Chương 4

Kỳ tuyển tú diễn ra vô cùng thuận lợi cộng thêm vài miếng đanh đá của chủ Cao, chút lý lẽ đanh thép của chủ Thuần, và vài phần nhân ái của chủ Nhàn. Hoàng Thượng vì có sớ phải phê duyệt nên rời đi trước thuận ý để Hoàng Hậu trụ trì, may mà có các hảo tỷ muội "giúp đỡ" kỳ tuyển tú sau đó cũng nhanh chóng kết thúc.

-"Thuần Phi muội, muội lưu lại một chút. Các nàng có thể hồi cung hồi cung được rồi." Có người sau đó còn hơn được lật thẻ bài nhưng sau đó nữa tự nhiên bị nhận thêm vài phần ánh nhìn "trìu mến" đến là nổi gai óc.

-------------------------------------------------------

Tại Trữ Tú Cung:

Đoạn phỏng vấn từ một nô tài thường nhật [Xin được làm mờ mặt vì không muốn mất lưỡi] : Thường thì chúng nô tài đã quá quen với việc Cao chủ tử không vừa vặn chuyện gì đều bỗng nhiên coi đồ vật trước mắt là cản trở, ném, đá, chọi gà, riết rồi mỗi lần chúng nô tài ghé phủ Trú xin thêm ấm tách, bình bông, khay trà đều bị khinh bỉ nhưng Đại Ca của chủ tử đứng đầu phủ nên cũng không quá trở ngại. Nhưng đột nhiên hôm nay nghen, lạ thường nghen, từ xa đã nghe tiếng chân đều bước khiêng nghi giá, thì trong lòng cung điện, cánh nô tài đã nép sát rạt một bên vì kinh nghiệm mỗi lần sáp lá cà với Hoàng Hậu thì không bao giờ là cầu vồng bủa vây, chỉ toàn mây đen kéo tới, thôi thì biết thân biết phận mà mau bò né. Nhưng khác thường hôm nay, rõ là mây đen, nhưng không quá đen.. hầm hực nhưng chỉ kèm tiếng thở dài.. Chủ Tử, thần nghĩ người có bệnh rồi.. Phải, là tâm bệnh!

Trên suốt đoạn đường hồi cung, Cao Quý Phi im ắng đến lạ thường, không mỉa mai, chỉ trích, không câu nệ. Nàng cứ thế mà đem tâm tư rối ren cuộn tròn một khối, ném ánh mắt bâng quơ, lạnh lùng:

-"Rốt cuộc nàng lưu Thuần Phi lại để nói gì?"

-"Tại sao ban nãy vừa thấy nàng tâm trạng lại tốt đến như vậy?"

-"Tại sao ta lại khó chịu khi Hoàng Thượng động chạm nàng?"

-"Tại sao nụ cười đó chưa bao giờ là dành cho ta?" [Tại hay chơi trội nó dị á chị bảy.]

...

Một vạn lần nàng muốn đem Phú Sát Dung Âm ra chất vấn. Bước đi cũng vì thế mà nặng nề hơn bao giờ hết.

-"Chi Lan, ngươi mau nói ta nghe tại sao tâm ta lại động nhiều như vậy?"

-"Chỉ sợ chủ tử trách nô tì ít tâm tư không giỏi ăn nói, nhưng đó là khi bạn biết iu gòi đó, thật đơn giản là bạn sắp tiêu gòi đó."

-"Hát một tiếng nữa coi, ngươi hát một tiếng nữa coi ta liền đích thân vặn họng người cho chim mổ! Mau dâng trà!" Nha đầu thối ba chân bốn cẳng vọt lẹ sau màn xàm ngôn loạn ngữ trước khi chủ tử bá đạo nhà nàng hạ lệnh tru di tam tộc. Cao Quý Phi lại mau chóng mang phiền muộn mà kéo thành hơi thở.

Cao Ninh Hinh ta rốt cuộc chán ghét Hoàng Hậu cứng nhắc quy quy củ củ nhưng lại động lòng vì Phú Sát Dung Âm? Từ khi còn cùng nhau ở Bảo Thân Vương phủ, nàng vốn vô tư, tự tại, luôn đem ta cùng Tịnh Hảo mà bảo bọc, nuông chiều như tỷ muội ruột rà, một tiếng là "Ninh Hinh nhi", hai tiếng là "Ninh Hinh nhi". Những đêm sấm chớp kéo theo ký ức đau thương năm nào ta tận mắt thấy mẫu thân bị lũ cuốn trôi, ta liền cuộn tròn thân mình mà trốn chui một góc, bịt tai hoảng loạn, chính người đã đem ta ôm vào lòng mà dỗ dành, ru ta ngủ một giấc an yên. Ta tiến cung sau ngươi chỉ một năm, tương phùng người đã cao cao tại thượng thành Hoàng Hậu một nước. Càng quy củ, càng cứng nhắc đến là chán ghét. Khoảng thời gian mới nhập cung đó, ngươi đã bao giờ để tâm ta đơn độc như thế nào, tuổi hổ như thế nào chưa? Giữa canh ba ta một thân thấp kém, chờ đợi giữa lớp cửa Trường Xuân Cung đến nhiễm phong hàn bất tỉnh suốt 2 ngày sau đó, chỉ mong được nhìn thấy người, ta sẽ liền được ủi an, liền cảm giác được bảo hộ. Để rồi cuối cùng cũng phải lặng lẽ ôm vết thương lòng mà chôn sâu, ngươi cũng chưa một lần cảm thấy có lỗi mà tìm đến ta, Ninh Hinh nhi cũng đã chết từ hôm đó, ta sẽ không bao giờ dựa dẫm vào bất kì ai, sẽ không để ai nắm được yếu điểm của ta nữa. Ngươi trèo lên đỉnh cao được rồi liền ân đoạn nghĩa tuyệt ta, hảo! Bổn cung đời này kiếp này bài xích ngươi, Phú Sát Dung Âm. Những chuỗi ngày sau đó, ta cậy gia thế Cao thị được sủng hạnh mà càn rỡ, cao ngạo mà náo loạn, chỉ chờ đợi một lần người đáp trả ta liền bức ngươi đến cùng, nhưng giả dối nhà ngươi, chỉ giỏi trưng bộ mặt thánh thiện, bao dung như Quan Âm hiển linh mà sẵn lòng tha thứ. Hảo! Ngươi dung túng đến như vậy là phước phần của ta, ta sẽ tận dụng. Ta sẽ không ngu ngốc như trước kia, yếu lòng dựa dẫm, tín nhiệm để rồi khi bị ruồng bỏ ta chơi vơi không có lấy một ai để bám víu. Nàng càng né tránh, ta càng thị uy.

Mạch ký ức như một thước phim tua ngược, không màu, nhưng đầy nước mắt, đầy những hiểu lầm. Cao Ninh Hinh lạnh lùng quệt nhanh giọt nước mắt chưa kịp tràn quá hàng mi kiều mỹ kia, mau chóng khôi phục vẻ oai nghi, độc đoán thường ngày. Phải rồi, nói nàng yếu đuối ai tin.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top