Q1C3. Đêm đầu tiên
Sau khi mở cửa, Hồng Chính Thân tha thẳng Trương Thần Phong vào phòng tắm: "Xin lỗi."
Nói rồi đè sau gáy hắn, mở vòi nước, nước nóng chảy thẳng xuống đầu. Trương Thần Phong nhịn không được rùng mình một cái, theo bản năng vùng vẫy muốn thoát khỏi Hồng Chính Thân, giãy dụa ngã vào bồn tắm lớn. Hồng Chính Thân khi còn trẻ cũng từng trải qua chuyện này, anh còn nhớ rất rõ cảm giác thân thể như bị tách rời khỏi tâm trí, ý thức chưa hẳn đã mất, song chỉ có thể mặc cho thân thể mình mềm nhão ra như bún. Cảm giác say rượu chẳng hề dễ chịu như tưởng tượng.
"A –" Trương Thần Phong phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, "Gặp quỷ, rượu này có vấn đề!"
Vốn tưởng rằng chỉ phụ nữ mới có khả năng làm điên đảo người khác, nhưng bất kể là vô tình hay cố ý, từng cử động của Trương Thần Phong đều hết sức quyến rũ, tản mát thứ vị đạo nam tính khiến người ta phải rùng mình. Lực công kích có chút mạnh mẽ, nhưng không khiến cho người ta cảm thấy bị uy hiếp hay sợ hãi, mà lại sinh ra cảm giác muốn tìm hiểu đến tận cùng, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa.
"Trương Thần Phong, cậu bình tĩnh một chút."
Đây chính là lần đầu tiên Hồng Chính Thân gọi tên hắn, khiến anh có loại cảm giác như đã thân thiết hơn một chút với người này vậy. Không muốn gọi "A Phong", có lẽ là do đã có quá nhiều người gọi hắn như thế.
Giúp Trương Thần Phong gỡ bỏ đôi giày ẩm ướt, chiếc áo len cũng đã được cởi bỏ, nhưng khi tháo đến cổ áo sơ mi của hắn, ngón tay Hồng Chính Thân bỗng chốc ngập ngừng do dự.
Bờ ngực xinh đẹp tráng kiện ẩn hiện giữa lớp vải kia... Khung cảnh này có lẽ cũng chỉ có thể thấy trên phim ảnh, hay trong phòng tập thể hình mà thôi. Trước mắt Hồng Chính Thân nhất thời một mảnh chói lóa, anh dời mắt sang hướng khác, quay lưng lại với người trong bồn tắm kia hít sâu một hơi, không biết chính mình bị làm sao, đã lâu lắm rồi chưa hề rung động vì bất kỳ người đàn ông nào. Ít nhất thì đêm nay không thế được!
Mà Trương Thần Phong lúc này, hình như đầu óc đã ong ong kêu rồi, trước mắt sao bay tung tóe, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, cổ họng lại có chút buồn nôn. Giống như mùa hè hai năm trước, hắn cũng đã từng say như vậy, thậm chí càng uống càng say. Đó chính là lần đầu hắn hiểu được một cách sâu sắc cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội là như thế nào.
Ký ức thống khổ hỗn loạn theo men rượu dồn dập ập đến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cứ như vậy mà phơi bày nhược điểm của chính mình ra trước mắt một người gần như hoàn toàn xa lạ? Chẳng lẽ là xuất phát từ khí chất đặc biệt nào đó trên người đối phương, mới có thể khiến hắn nhất thời sinh ra loại ảo giác an toàn ngắn ngủi như thế.
Chỉ một lần cho phép bản thân thả lỏng đã ăn phải quả đắng, nhưng lúc này, đối phương là một người đàn ông, mặc dù người đó có thể khiến hắn cảm thấy thoải mái dễ chịu, nhưng có lẽ cũng sẽ không vướng phải loại tình cảm khúc mắc phức tạp như trong quá khứ đâu. Tốt rồi, chí ít giờ phút này hắn cũng không cần phải đề phòng bất cứ thứ gì.
Từng nếm qua thiệt thòi thì sẽ rất đề phòng, không thể nuông chiều bản thân sa vào bất cứ ham muốn nào, giả dụ như phụ nữ, hay rượu. Mặc dù đã không còn làm công việc có mật độ nguy hiểm cao đó nữa, nhưng cơ chế đề phòng một khi đã mở ra thì sẽ giữ nguyên bản năng tự vệ. Vậy mà không biết vì lý do gì, khi ở cùng người tên Hồng Chính Thân này, chính hắn lại tựa như cố ý gỡ bỏ mặt nạ, không còn năng lực đặc biệt nào hết, chỉ có như vậy, trở lại trạng thái thất thố chán chường ngày ấy.
