[9]
Sau khi gặp biên tập, Tần Hàm lập tức sa vào địa ngục khủng bố đuổi kịp tiến độ bản thảo.
Cô rất chăm chú vẽ, ngay cả đó đến bụng kêu "ọt ọt" cũng hồn nhiên không biết.
Uông Ngạo Quần nhàm chán nằm một bên xem TV đã không cách nào bỏ qua tiếng bụng kêu của cô nữa.
Anh đi đến phía sau cô đang chuyên tâm vẽ, vỗ nhẹ bả vai cô một cái.
Tần Hàm quá mức tập trung vẽ liền hết hồn, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Có chuyện gì?"
"Em vẽ thật là chuyên tâm." Uông Ngạo Quần nhìn hình vẽ đáng yêu trên màn hình máy tính, mỉm cười nói.
"Ách...... Đúng vậy. Hết cách rồi, em đã đồng ý trong hai ngày phải đuổi kịp bản thảo." Tần Hàm ngượng ngùng nói. "Thật xin lỗi, hai ngày này em không thể cùng với anh."
"Không sao." Uông Ngạo Quần xoa bóp bả vai căng thẳng của cô, muốn cô đừng bận tâm.
Tần Hàm dịu dàng cười cười, quay đầu tiếp tục vẽ.
Thật sự là kỳ quái, bình thường chỉ cần có người thứ hai ở bên cạnh, cô tuyệt đối sẽ không yên lòng, ngay cả kết cấu cơ bản nhất cũng không nghĩ ra được. Nhưng Uông Ngạo Quần lại không ảnh hưởng gì đến cô, thật giống như sự tồn tại của anh là điều đương nhiên.
"Em không đói bụng sao?" Uông Ngạo Quần hỏi.
Anh đều nghe được tiếng bụng cô kêu rồi.
"A...... Hoàn hảo." Hiện tại cô không có tâm tình ăn uống.
Bụng lập tức như kháng nghị mà phát ra một hồi tiếng kêu "ọt ọt."
Lúc đó, chọc Uông Ngạo Quần cười, làm cho hai gò má của Tần Hàm đỏ bừng.
"Anh đi mua cơm cho em!"
"Làm sao em lại khôgn biết xấu hổ như vậy."
"Sao lại khách sáo với anh như thế!" Uông Ngạo Quần cưng chiều xoa xoa đầu cô. "Lúc nào thì có thể vẽ xong?"
"Khoảng ngày mai là có thể xong rồi."
"Tốt! Vậy chờ ngày mai em vẽ xong, chúng ta ra ngoài ăn ngon."
"Ừm!" Tần Hàm vui vẻ gật đầu một cái.
Uông Ngạo Quần đẩy cửa ra ngoài, liền nhìn thấy con mèo cái đang chuẩn bị đi ra ngoài đổ rác.
Anh trước sau như một làm như không thấy, sau khi đóng cửa lại, dáng vẻ cao ngạo đi về phía thang máy.
"Hi! Soái ca!" Con mèo cái bất khuất dù vẫn còn cái lạnh đầu xuân nhưng đã mặc áo mỏng hở vai, lộ ra một bên ngực, hàm ý rõ ràng.
Uông Ngạo Quần hoàn toàn xem cô ta như không khí, từ đầu đến đuôi đều không liếc mắt nhìn cô ta một cái.
"Kiêu ngạo cái gì chứ?!" Con mèo cái khó chịu bĩu môi.
Người đàn ông này cho rằng lớn lên đẹp trai là có thể kiêu ngạo? Cũng không có quan hệ qua lại cùng hàng xóm, lúc đi ra ngoài tòa lầu cũng không để ý tới hàng xóm qua lại cùng nhân viên quản lý, giống như trên đời này chỉ có cô gái ngu ngốc hồn nhiên kia là có đủ tư cách làm cho anh nở nụ cười, người khác đều là đồ bỏ đi.
Cả ngày đều dính cùng một chỗ với cô gái ngu ngốc kia, giống như cũng không có đi làm. Rõ ràng là mặt trắng nhỏ được phụ nữ bao dưỡng, dựa vào cái gì mà bộ dạng cao ngạo như vậy?
Mấy lần muốn dụ Uông Ngạo Quần chú ý, lại không lần nào thành công. Con mèo cái từ yêu chuyển thành hận, trong lòng còn phỏng đoán suy nghĩ của anh, mắng đến đã nghiền.
