Chương 62


Sắc mặt của Tần Tu trầm xuống.

Tô Ánh Hàm quay người sang chỗ khác, bĩu môi.

Không khí đột ngột im lặng, phải đến hơn một phút sau, Tần Tu mới mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh này.

Anh nói: "Hàm Hàm."

Tô Ánh Hàm không để ý tới anh, Tần Tu liền trực tiếp bế cô lên, ôm cô đến ghế sô pha trong phòng ngủ, bắt đầu sấy tóc cho cô.

Tô Ánh Hàm vẫn không nói lời nào.

Tần Tu hỏi cô: "Em thật lòng muốn gả cho tôi sao?"

Tô Ánh Hàm cắn môi, khóe mắt cô ướt đẫm.

Điều này không phải rất vô nghĩa sao? Cô tất nhiên là không thật lòng rồi. Cô cũng đâu có mắc hội chứng Stockholm, làm sao lại có thể thích người đã nhốt mình tại hòn đảo hoang vắng này chứ?

Trước đó đồng ý lời cầu hôn của Tần Tu cũng chỉ là kế sách tạm thời, chờ đến bình an về đến nhà rồi, cô cần gì phải để ý đến anh nữa.

Tần Tu vẫn tiếp tục sấy tóc cho Tô Ánh Hàm, đợi tóc cô khô rồi, anh mới xoay người cô lại, nửa ngồi xổm trước người cô.

Cho dù đang ở một vị trí thấp hơn thì Tần Tu vẫn mang vẻ cường thế như cũ, anh vuốt cằm Tô Ánh Hàm cằm, thanh âm lạnh thấu xương: "Anh hỏi em có thật lòng hay không?"

Tô Ánh Hàm bật khóc.

Tần Tu luống cuống, vội vàng lau nước mắt cho cô, nói: "Đừng khóc."

Tô Ánh Hàm bắt lấy cánh tay anh, hai mắt đẫm lệ mông lung, hỏi: "Nếu tôi nói tôi không thật lòng, anh sẽ không thả tôi đi đúng không?"

Sắc mặt Tần Tu ngưng trọng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, anh mới cầm lấy hai tay của Tô Ánh Hàm, vùi mặt vào đầu gối cô. Anh nói, giọng khàn khàn: "Không liên quan."

Tô Ánh Hàm nức nở: "Anh quá đột ngột, Tần Tu, anh cho tôi thời gian suy nghĩ kĩ được không? Anh xem đi, nếu tôi cứ như vậy đồng ý với anh, chính anh cũng không tin được."

Người đàn ông giữ chặt lấy tay cô, ngước lên nhìn Tô Ánh Hàm một lần nữa, rồi nói với cô: "Nhưng anh thật sự muốn cưới em."

Tô Ánh Hàm bẹp miệng, quay đầu đi.

Tần Tu nói: "Em không tin tôi."

Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

"Không phải..." Tô Ánh Hàm theo bản năng cãi lại, lung tung lau nước mắt, đẩy Tần Tu ra, đứng dậy: "Chỉ là trong lòng tôi quá rối loạn, Tần Tu, anh để tôi một mình được không?"

Sau một lúc lâu, Tần Tu mới nói: "Được."

Sau đó, anh đẩy cửa rời đi.

Tô Ánh Hàm vùi đầu vào trong chăn, khóc càng dữ dội hơn.

Cái gì chứ, Tần Tu bảo thật lòng muốn cưới cô, còn nói như thật vậy...

Nhưng bọn họ chỉ mới biết nhau một thời gian ngắn, làm sao sinh ra được thật lòng?

Từ lúc bắt đầu, Tô Ánh Hàm đến bên Tần Tu, tiếp cận anh, cô khi đó là một Tô Ánh Hàm thuần khiết, ngây thơ, đáng yêu. Tần Tu căn bản không biết con người thật của cô là thế nào, có lẽ người anh chân chính thích cũng không phải là cô.

Nếu lúc này cô đem mọi chuyện nói cho Tần Tu biết, sau đó khi anh phát hiện khuôn mặt thật của cô rồi, anh không thích cô nữa, vậy thì cô phải làm gì bây giờ?