Thậm chí vào lúc ý thức càng ngày càng mơ hồ như thế này, hắn lại càng thấy mặt khác vẻ ngoài lạnh lùng của đối phương, thấy được vẻ dịu dàng săn sóc trong đáy mắt anh.
Cứ coi như gã Hồng Chính Thân này là đối tượng đáng giá để hắn vứt bỏ mặt nạ mà nghỉ ngơi nửa ngày đi. Nghĩ vậy, hắn chẳng thèm tỏ vẻ nữa, việc đâu tới đó vậy.
Hồng Chính Thân xoay người dùng sức lôi Trương Thần Phong ra, cùng một người đàn ông cao lớn y hệt mình tiến vào phòng ngủ: "Được rồi, lau người sạch sẽ rồi lên giường nằm thôi."
Trương Thần Phong chôn mặt vào tay như có chút khó chịu, tầm mắt trở nên mơ hồ... Ánh sáng phía đầu giường khúc xạ thành một quầng sáng, làm đầu hắn đau đến muốn nứt ra. Vốn muốn ngăn lại bàn tay phải không an phận của ai đó kia, nhưng lại bị một ngoại lực mạnh mẽ hung hăng chặn lại, tứ chi tưởng chừng hung mãnh của hắn không có đất dụng võ, bàn tay nóng kia còn siết chặt, khiến hắn nhịn không được thấp giọng rên lên.
Hồng Chính Thân cũng hoảng, vội vã buông tay. Ngờ đâu đối phương trở mình một cái đã đem anh đè xuống dưới thân. Chỉ hai giây sau, Hồng Chính Thân liền phát hiện ra mình không thể nhúc nhích được. Xem ra Nhiếp Phong nói không sai, hắn không phải kẻ vô dụng, khí lực của hắn so với anh chỉ có hơn chứ không có kém.
Cứ thế, bốn mắt giao nhau ở cự ly cực gần, ánh mắt phức tạp chậm rãi chuyển về phía con ngươi của đối phương, động tác của hai người đều đột ngột dừng lại.
Nếu Trương Thần Phong còn thanh tỉnh, nhất định có thể qua tiếp xúc giữa hai làn da mà cảm nhận được nhịp tim đập loạn của một người đàn ông khác. Ngay khi Hồng Chính Thân đang muốn nhân trạng thái hư ảo này mà chìm đắm một phen, Trương Thần Phong lại biếng nhác cười, giống như đứa trẻ vừa thành công đùa dai người ta mà nhẹ cười thành tiếng:
"Không cần phải trói chặt tôi vậy chứ, tôi sẽ cố gắng không phá rối anh đâu..."
Không khí mờ ám đến cực điểm khi nãy tựa hồ lập tức bị phá sạch, Hồng Chính Thân gần như là phản xạ mà dùng hết sức lực toàn thân đẩy người đàn ông phía trên mình sang một bên, hổn hển thở mấy hơi, không biết đang giận hắn hay giận chính mình nữa.
"Điên rồi." Thấp giọng lẩm bẩm mấy tiếng, trong cơ thể Hồng Chính Thân dâng lên một cỗ khoái cảm khổ sở, giống như một tên tội phạm bị giam giữ lâu ngày trong ngục tù tối tăm lại đột nhiên thấy ánh sáng vậy, cảm giác thật không dễ chịu.
Anh không thích những cuộc tình quá mức nồng nhiệt, hơn nữa kẻ đã từng có quá khứ phức tạp như anh lại càng không muốn chống lại số phận một lần nữa. Chính vì thế, những năm gần đây, anh luôn kịp thời chặn đứng bất kỳ yếu tố nào có thể sinh ra loại chuyện cuồng nhiệt si mê như vậy.
Hồng Chính Thân cảm thấy việc duy nhất bản thân nên làm bây giờ, chính là lo cho cái ga trải giường đang ngày một ẩm ướt của anh. Thần trí hắn hiện đang nửa tỉnh nửa mê, miệng thì vẫn lẩm bẩm chống cự. Nhưng đến khi bắt đầu cởi quần áo xuống cho hắn, Hồng Chính Thân mới thấy mình thật sự không phải thánh nhân. (Ô chưa cởi mà giường đã ướt hí hí, đùa nha, ướt là do anh Phong mới từ phòng tắm ra nha:>)
Có lẽ ở nơi nào đó đã bị trấn áp lửa dục lâu lắm, bên cạnh lại sẵn có người cực kỳ đẹp, khiến phong cảnh trước mắt tự động biến thành một loại tình sắc không thể cưỡng lại, như một bài kiểm tra lớn với định lực của anh. Hồng Chính Thân không thể không thừa nhận, đôi khi đàn ông cũng chẳng khác cầm thú là mấy.