Uông Ngạo Quần đi đến tiệm thức ăn nhanh gần đó, vì Tần Hàm chọn món mà cô thích ăn. Trước quầy bán trái cây nhìn thấy táo đỏ liền bị dụ dỗ, mua hai trái táo. Cuối cùng mua hai ly nước, chuẩn bị dẹp đường ồi phủ.
"Thiếu gia!" Tiếng gọi thật thấp ngăn cản ý đồ cất bước của anh.
Uông Ngạo Quần quay đầu, là Tiểu Trần, tài xế trong nhà, vóc người cao lớn, dáng vẻ vạm vỡ giống một con gấu.
"Ngày kia chính là buổi biểu diễn độc tấu, cậu nên về nhà rồi."
Uông Ngạo Quần không để ý đến Tiểu Trần, đi về hướng nhà.
"Thiếu gia! Xin cậu không cần tùy hứng, tất cả mọi người đều đang đợi cậu." Tiểu Trần ngăn cản đường đi của anh. "Ngày mai sẽ diễn tập, ngày kia chính thức biểu diễn, cậu không thể để cho buổi biểu diễn độc tấu bị bỏ trống."
Uông Ngạo Quần rũ mắt suy xét một hồi.
Thật sự là thời điểm nên trở về nhà.
Trải qua lần rời nhà trốn đi này, anh hiểu rõ bản thân đối với đàn piano là nhiệt tình yêu thích, buổi biểu diễn độc tấu anh cũng không thể để cho nó bị bỏ trống, việc này liên quan đến danh dự âm nhạc thế gia, còn có đạo đức nghề nghiệp của bản thân. Nhất là đối với khán giả đam mê vui vẻ mua vé, anh lại càng không thể phụ lòng họ.
"Tôi đưa cơm xong liền đi theo cậu."
"Đưa cơm?" Tiểu Trần sững sờ nhìn chăm chú túi đồ ăn trên tay anh.
Thiếu gia ở trong nhà luôn luôn là nước rót tận tay, cơm tới há mồm, chưa từng nghe nói anh vì người nào tự động tay ngọc, càng đừng nói là đi mua thức ăn nhanh.
Hơn nữa đồ ăn tiện lợi này mùi vị cẩu thả, cậu thật sự không thể tin thiếu gia sao có thể cho vào miệng?
"Nhặt tròng mắt trở về đi." Có nhất thiết phải kinh ngạc đến lòi tròng mắt ra luôn vậy hay không? "Lo lắng liền đi theo tôi."
Lúc đi thang máy đến tầng lầu căn phòng của Tần Hàm, Uông Ngạo Quần trầm mặc suy xét, chậm chạp không ra khỏi thang máy.
"Thiếu gia?"
Tần Hàm đang trong tình trạng đuổi kịp tiến độ bản thảo, hiện tại anh lại nói với cô anh cần về nhà một chuyến, tâm tình của cô nhất định bị ảnh hưởng lớn, có lẽ sẽ không đuổi kịp tiến độ.
Hơn nữa anh không quá giỏi xử lý trường hợp chia lìa. Anh biết Tần Hàm nhất định không cho anh rời đi. Anh lại phải mất một hồi công phu giải thích cùng trấn an, chuyện này không phải sở trường của anh.
"Trên người cậu có mang theo vé hay không?"
"Vé vào cửa buổi biểu diễn độc tấu?"
"Đúng."
"Dạ có." Tiểu Trần lấy ra một vé VIP
"Là muốn tặng cho bạn gái như hoa của....... Thiếu gia?"
Uông Ngạo Quần rút chiếc vé Tiểu Trần kẹp trong khe hở. "Vé này tôi muốn."
Hu hu...... Đó là chiếc vé VIP cậu vất vả lắm mới lấy được từ chỗ quản gia, thiếu gia thế nhưng nhẫn tâm lấy đi. Ngày kia chính là buổi biểu diễn độc tấu, cậu đi đâu kiếm ra chiếc vé thứ hai chứ?
Thấy bộ dạng chán nản muốn khóc của Tiểu Trần, Uông Ngạo Quần lạnh nhạt nói: "Trở về tôi sẽ trả lại cho cậu một vé ở hàng ghế đầu tiên chính giữa."