Lại còn có Tần Nhiên...

Hiện tại cô đang có hôn ước với Tần Nhiên, đột nhiên lại gả cho Tần Tu, vậy trong nhà sẽ loạn thành cái dạng gì? Tần Nhiên sẽ phải làm sao đây?

Cô không thể ích kỉ như thế được.

Thời tiết trên đảo nhỏ thay đổi thất thường, trước nửa đêm bầu trời vẫn đầy sao, nhưng sau đó lại đột nhiên gió gào sấm thét nổi mưa lên. Vì trước khi ngủ miên man suy nghĩ quá nhiều chuyện, Tô Ánh Hàm hiếm hoi ngủ nông một lần.

Cô cảm giác được có ai đó đẩy cửa phòng ra, tiến đến đóng cửa sổ cho cô, cuối cùng đi tới mép giường.

"Còn chưa ngủ sao?"

Tô Ánh Hàm hừ hừ vài tiếng giả vờ ngủ, xoay người lại với Tần Tu.

Sau đó cô liền cảm giác được nửa bên giường bỗng nhiên lún xuống, rồi một cái ôm ấp áp xuất hiện từ phía sau.

Tô Ánh Hàm mở bừng mắt, bất chấp không thèm giả bộ ngủ nữa, ngồi dậy mở đèn.

Tần Tu chống tay nửa nằm trên giường, hỏi cô: "Không giả bộ ngủ nữa sao?"

"Tôi mới không giả bộ ngủ." Tô Ánh Hàm ôm gối đầu trừng mắt với anh, "Anh đến đây làm gì?"

Tần Tu nhìn cô hai giây, sau đó mới trả lời cô: "Sợ em sợ hãi."

Tô Ánh Hàm ngay lập tức muốn khóc.

Cô nhớ rằng mình từng giả vờ sợ giông tố trước mặt Tần Tu, Tần Tu thế mà còn nhớ. Anh đến đây xem cô khiến cô có chút cảm động, nhưng đồng thời, cô cũng thấy rất khổ sở.

"Làm sao vậy?" Tần Tu đặt lòng bàn tay lên đầu cô.

Tô Ánh Hàm liền khóc, còn túm lấy tay anh, nói: "Anh thao tôi đi, Tần Tu, anh thao tôi đi."

Tần Tu hơi kinh ngạc, nhưng anh không có bất kì động tác nào.

Tô Ánh Hàm lại vì điều này mà bắt đầu mất bình tĩnh: "Anh đến đây tìm tôi còn không phải là vì cái này sao? Anh muốn cưới tôi không phải cũng là vì cái này sao?"

Tần Tu nhíu mày giải thích: "Anh không phải..."

Nhưng không đợi Tần Tu nói hết lời, Tô Ánh Hàm đã chồm tới ngực anh sờ loạn một hồi, cuối cùng nắm lấy dương vật đã cứng lên một nửa của anh, nói: "Rõ ràng anh đã cứng lên rồi, anh chính là muốn thao tôi."

Tần Tu: "..."

Tần Tu định lý luận với Tô Ánh Hàm: "Đó là do em sờ."

"Tôi sờ anh thì anh liền cứng hả, còn không phải bởi vì trong lòng anh có quỷ!" Nói xong, cô móc dương vật của Tần Tu ra, tự mình kéo quần lót xuống, ngồi lên.

Rất khó chịu.

Cái lỗ nhỏ của Tô Ánh Hàm vốn rất chặt, dù lúc sáng đã bị thao rất nhiều lần, nhưng hiện tại, không bôi trơn, cắm vào vẫn khó khăn như cũ.

Tô Ánh Hàm rất đau.

Tần Tu cũng không thoải mái.

"Ô ô ô ô ô..." Tô Ánh Hàm ghé vào người anh khóc nức nở.

Tần Tu tuy rằng rất khó chịu, nhưng trước tiên vẫn vươn tay dỗ dành Tô Ánh Hàm, vỗ về lưng cô, nói: "Đừng khóc."