Càng đáng chết hơn là, Trương Thần Phong không hẳn đã hoàn toàn mất ý thức, hắn vẫn đang cố gắng "đấu tranh" nhằm hoàn thành cái nhiệm vụ không hề cần thiết là bảo vệ chính mình kia. Trong lúc kẻ đến người đi không tránh khỏi tứ chi tiếp xúc, thật sự phiền não.
Hồng Chính Thân đem chuyện này hết thảy đổ tại bản năng nghề nghiệp của Trương Thần Phong, dù là dưới tình huống bất thường này, hắn vẫn không quên bày ra bộ dạng phóng đãng. Có khi sở trường của hắn chính là khiến người ta ý loạn tình mê cũng nên.
Đợi tiếng của Trương Thần Phong ngày một nhỏ dần, cơ thể cũng dần dần thả lỏng, Hồng Chính Thân mới đứng dậy, tìm một chiếc khăn tắm lớn, động tác chà lau thật dịu dàng mà nhanh gọn. Anh sợ, dù chỉ dừng lại trên cơ thể kia trong chốc lại thôi, bàn tay cầm chiếc khăn kia cũng sẽ gây ra hậu quả không thể lường trước được. Nói thật, từ bé đến nay, anh chưa từng chăm sóc bất cứ ai như thế.
Trương Thần Phong lơ đãng, giống như một đứa trẻ, đưa tay lên ôm lấy thắt lưng của Hồng Chính Thân, còn rúc vào lòng anh, lẩm bẩm mấy lời vô nghĩa. Hồng Chính Thân đến thở mạnh cũng không dám, ngực nhè nhẹ phập phồng, sợ làm kinh động đến "sinh vật" trong lòng. Nhiệt độ của hắn có chút quá cao, Hồng Chính Thân cảm giác như mình cũng sẽ bỏng mất.
Giày vò như thế được một lúc lâu, đến tận khi Trương Thần Phong bắt đầu không an ổn mà ngủ thiếp đi trên giường, Hồng Chính Thân mới vô lực ngã xuống bên cạnh hắn. Thời gian trôi qua hết sức chậm rãi, như thể đã dừng lại rồi. Nghiêng đầu nhìn về phía Trương Thần Phong, có lẽ là cảm thấy chính mình thật quá mức lố bịch, anh trái lại lặng lẽ bật cười.
Thở nhẹ một hơi, cánh tay trái vô thức giơ lên, cách khuôn mặt của Trương Thần Phong có một phân lại đột ngột khựng lại. Phải khoảng nửa tiếng sau, ngón tay kia mới bắt đầu vuốt lên những lọn tóc ướt đen huyền dính trên vầng trán của Trương Thần Phong.
Lúc này Trương Thần Phong càng đặc biệt tuấn mỹ, lại thêm cả nét trẻ con. Cái vẻ gợi cảm pha chút chán chường này, nhu hòa mà phóng khoáng, pha trộn với nét trẻ trung tạo thành một vẻ quyến rũ mỏng manh mà diễm lệ. Sợi tóc thoang thoảng mùi dầu gội thơm mát quen thuộc, khiến người ta không thể khống chế được, cứ vậy chìm đắm.
Tựa như thủy triều dâng, phút chốc nhấn chìm. Cũng chính trong phút chốc đó, ánh mắt sáng ngời pha lẫn gian xảo trong ký ức kia đã vén mở một đợt sóng thần. Có thứ gì đó, nhân lúc người ta chưa kịp phòng bị, đã đột ngột ập đến rồi.
Hồng Chính Thân tỉnh táo ngồi dậy, dưới ánh đèn mờ tối, trước mắt anh lập lòe một mối nguy hiểm sắc bén mà mê hoặc.
Mình làm sao vậy? Mình làm sao vậy chứ! Tâm tình vốn bình lặng lâu ngày lại đột nhiên dậy sóng như thế, rốt cuộc là tại sao! Không phải đã quen với một người phụ nữ hoàn hảo như Lâm Diệu rồi sao, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ? Không phải đã từ bỏ mọi sai lầm trong quá khứ, từ bỏ kiểu quan hệ loằng ngoằng kia rồi sao? Còn muốn thế nào nữa chứ!
...
[A Phong cũng biết lựa đồ mà mượn ghê :))]
...
Mặc dù biết ở nhà người khác không nên quá tự tiện, nhưng bà chủ đã hạ tối hậu thư như vậy, Trương Thần Phong cũng chẳng còn thời gian quay về đổi trang phục nữa. Vừa mở tủ quần áo của Hồng Chính Thân ra, hắn không khỏi huýt sáo một tiếng.
