Chương 6: Ánh sáng
Khi Quang Anh khép đôi mắt, một cảm giác trống rỗng và nghẹt thở xâm chiếm anh. Những nỗi buồn đọng lại trong anh tưởng chừng không thể nào xua tan. Nhưng giữa bóng tối, một tia sáng nhỏ bé hiện lên, le lói nhưng đầy hy vọng.
Anh thấy mình đứng giữa một không gian rộng lớn, tràn ngập ánh sáng dịu dàng và tiếng nhạc ngân vang. Ở đây, không có những tiếng cười chê hay áp lực bủa vây, chỉ có sự an yên và những giai điệu như chạm vào từng ngóc ngách trong tâm hồn.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau nhẹ nhàng nhưng đủ sức kéo anh ra khỏi sự tĩnh lặng:
"Anh Quang Anh ơi."
Anh quay lại ngay lập tức. Đứng trước mặt anh là Duy, không còn qua màn hình điện thoại hay qua những ký ức rời rạc. Đây là Duy, bằng xương bằng thịt, với đôi mắt sáng như ánh sao và nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Quang Anh sững sờ, cảm giác như mọi thứ xung quanh anh đều lặng đi để nhường chỗ cho khoảnh khắc này.
"Em đã nói rồi," Duy lên tiếng, giọng nói quen thuộc nhưng nay chứa đựng sự chắc chắn kỳ lạ. "Âm nhạc là để kết nối, phải không? Ở đây, chúng ta có thể làm điều đó cùng nhau."
Quang Anh muốn nói gì đó, nhưng cổ họng anh nghẹn lại. Anh không thể tin vào mắt mình, vào cảm giác này. Để chắc chắn, anh đưa tay chạm vào Duy. Khi ngón tay anh chạm vào bàn tay Duy, một hơi ấm tràn qua anh, tựa như tia nắng đầu tiên của một ngày đông lạnh giá. Duy mỉm cười, nụ cười mang theo sự vững chãi mà Quang Anh đã tìm kiếm bao lâu nay.
"Không còn những lời chỉ trích, không còn những áp lực," Duy nói tiếp, ánh mắt đầy kiên định. "Chỉ có chúng ta, âm nhạc, và giấc mơ."
Họ cùng nhau bước trên một con đường tràn ngập ánh sáng, nơi Quang Anh và Duy đồng hành như hai mảnh ghép hoàn chỉnh. Họ chia sẻ những ý tưởng âm nhạc, sáng tạo không ngừng, và động viên nhau vượt qua mọi khó khăn.
Sân khấu hiện ra trước mắt họ, một không gian ngập tràn ánh sáng và những khán giả chăm chú lắng nghe. Quang Anh ngồi vào bộ trống, đôi tay anh nâng những chiếc dùi trống như nâng cả thế giới của mình. Mỗi nhịp gõ vang lên như nhịp đập của trái tim anh, mạnh mẽ và đầy tự tin. Từng âm thanh không chỉ là tiếng nhạc, mà còn là những lời tâm sự, những nỗi lòng mà anh chưa từng dám nói ra. Tiếng trống không đơn thuần là nhịp điệu, mà là hơi thở của anh, là minh chứng cho hành trình anh đã vượt qua.
Duy đứng bên cạnh, ôm cây guitar trong tay. Từng ngón tay cậu nhẹ nhàng lướt trên những dây đàn, tạo nên những giai điệu ngọt ngào và da diết. Những âm thanh phát ra từ cây đàn không chỉ chạm đến trái tim khán giả, mà còn như sợi dây vô hình kết nối giữa cậu và Quang Anh.
Khi bài hát bắt đầu, giọng hát của Quang Anh cất lên, mạnh mẽ nhưng cũng đầy cảm xúc. Những ca từ như kể lại câu chuyện của chính anh – một câu chuyện về giấc mơ, về những lần vấp ngã, và về sự kiên cường đứng lên sau tất cả. Duy cất giọng hòa vào, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, như dòng suối mát lành chảy qua trái tim những người đang lắng nghe.
Khán giả bên dưới sân khấu im lặng tuyệt đối, như thể họ sợ rằng một tiếng động nhỏ cũng có thể phá vỡ sự kỳ diệu này. Họ không chỉ nghe, mà còn cảm nhận từng lời ca, từng nhịp điệu, từng cảm xúc mà Quang Anh và Duy truyền tải. Ánh mắt mọi người dõi theo từng cử chỉ, từng ánh nhìn của hai người, như bị cuốn vào một thế giới mà họ cùng tạo ra.
Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, cả khán phòng bùng nổ trong tiếng vỗ tay vang dội. Những tiếng hò reo, những tràng pháo tay không ngớt, và những ánh mắt đầy cảm xúc của khán giả khiến Quang Anh cảm thấy như mình vừa được tái sinh. Đây chính là khoảnh khắc anh được sống thật với chính mình, được chia sẻ niềm đam mê với Duy.
Quang Anh quay sang nhìn Duy, ánh mắt cậu lấp lánh như ánh sáng của những ngôi sao trên bầu trời đêm. Nụ cười của Duy khiến trái tim anh dịu lại, như một lời nhắc nhở rằng anh không còn cô đơn.
"Anh luôn nghĩ mình sẽ không bao giờ đủ mạnh mẽ để vượt qua," Quang Anh nói, giọng anh run run nhưng chân thành. "Nhưng nhờ em, anh nhận ra rằng đôi khi điều duy nhất chúng ta cần là một người để tin tưởng."
Duy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như một lời hứa. "Và em sẽ luôn ở đây, bên anh."
Sân khấu dần khép lại, nhưng ánh sáng trong trái tim Quang Anh thì mãi không tắt. Anh biết rằng con đường phía trước vẫn còn dài, vẫn còn đầy thử thách. Nhưng giờ đây, anh không còn sợ hãi nữa. Anh đã tìm thấy lý do để bước tiếp, không chỉ vì bản thân, mà còn vì những người luôn tin yêu anh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top