Tô Ánh Hàm khóc càng dữ hơn, hoàn toàn bùng nổ: "Tôi không hề sợ giông tố. Chuyện lúc trước đều là gạt anh thôi, anh có biết hay không!?"

Tần Tu nói: "Anh biết."

Tô Ánh Hàm nghẹn lời, những lời muốn nói toàn bộ đều kẹt lại trong cổ họng.

"Đừng khóc, được không?" Tần Tu lại vươn tay lau nước mắt cho cô.

Tô Ánh Hàm: "Anh, sao anh biết được?"

Tần Tu không trả lời.

Tô Ánh Hàm lại lần nữa hất tay anh ra, tiếp tục khóc: "Vậy anh nhất định không biết ngay từ đầu tôi tiếp cận anh căn bản không phải là ngẫu nhiên, tôi chính là cố ý, tôi chính là thấy anh lớn lên đẹp trai, thèm khát thân thể của anh, cho nên mới cố ý câu dẫn, anh nhất định không nghĩ tới đúng không?"

Tần Tu nói: "Anh biết."

"Anh biết cái gì mà biết?" Nước mắt Tô Ánh Hàm càng chảy dữ dội hơn, còn vừa khóc vừa đấm vào ngực anh: "Anh căn bản cái gì cũng không biết, tôi vốn không phải là loại tiểu bạch thỏ ngây thơ mà trước giờ anh biết, tôi thích làm tình, tôi gây rắc rối, tôi còn đến quán bar, hút thuốc, uống rượu, tôi còn biết đua xe, biết đánh người..."

Tần Tu biết rằng lúc này mình không nên cười, nhưng nhìn dáng vẻ của cô gái nhỏ trước mắt, anh cuối cùng vẫn không nhịn được cười khẽ một tiếng.

"Ô ô ô ô ô..." Tô Ánh Hàm sắp suy sụp đến nơi: "Anh đang chê cười tôi có phải hay không? Anh phát hiện tôi không phải loại người anh thích rồi, nên bây giờ anh hối hận vì đã nói muốn cưới tôi đúng không?"

"Thích, cũng không hối hận." Tần Tu đặt tay lên đầu cô, xoa nhẹ, vẫn là câu nói kia: "Tô Ánh Hàm, anh thật sự muốn cưới em."

Vẻ mặt của người đàn ông trước mắt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng khi anh nói, bộ dáng lại nghiêm túc vô cùng.

Thật sự rất đẹp trai, thật sự là quá dễ khiến người khác động tâm nếu cứ nhìn anh chăm chú.

Tô Ánh Hàm xoa xoa trái tim, ánh mắt lảng sang nơi khác, rốt cuộc cũng không còn khóc dữ dội như lúc nãy nữa.

"Không khóc?" Tần Tu động ngón tay quét quét lông mi của cô.

Lúc này côn thịt chôn trong hoa huyệt Tô Ánh Hàm đã hoàn toàn ngóc đầu dậy, một thứ to lớn như thế, căng cô đến tràn đầy, khiến người khác khó có thể bỏ qua được.

Vậy nên Tô Ánh Hàm bắt đầu bình tĩnh lại, khôi phục sức chiến đấu.

"Vậy thì anh cũng không phải là thật lòng." Tô Ánh Hàm hít mũi, tiếp tục khóc: "Anh đang gạt tôi, anh sao lại thật lòng được? Chúng ta mới biết nhau được bao lâu? Anh chính là thấy tôi lớn lên xinh đẹp, gia thế tốt, ngực bự, huyệt chặt nước nhiều, trên giường lại phối hợp với anh, nên anh mới muốn cưới tôi..."

Tần Tu bất đắc dĩ: "Anh..."

Tô Ánh Hàm tự mình đánh gãy lời anh: "Không đúng, chắc chắn còn bởi vì tôi là vị hôn thê của Tần Nhiên, anh và anh Tần Nhiên cùng cha khác mẹ nhưng lại tồn tại quan hệ cạnh tranh. Đoạt được vị hôn thê của em trai, cảm giác trả thù nhất định rất sung sướng đúng không?"