Lấy trang phục vốn là nên báo trước cùng chủ nhà, nhưng đến lúc đó hắn mới nhớ ra, hai người bọn họ vậy mà chưa từng trao đổi qua số điện thoại.
Tạm thời đành bất chấp mạo muội hay không mạo muội, hắn khẩn cấp lấy ra từ góc tủ một bộ lễ phục màu xám tro, kiểu dáng đơn giản gọn gàng nhưng lại có vẻ cổ điển đặc biệt. Hai người họ cao tương đương nhau, quần áo mặc tự nhiên cũng rất vừa vặn.
Khi Trương Thần Phong mang cả một thân phong độ phi phàm này bước ra khỏi cửa khu chung cư cao cấp, nhân viên an ninh khu nhà còn nhịn không được, tôn kính nhìn hắn chằm chằm.
...
Ngay sau khi Trương Thần Phong đến núi Thái Bình, hắn mới thấy nỗi buồn bực của mình hoàn toàn không có cơ hội giảm bớt. Quyết định tham gia cái thứ tiệc rượu chiêu đãi nhàm chán này xem ra sai lầm rồi.
Đầu tiên cần phải thản nhiên tiếp nhận biểu tình kinh diễm lộ liễu của các cô gái lạ mặt, sau đó mới quay về một nụ cười mỉm vừa trang nhã lại không thiếu phong độ như thường ngày.
Đối với sự xuất hiện của mình, Trương Thần Phong luôn mười phần nắm chắc, nhưng cái tần suất bị người ta ngoảnh đầu lại nhìn nhiều đến kinh dị thế này khiến hắn rợn tóc gáy. Vô thức cúi đầu nhìn xuống, hắn thật sự nghi ngờ, có phải mình đã quên kéo khóa quần hay không vậy?
Sau đó, hắn nhìn thấy Tương Băng Cầm, mà đối phương cũng đang mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn chăm chú, khiến cho Trương Thần Phong như đóng đinh tại chỗ, không dám tiếp tục tiến về phía trước nữa. Mãi đến khi Tương Băng Cầm tiến lại gần, hắn mới giang hai tay ra chào đón bà chủ vạn năng của mình, sau đó đưa ra nghi vấn.
"Tôi... có gì không ổn sao?"
"Bộ lễ phục này của cậu... là lôi từ chỗ nào ra?"
"Trộm đến." Cái này xem như là nói thật đi, "nhưng trên mặt tôi đâu có viết hai chữ "tên trộm" đâu, sao lại nhận được nhiều ánh nhìn quan tâm ghê vậy."
...
"Kiệt tác được truyền lại trong thời kỳ suy tàn của Versace, bộ âu phục này giờ đã không còn sản xuất nữa, khắp Hong Kong có lẽ cũng chỉ có một bộ, anh đây là người có được nó sao?" Một người đẹp là con lai mang đậm nét phong tình Trung Đông tiến về phía Trương Thần Phong. Cô mặc một bộ lễ phục phóng khoáng lộ sống lưng, ánh sáng mặt trời mỏng manh xuyên qua cửa sổ sát đất nơi phòng trà, càng tôn lên làn da màu chocolate mê người, khiên Trương Thần Phong không khỏi ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại.
"Nếu cô chưa có bạn trai, tôi đã rất vui lòng được đem nó cởi nó ra giao cho cô, chỉ có điều... muốn được sở hữu bộ đồ này, trước hết phải nhận được sự cho phép của chủ nhân nó đã."
"Nó không phải của anh sao?" Mỹ nhân cắn môi thốt lên thứ tiếng Trung không thể tính là thuần thục, khiến Trương Thần Phong phá lệ cảm thấy hứng thú một cách quái dị, "Vậy anh có một người bạn thực sự rất hào phóng đấy."
Trương Thần Phong rốt cuộc cũng hiểu được khi bước vào cửa vì sao lại có quá nhiều người chú ý đến hắn như thế, ra vấn đề là bộ âu phục cổ này.
Chết tiệt, lúc đó hắn nên chọn từ tủ quần áo đó bộ nào tầm tầm thôi mới đúng!
Cho dù Trương Thần Phong tự nhận bản thân hắn miễn cưỡng cũng tính là ăn mặc hợp mốt, lại thêm stylist của Quang Vũ nhiệt tình hướng dẫn, khó mà mặc sai quần áo được, nhưng... khứu giác của hắn với một bộ trang phục cao cấp nào đó, thực sự không thính được như với một chai Champagne thượng hạng.
Không hiểu vừa khéo thế nào, hơn nửa số người có mặt ở đây hôm nay lại đều là người trong nghề, có mắt nhìn thời trang.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top