"Cám ơn thiếu gia!" Tiểu Trần vui vẻ lau sạch nước mắt.
Bộ dáng cao lớn như vậy, lại cứ thích khóc, thật sự là đủ.
Uông Ngạo Quần viết xuống một câu ở chỗ trống phía sau chiếc vé, kẹp dưới nút thắt của túi đồ ăn, đặt túi đồ ăn nhanh xuống trước cửa, sau đó cùng Tiểu Trần rời đi.
Con mèo cái luôn luôn đứng sau cửa chú ý tới hành động của Uông Ngạo Quần, sau khi chờ bọn họ đi khỏi, lập tức rón rén mở cửa đi ra.
"Sao lại đặt túi thức ăn trước cửa?" Con mèo cái không vui đá đá túi thức ăn nhanh.
Tờ giấy kẹp dưới túi thức ăn khiến cho cô chú ý, rút tờ giấy ra, đúng là chiếc vé vào cửa.
"Buổi biểu diễn độc tấu đàn piano của Uông Ngạo Quần..... Wow! Hàng ghế khách VIP!" Cái này không phải người giàu có phú quý sao có thể đi vào!
Lật lại phía sau, một câu rồng bay phượng múa ghi trên đó: I'll wait for you in here.
Viết tiếng Anh cái gì vậy? Xem không hiểu!
Con mèo cái nhét chiếc vé vào trong túi, sau đó lại nhẹ tay nhẹ chân trở về bên trong căn phòng của bản thân.
******
Hoàn thành công việc, Tần Hàm duỗi lưng, dùng sức hít một hơi đầy.
Cô vẫn còn hai trang, đêm nay lại làm thêm giờ là có thể hoàn thành rồi.
Nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức một bên, ngạc nhiên phát hiện thế nhưng đã 3 giờ chiều rồi, nhưng Uông Ngạo Quần vẫn còn chưa trở lại.
"Đi mua cơm ở đâu mà đến 3 tiếng đồng hồ luôn rồi?" Cũng quá thần kỳ nha!
Không phải là anh bị lạc đường chứ? Hay là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi? Một dực cảm xấu xẹt qua ngực, Tần Hàm vội vàng buông cây bút cảm ứng trên tay ra, mặc áo khoác lên, bước nhanh ra khỏi phòng.
Mới đi tới cửa, đồ trên mặt đất thiếu chuýt nữa làm cô sẫy chân.
"Ai đặt để đồ trước cửa nhà tôi vậy?" Tần Hàm không vui ách túi đồ lên.
Bên trong túi đựng đồ ăn nhanh, trái cây cùng đồ uống, đều chỉ có một phần.
Tần hàm quan sát không thấy dấu vết túi đồ ăn bị mở ra, hiển nhiên thức ăn vẫn chưa ăn qua, cũng không có phát ra mùi ôi thiu, hẳn là phần ăn nhanh vừa mua không bao lâu.
Hộp đựng là sản phẩm đặc chế của tiệm đồ ăn nhanh gần đây, đồ uống cũng là đồ uống của quán nước gần đây, sẽ là ai mua mấy thứ này để ở đây?
Tay cầm túi đồ ăn đột nhiên chấn động.
"Quần......" Cô thì thào nhớ kỹ tên người yêu trong lòng.
Đây là thức ăn nhanh anh mua, cô có thể xác định. Nhưng sao anh lại không đưa đồ ăn cho cô, chỉ đặt đồ trước cửa còn người thì không thấy tăm hơi?
"Đi đâu rồi?" Tay run rẩy nhanh chóng để túi đồ ăn xuống, Tần Hàm tìm kiếm bóng dáng của Uông Ngạo Quần ở hành lang cùng thang máy.
Không có! Không có...... Mỗi một tầng đều không thấy anh!
Cô vội vã chạy xuống chỗ quản lý dưới lầu, hỏi nhân viên quản lý có nhìn thấy bạn trai của cô đâu không.
"Cậu ta đi ra ngoài." Nhân viên quản lý nói. "Đi cùng với một người đàn ông cao lớn."
"Anh ấy có nói muốn đi nơi nào không?" Tần Hàm run giọng hỏi.
"Không có!"
"Anh ấy thoạt nhìn có giống như bị cưỡng ép hay không?" Không chừng là anh đã bị bắt cóc rồi.