Tần Tu vô cùng nhẫn nại giải thích với cô: "Anh chưa từng nghĩ như vậy."

Tô Ánh Hàm: "Anh chính là muốn như vậy..."

Tần Tu: "Anh thật sự không có."

Tô Ánh Hàm càng khóc to hơn: "Vậy anh nói thật xem anh thích tôi vì cái gì? Vì sao anh lại thích tôi, anh dựa vào cái gì mà thích tôi? Anh biết tôi thích ăn gì, ghét ăn gì sao? Anh biết tôi thích chơi trò gì, idol tôi thích là ai không? Anh biết tôi thích con gì, không thích con gì sao?"

Mị thịt cắn dương vật đặc biệt thoải mái, nhưng Tần Tu vẫn cố gắng áp xuống xúc động muốn mãnh liệt đưa đẩy, tận lực bỏ qua cảm giác mĩ diệu dưới thân để trấn an Tô Ánh Hàm.

"Em thích ăn đào, không ăn được xoài, vì bị dị ứng. Em thích ăn cua, không thích ăn mực, vì em thấy con mực quá xấu, khó mà bỏ vào miệng ăn nổi. Em không xem phim điện ảnh nhiều, nhưng lại thích anime. Em thích đua go-kart, thích chơi Diminshing. Em thích mèo, không thích chó. Còn idol của em, anh đương nhiên biết, album, poster và goods giới hạn của bọn họ đang ở phòng bên cạnh, đó là quà sinh nhật anh chuẩn bị cho em."

Tần Tu nói xong một tràng này, Tô Ánh Hàm hoàn toàn ngốc.

Một lúc lâu sau, cô mới đỏ mặt nói với anh: "Thì ra anh còn nhớ rõ sinh nhật tôi... Không đúng, anh thế nhưng cũng biết idol tôi là ai.. Cũng không đúng... Anh sao lại, sao lại..."

Sao lại cái gì cũng biết thế?

Tô Ánh Hàm có cảm giác xấu hổ như thể bị người khác lột sạch, cũng có cảm giác nói không nên lời.

Tóm lại cô có chút thẹn thùng, có chút tức giận, nên nhịn không được cố ý kích thích Tần Tu: "Nếu anh có thể tra ra được nhiều như vậy, vậy anh nhất định cũng biết tôi thực sự rất thích anh Tần Nhiên."

Tần Tu: "Nhưng cậu ta lại thích đàn ông, gần đây còn đánh lửa nóng với một công nhân dọn gạch."

Tô Ánh Hàm mở to mắt nhìn anh, theo bản năng muốn bao che cho Tần Nhiên: "Mới không có việc này, anh đừng có nói hươu nói vượn!"

"Anh sẽ không nói chuyện của Tần Nhiên ra, em đừng lo lắng." Tần Tu xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Tô Ánh Hàm, khẽ cau mày: "Nhưng mà Hàm Hàm, sau này em đừng lấy Tần Nhiên ra kích thích anh nữa được hay không?"

Tô Ánh Hàm muốn khóc: "Anh, anh làm sao mà biết được..."

Tần Tu: "Tra được."

Tin tức đêm nay quá nhiều, Tô Ánh Hàm hoàn toàn tiếp thu không nổi, giờ phút này não cô sắp trống rỗng cả rồi.

Tần Tu thở dài, hỏi cô: "Em còn có gì muốn hỏi nữa không?"

Thứ Tô Ánh Hàm muốn hỏi quá nhiều, trong lúc nhất thời không biết phải hỏi từ đâu, bỗng nhiên thốt ra: "Anh thật sự mua poster của idol cho tôi sao?"

Tần Tu: "Đương nhiên là thật."

Tô Ánh Hàm: "Tôi có thể đi xem không?"

Tần Tu đẩy eo, cự vật thô to lại quét qua chỗ mẫn cảm một lần nữa, giọng anh cũng khàn đi: "Để anh thao trước không phải tốt hơn sao?"

👇

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top