vào tường — và Quang Anh nhìn thấy vô số bóng người thấp thoáng, cúi xuống nhìn cậu. Không ai cử động, nhưng cảm giác bị quan sát mạnh đến mức cậu muốn hét lên. Miệng cậu khô đét, tiếng thở gấp rít lên trong tai. Cậu nhắm mắt, cố nhủ mình rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng khi mở ra, những bóng người vẫn ở đó, mỗi lần nhấp nháy ánh sáng lại di chuyển gần hơn, nhìn cậu chăm chú.
Quang Anh cảm giác từng bước chân của mình bị kéo chậm lại, tim như bị nhấn nặng. Mỗi nhịp bước đều vang lên một âm thanh khác lạ, và khi cậu hít một hơi sâu, không khí trong phòng dường như đặc quánh, áp lực lên lồng ngực, khiến cậu khó thở. Không gian, ánh sáng, bóng tối… tất cả hòa lẫn, tạo thành một thế giới vừa quen vừa lạ, khiến cậu không còn phân biệt được đâu là thực, đâu là tưởng tượng.
Cậu tiến đến một bàn mổ khác, nhìn thấy trên tường vài vệt màu tối kỳ quái. Khi áp tai vào tường, cậu nghe được những âm thanh như tiếng thở và tiếng thì thầm đồng thời, hòa lẫn với tiếng tim mình. Quang Anh co rúm người, cố gắng tránh xa, nhưng ánh sáng từ điện thoại chiếu vào những hình dạng trên tường, khiến chúng như bước ra khỏi bóng tối, bao quanh cậu.
Một cảm giác khủng khiếp bùng lên: cậu nhận ra, không phải mình đang đi vào phòng thí nghiệm, mà chính phòng đang kéo cậu vào bên trong, vào trong ký ức chết chóc, vào những âm thanh và hình ảnh của quá khứ đã bị chôn vùi. Quang Anh lùi lại, nhưng sàn nhà dưới chân dường như dài vô tận, và bóng tối phía sau mỗi lần chớp mắt lại dày đặc hơn.
Cậu muốn hét, muốn chạy, nhưng không gian quá rộng, hành lang quá dài, bóng quá nhiều… và tiếng thì thầm vẫn gọi tên cậu, từ khắp nơi, không có điểm bắt đầu hay kết thúc:
> “Quang Anh… Quang Anh… quay lại… quay lại….”
Tim cậu đập dồn dập. Quang Anh hiểu rằng, ngôi trường không còn là nơi trống rỗng, mà là một sinh thể sống, đang quan sát, theo dõi, và thử thách cậu. Cậu chạm tay vào tường, cố tìm một lối thoát, nhưng bức tường lạnh đến mức như một bức tường đá, không có khe hở, không lối đi. Không gian và thời gian dường như trộn lẫn, mỗi nhịp thở, mỗi bước chân của cậu đều bị kéo dài, khuếch đại, khiến cậu ngạt thở trong nỗi hoảng loạn.
Và rồi, cậu nghe tiếng động mạnh: một cái gì đó rơi xuống sàn, nhưng không có âm thanh va chạm như bình thường. Cậu nhắm mắt lại, run rẩy, và khi mở ra… phía cuối phòng, bóng của một người hiện rõ, cúi đầu, im lìm. Ánh sáng điện thoại chiếu lên khuôn mặt đó… nhưng nó không phải Quang Anh, mà là một hình dạng mơ hồ, quen mà lạ, khiến cậu nhận ra rằng… đây mới chỉ là bước khởi đầu của đêm dài không có kết thúc.
Quang Anh đứng sững, tim đập mạnh, mắt dán vào bóng người mơ hồ ở cuối phòng. Cậu cố tập trung, hít sâu, nhưng nhịp thở không đều, cơ thể run rẩy. Cánh cửa phía sau cậu, nơi vừa bước vào, giờ như biến mất trong ánh sáng mờ nhòe, chỉ còn lại hành lang dài vô tận, bóng tối dày đặc che khuất mọi thứ.
Tiếng thì thầm lặp đi lặp lại, không ngừng, len lỏi vào từng giác quan. Quang Anh cố nhắm mắt, nhưng hình ảnh vẫn hiện lên sau mí mắt: bóng người cúi xuống, những hình dạng quen thuộc nhưng méo mó, những tấm hình, bản vẽ, bàn mổ cũ — tất cả hòa trộn thành một hỗn hợp kỳ quái. Cậu cảm thấy như mình đang đi vào lớp ký ức chết, nơi quá khứ và hiện tại không còn ranh giới.