"A?" Nhân viên quản lý ngẩn người một chút. "Không giống, hơn nữa người đàn ông cao lớn kia thoạt nhìn có vẻ rất cung kính với cậu ta."
Cung kính? Linh cảm thoáng qua tâm trí Tần Hàm.
Là người nhà anh đến đón anh! Anh trở về nhà rồi......Đột nhiên đầu gối Tần Hàm mềm nhũn, quỳ ngồi dưới đất.
"Tiểu thư?" Nhân viên quản lý bị hành động bất thình lình của cô làm cho phát hoảng.
Anh phải về nhà tại sao lại không nói một tiếng với cô?
Tại sao ngay cả mang đồ ăn vào cũng không muốn, cứ như vậy lẳng lặng rời đi?
Tại sao anh lại lựa chọn không từ mà biệt?
"Tiểu thư, cô có khỏe không?"
Khí sắc Tần Hàm thoạt nhìn rất kém, nhân viên quản lý có chút lo lắng.
Tần Hàm đang ngây ngốc ngồi dưới đất đột nhiên lại đứng phắt dậy, lần này cô trực tiếp đi thang máy trở về căn phòng thuê.
Cô hoảng hốt sốt ruột lật tới lật lui túi đồ anh để lại, muốn tìm xem bên trong anh có lưu lại lời nhắn gì hay không.
Nhưng mà cô tìm tới tìm lui, ngay cả thức ăn cũng đổ ra, vẫn không nhìn thấy một chữ nào.
Tần Hàm giống như nổi điên lao ra khỏi khu nhà, ở trên đường cái gọi tên anh, không ngừng tìm kiếm. Thẳng đến khi mặt trời lặn, mặt trăng dâng lên, mọi âm thanh đều yên tĩnh, cô cũng không tìm thấy bóng dáng của anh.
Mang theo trái tim tan nát đau đớn, Tần Hàm trở về chỗ ở. Vừa vào phòng, liền nhìn thấy hộp đồ ăn bị ném dưới đất như đồ bỏ đi, nước mắt lại tràn mi trào ra.
Cô sớm dự cảm được anh nhất định sẽ trở về nhà, cũng biết ngày chia lìa đó có khả năng không lâu sẽ đến, nhưng cô không nghĩ nó lại đến đột ngột như vậy, nhanh như vậy, hơn nữa một chút tin tức cũng không lưu lại cho cô.
Anh cũng không nói với cô, anh là ai? Anh đến từ đâu? Có bối cảnh gia đình cùng thân phận gì?
Anh đối với cô hoàn toàn là một bí mật, ngoại trừ tên --- --- Uông Ngạo Quần, cô cái gì cũng không biết.
Anh cứ như vậy rời bỏ cô, một chữ, một câu cũng không lưu lại, nói rõ muốn vứt bỏ cô.
Cô chính là khách qua đường thoáng qua của anh. Nhưng đối với cô mà nói, anh là người cô yêu say đắm.
Tần Hàm chưa từng yêu ai như vậy. Yêu đến cam nguyện trả giá, không cầu hồi báo. Yêu đến mặc dù cô hoàn toàn không biết gì về anh, vẫn khoét tim moi phổi ra cho anh.
Nhưng chân tình của của cô lại bị anh vứt bỏ như giày rách.
"Thật là ác độc! Anh thật là ác độc......" Từ trong hàm răng của cô bật ra trái tim nguội lạnh, cả người như sắp bị hỏng quỳ rạp trên mặt đất gào khóc.
******
"Sao cậu lại ngốc như thế?"
Biên Phiếm vừa nhận được điện thoại đau khổ vì tình của bạn tốt lập tức phi như bay chạy tới, sau khi nghe xong quá trình, nhịn không được cau mày lằng nhằng.
Tần Hàm khóc đến vô lực ngồi yên dưới đất bên giường, hai mắt tan rã nhìn về phía trước.
"Nhìn bộ dáng hiện tại này của cậu xem, thậm chí ngay cả bối cảnh gia đình của anh ta cũng chưa hỏi, liền ngây ngốc dâng ra tình cảm. Toàn bộ phụ nữ Đài Loan, cậu đại khái là người ngu ngốc nhất."
Tần Hàm trừng mắt nhìn, một giọt nước mắt lại rơi xuống.
"Cậu không cần mắng mình nữa." Cô thút tha thút thít nói.