Bước chân Quang Anh chạm vào sàn, và một âm thanh khẽ vang lên, giống như tiếng xào xạc của giấy cũ. Cậu nhìn xuống, thấy một tấm bản vẽ rơi ra từ bàn mổ phủ bụi. Tấm bản vẽ là những đường nét quen thuộc, nhưng méo mó, lệch lạc, như chính ký ức của cậu đang bị tái hiện trên giấy. Những đường nét ấy vừa quen vừa rùng rợn, gợi nhớ đến những sinh viên mất tích năm xưa, nhưng không phải ai, không phải cái gì cụ thể, chỉ là một cảm giác hỗn loạn, ám ảnh.
Một tiếng thở dài từ phía trên vang xuống, dài và trễ nhịp, tạo cảm giác như cả phòng đang cùng hít thở với cậu. Quang Anh lùi lại, áp lưng vào tường, và khi ánh sáng điện thoại chiếu lên, cậu nhìn thấy bóng người dài, chập chờn, cúi xuống nhìn cậu từ mọi phía. Không ai cử động, nhưng cảm giác bị quan sát mạnh đến mức cậu gần như không thể nhúc nhích.
Cậu cố di chuyển, bước chân run rẩy trên sàn, nhưng mỗi bước dường như bị kéo dài, âm thanh bước chân vang lên như nhịp trống dồn dập trong đầu. Không gian co lại, ép cậu vào giữa phòng, và tiếng thì thầm tăng cường:
> “Quang Anh… quay lại… không rời đi… anh ở đây…”
Ánh sáng nhấp nháy, và hình ảnh trong mắt cậu biến dạng. Quang Anh nhìn quanh, thấy từng tấm bàn, từng ngăn kéo, từng bóng tối đều trở nên sống động. Cậu không còn phân biệt được đâu là đồ vật, đâu là bóng người, đâu là ký ức hiện lên trong đầu. Một cảm giác hỗn loạn tràn ngập: cậu đang bị kéo vào chính những ký ức bị chôn vùi của ngôi trường.
Bước tiếp, Quang Anh cảm nhận một sức nặng vô hình đè lên vai, như cả phòng đang muốn kéo cậu xuống sàn, hòa vào bóng tối. Cậu áp tay vào bức tường, cảm giác lạnh buốt truyền vào xương sống. Nhưng khi cố xoay người, ánh sáng điện thoại lại chiếu lên… những hình ảnh quen thuộc hơn, những bóng dáng, vệt đen trên bàn, đường nét bản vẽ… tất cả như đang nhìn thẳng vào cậu.
Tiếng thở, tiếng bước chân, tiếng thì thầm… tất cả đồng bộ tạo thành một nhịp điệu kỳ quái. Quang Anh thấy mắt mình mở to, không chớp, tim đập dồn dập. Mỗi nhịp tim như âm thanh vọng lại từ mọi phía, và cậu hiểu rằng mình không còn đi trong một phòng thí nghiệm bình thường, mà đang bước vào trung tâm ký ức chết, nơi ngôi trường sống lại qua âm thanh, ánh sáng và bóng tối.
Cậu chạm tay lên bàn mổ gần mình, vệt đen trên bàn như kéo tay cậu xuống. Quang Anh lùi lại, áp mặt vào tường, nhắm mắt, cố gắng thở chậm. Khi mở mắt ra, hình dạng bóng người biến mất, nhưng không gian vẫn dày đặc, ánh sáng điện thoại chỉ đủ chiếu lên vài vệt, và tiếng thì thầm vẫn vang lên:
> “Anh không rời đi được… anh là một phần… của nơi này…”
Một luồng gió lạnh ùa vào từ hành lang, thổi bay bụi mốc, và Quang Anh giật mình nhận ra: những tấm bản vẽ rơi từ bàn mổ, từng nét vẽ, từng đường kẻ, từng bóng hình… đều tái hiện một ký ức mà cậu từng cố quên. Những hình ảnh ấy không rõ ràng, nhưng cảm giác đau đớn, hoảng loạn, bị bỏ lại một mình giữa nỗi kinh hoàng thì không thể chối bỏ.
Quang Anh lùi lại, áp lưng vào tường, tim đập dữ dội. Không gian và thời gian dường như hòa làm một. Những bóng người, những tiếng thì thầm, nhịp thở, nhịp bước chân… tất cả cùng đồng bộ với nhịp tim cậu. Cậu nhận ra rằng, ngôi trường này không bao giờ để cậu rời đi, và đêm đầu tiên của Quang Anh tại nơi đây chỉ vừa mới bắt đầu.
Ánh sáng điện thoại nhấp nháy lần cuối, và bóng tối như nuốt trọn mọi thứ. Cậu đứng đó, giữa phòng thí nghiệm bỏ hoang, cảm giác bị vây quanh và áp đảo, và chỉ còn một điều chắc chắn trong đầu: ngôi trường này biết tên cậu, nhìn cậu, và sẽ không bao giờ buông tha.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top