Sau khi anh lặng lẽ rời đi, cô không lúc nào không chỉ trích bản thân ngu xuẩn, không cần Biên Phiếm lại đến lửa cháy đổ thêm dầu.
"Chiếc nhẫn đâu? Anh ta không có lấy lại chứ?" Ít nhất cũng phải có phí chia tay chứ!
"Không có." Tần Hàm lắc đầu. "Nhưng mình không biết đã ném nó ở đâu rồi."
"Cái gì gọi là không biết ném nó đi đâu?" Biên Phiếm trợn to mắt.
"Vừa rồi mình càng nghĩ càng tức giận, liền tháo sợi dây chuyền ra, thuận tay quăng một cái, không biết đã ném đi đâu nữa."
"Nói cậu ngu ngốc cậu đúng là ngu ngốc!" Biên Phiếm thở hổn hển. "Anh ta lừa cậu thảm như thế, hoàn hảo còn có chiếc nhẫn một trăm vạn ở đây, bằng không cậu liền lỗ. Kết quả cậu thế nhưng nhất thời xúc động thuận tay ném loạn. Xin cậu làm ơn thông minh một chút, cũng không phải công chúa Bạch Tuyết, chết ở ven đường cũng không có hoàng tử tới cứu cậu."
"Biên Phiếm!" Tần Hàm gào khóc.
Cô không muốn phải nghe những lời nói khó chịu như vậy nữa.
"Thật xin lỗi! Mình không phải cố ý." Biên Phiếm thở dài. "Mình rất tức giận, không ngờ cậu sẽ xảy ra chuyện như vậy."
Nói xong, cô quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm chiếc nhẫn khắp nơi.
"Cậu đang tìm cái gì?" Tần Hàm không hiểu hỏi.
"Chiếc nhẫn!"
"Không cần tìm! Mình không cần đồ của anh ta!" Tần Hàm cuồng loạn gầm nhẹ.
Biên Phiếm đè nén không kiên nhẫn trong ngực, cố gắng hết sức bình tĩnh nói: "Chúng ta đương nhiên không cần đồ của anh ta. Chúng ta cầm nó bán lấy tiền, bán một trăm vạn, rồi đi du lịch giải sầu."
Tần Hàm cắn môi không nói lời nào.
"Nếu như cậu nhìn thấy chiếc nhẫn liền khó chịu, mình giúp cậu bán, nhìn thấy tiền mặt sẽ tự nhiên thích."
Đàn ông thôi, chỉ cần tìm liền có. Muốn kiếm tiền thật sự không phải chuyện dễ dàng đâu!
"Tùy cậu!" Cô không muốn quản chuyện chiếc nhẫn nữa.
Tâm tình Tần Hàm kém đến cực điểm, thầm nghĩ muốn bắt Uông Ngạo Quần đến hỏi rõ ràng, nhưng cô không có cách liên lạc với anh, muốn tìm người cũng không tìm được.
"Tìm được!" Biên Phiếm vui vẻ cầm lấy chiếc nhẫn mặc dù bị bụi bám nhưng vẫn lòe lòe tỏa sáng từ dưới tủ đầu giường. "Ngày mai cầm đến cửa hàng trang sức bán lấy tiền."
Đột nhiên, một trận tiếng "ọt ọt" vang lên.
"Bụng của cậu đang kêu?" Biên Phiếm kinh ngạc cúi đầu.
Tần Hàm ngẩn người. "Hình như là bụng mình."
"Cậu chưa ăn cơm hả?"
"Hôm nay cả một ngày mình còn chưa có ăn cơm."
"Ngu ngốc!" Biên Phiếm nhẹ nhàng xoa đầu Tần Hàm một cái. "Không đáng vì một người đàn ông đê tiện để bản thân đói chết." Cô kéo Tần Hàm đứng dậy. "Chúng ta đi ăn bữa khuya đi."
******
Trong quán bán sữa đậu nành, khách không nhiều lắm, ngoại trừ hai người Tần Hàm, bên ngoài chỉ có một bàn tình nhân.
Biên Phiếm gọi một tô canh cùng sữa đậu nành cho người ăn thức ăn không biết mùi vị Tần Hàm. Bản thân cũng tự gọi một phần giống vậy.
Phía trước TV treo trên tường đang phát tin tức, mỗi vài tiếng đồng hồ lập lại nội dung giống nhau, khách cúi đầu ăn khuya đều không có tâm tình xem.
"Cậu nói, chúng ta khi nào đi du lịch thì được?" Biên Phiếm cố gắng làm bầu không khí thoải mái một chút, ý đồ dùng đề tài khác xua đi vẻ u sầu của Tần Hàm.
Tần Hàm lắc đầu một cái.
Cô đối với cái gì cũng không có hứng thú.
"Chúng ta đi Hà Lan, Bố Lạp Cách, Tiệp Khắc...... bên đó rất đẹp, giống như trong đồng thoại. Trước kia không phải cậu luôn luôn nói muốn đi hay sao?"
"Đều tốt." Tần Hàm hứng thú rã rời trả lời.
Biên Phiếm bất đắc dĩ nhún nhún vai, im miệng không nói nữa.
Biên Phiếm nhàm chán vô nghĩa ngẩng đầu xem TV, phát thanh viên vừa mới đưa xong tin tức xã hội, kế tiếp là tin tức giải trí.
"Uông Ngạo Quần --- --- Tiểu hoàng tử âm nhạc thế gia đi lưu diễn ở các nơi trên thế giới, lần đầu tiên tổ chức buổi biểu diễn độc tấu, hẹn gặp các vị khán giả vào ngày mai."
Màn hình TV chuyển một cái, chuyển đến hình ảnh tư liệu. Một người đàn ông đẹp trai ngồi trên ghế piano, mười ngón tay đều giống như có ý thức độc lập, nhanh nhẹn lướt qua lại trên phím đàn, tiếng đàn êm ái dễ nghe thoát ra, giống như tiếng nhạc trên trời.
"Vé vào cửa của buổi biểu diễn độc tấu đã hết, danh tiếng hoàng tử piano quả nhiên là danh bất hư truyền....."
"Uông Ngạo Quần......" Biên Phiếm thì thào nhớ kỹ cái tên chạy trên màn hình "Uông Ngạo Quần......"
Cái tên rất quen thuộc, giống như đã từng nghe qua ở đâu rồi.
"Cậu cứ mãi đọc tên của anh ta làm gì?" Không cần lại ở trước mặt cô nhắc tới anh ta nữa!
"Tên ai?"
"Cái đó......" Tần Hàm cắn răng "Tên chủ nhân của chiếc nhẫn!!"
Biên Phiếm đột nhiên vỗ bàn, làm cho Tần Hàm cùng những người khách khác hết hồn.
"Cậu xem TV!" Biên Phiếm vội vàng xoay đầu Tần Hàm lại. "Người kia có phải soái ca siêu cấp của cậu hay không?"
Đôi mắt đẹp của Tần Hàm phút chốc trừng lớn, giống như người máy cứng ngắc gật đầu.
"Anh ta là hoàng tử piano nổi tiếng thế giới, ngày mai có buổi biểu diễn độc tấu, tại hội trường âm nhạc quốc gia!"
Trời ạ! Cuối cùng cô cũng biết được lai lịch của anh rồi! Tần Hàm kích động nước mắt trào ra.
Anh quả nhiên có thân phận không hề bình thường, cùng cô là người không cùng một thế giới.....
"Ngày mai chúng ta đến giáp mặt với anh ta!" Muốn anh cho một câu trả lời thỏa đáng! Biên Phiếm hừ hừ cắn răng.
"Giáp mặt? Đi nơi nào giáp mặt anh ta?"
"Đương nhiên là buổi biểu diễn độc tấu!"
"Nhưng......" Nhưng nếu như anh không nhận ra cô thì làm sao đây?
Cô đã tan nát cõi lòng đến sắp chết, không còn hứng thú đối với bất kỳ thứ gì, cô không chịu nổi lại nhận thêm đả kích.
"Nhưng cái gì! Muốn anh ta cho một câu trả lời thỏa đáng là chuyện đương nhiên. Hoàng tử piano thì thế nào? Âm nhạc thế gia thì thế nào? Ăn xong lau sạch rồi nghĩ bỏ chạy? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy."
Biên Phiếm dùng sức nắm chặt nắm tay.
Mặc kệ trong lòng Tần Hàm yếu đuối nghĩ như thế nào, cái công bằng này cô nhất định phải giúp bạn tốt đòi lại!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top