[6]

Buổi sáng thứ bảy, Nhan Tương Tương dậy rất sớm.

Thật ra tối hôm qua cô ngủ không nhiều lắm, hưng phấn nên ngủ không được, mặc dù như thế nhưng trên gương mặt kia vẫn hồng hào, tràn đầy sức sống bởi vì ngày hôm nay Phó Hạo Phong trở về.

Lần này anh đi công tác, đã hai tuần không gặp nhau, cô rất nhớ anh.

Cô tỉ mỉ ăn diện, chải lại mái tóc dài, còn cố ý trang điểm nhẹ, hối thúc người giúp việc chuẩn bị bữa sáng rồi ngồi lên xe của chú Hưng, đến sân bay Đào Viên.

Phó Hạo Phong không hề biết cô sẽ đi đón, cô chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy anh.

Hơn nữa, nếu như cô không nhanh đi thì theo lời của chú Hưng chắc chắn anh sẽ 'cuồng công việc' nói chú Hưng lái đến công ty mà không về thẳng nhà nghỉ ngơi.

"Đúng rồi tiểu thư, nên cười như vậy, cười lên mới đẹp."

Chú Hưng nhìn Nhan Tương Tương ngồi ghế phía sau qua kính chiếu hậu, trên khuôn mặt hiện ra nụ cười, cười đến khóe mắt xuất hiện nếp nhăn rõ ràng.

"Ông chủ không ở nhà, tiểu thư cũng không vui, ăn không ngon, cả ngày như vô hồn, tôi thấy sau này nếu ông chủ đi đâu thì nên đưa tiểu thư đi theo, hai người gần gũi một chút có thể sớm có em bé."

"Chú Hưng-" Hai gò má Nhan Tương Tương đỏ lên, thẹn thùng nói.

"Tôi nói không sai đâu. Ông chủ cũng 30 mấy tuổi rồi nên làm cha, năm tôi 25 tuổi đã có hai đứa con, tiểu thư và ông chủ nên cố gắng thêm." Càng nói càng nghiêm túc.

"Ai......" Nhan Tương Tương bất đắc dĩ chỉ có thể thở dài. Chuyện gia tăng dân số như vậy không phải muốn nói là có thể làm được, nếu như anh vẫn kiên trì muốn để cô tránh thai làm sao cô có thể cố gắng chứ?

Nói đi nói lại, chính là ông xã của cô quá khó hiểu.

Hết lần này tới lần khác cô yêu anh, yêu đến mức chấp nhận để thỏa hiệp rất nhiều chuyện với anh.

Hơn nữa, nếu số lần 'lau súng cướp cò' giống lần trước xảy ra nhiều hơn nữa rất có thể cô sẽ mang thai khi còn đi học, chuyện 'ngoài ý muốn' này sẽ hoàn bị ngăn cản, không phải sao?

Ôm tâm trạng vui vẻ trong lòng, cô không kiềm chế được mà cong môi lên.

Cảnh vật ngoài cửa xe đi qua rất nhanh, cô mỉm cười nhìn, nghĩ đến một chút nữa có thể nhìn thấy anh, được ôm ấp trong lồng ngực rắn chắc của anh, khóe môi cô lại vênh cao hơn.

Dù cho Nhan Tương Tương nghĩ thế nào cũng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ thấy cảnh tượng này.

Phó Hạo Phong nhập cảnh đi vào đại sảnh bằng xe điện, đặc biệt còn có thư ký riêng đi theo phía sau, ngoài ra, còn có một mỹ nữ xinh đẹp, thời thượng ở bên cạnh anh, tay còn thân mật ôm lấy khuỷu tay anh.

Nhan Tương Tương nhận ra người phụ nữ đó, trước đây ở bữa tiệc mừng thọ của tổng giám đốc tập đoàn Ngô thị Ngô Hỏa Thụ, cô đã từng thấy cô ta, người kia theo đuổi Phó Hạo Phong, Diệp Lâm Đạt đi từ nước Mỹ về Đài Loan.

Lần này lại là chuyện gì?

Chẳng lẽ, những ngày qua anh ở Mỹ cùng Diệp Lâm Đạt sao?

Mỹ nữ người ta nhớ mãi không quên, anh cũng sẵn sàng đáp lại, không có ý từ chối sao?

Trong lòng vô cùng đau đớn, đau đến mức không nhìn nổi nữa, cô cảm thấy mình sắp không thể thở nữa.

Lúc này, Phó Hạo Phong thản nhiên nhướng mày, mặt không chút thay đổi, ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc trong dòng người, ngực trái đột nhiên chấn động, bước nhanh về phía cô.

"Hạo Phong, em đang nói với anh, nói đến khô cả miệng, rốt cuộc anh có nghe không? Anh càng không để ý tới em, em lại muốn quấn lấy anh-này, anh muốn đi đâu? Em đi với anh a-" Diệp Lâm Đạt đang vui vẻ với bản lĩnh dây dưa của mình, ôm lấy khuỷu tay anh quấn lấy, nào biết mới nói đến một nửa đã bị hất ra, cô ta lại đi giày cao gót nên bị trượt chân, nếu không nhờ trợ lý của anh thuận tay giúp thì nhất định cô ta đã ngã rất thê thảm.

"Tương Tương." Phó Hạo Phong thấp giọng gọi, sải bước đến trước mặt Nhan Tương Tương,"Em đến đón anh sao?" Giọng nói anh dường như rất vui vẻ, môi mỏng cong lên.

Nhan Tương Tương đang run rẩy, tay nhỏ bé theo bản năng đè lên ngực đau đớn, cho đến khi nghe anh gọi tên, cô mới lấy lại tinh thần.

Không tự chủ liếc người đang ầm ĩ sau lưng anh, cô lại đảo mắt, ngập ngừng hỏi nhỏ,"Hạo Phong...em biết cô ấy, lần trước đã gặp ở bữa tiệc của nhà họ Ngô, tiểu thư Diệp...cô ấy cũng về cùng anh?"

Phó Hạo Phong không trả lời, mà chỉ dùng sức nắm lấy tay nhỏ bé của cô, sau đó quay đầu nhanh chóng dặn dò trợ lý mấy câu rồi kéo bà xã rời khỏi.

Nhan Tương Tương choáng váng, ngây ngốc bị ông xã kéo đi.

Cô nhịn không được liên tiếp ngoái đầu nhìn lại, giọng nói hơi gấp,"Hạo Phong, ừm, chờ chút. Có vẻ tiểu thư Diệp đang rất bực bội, cô ấy đi cùng anh lại bị ngã!" Đôi giày cao gót của Diệp Lâm Đạt rất cao, bị té nhất định rất đau.

Hai vai Nhan Tương Tương không khỏi co rúm lại, hết lòng thông cảm cho vị kia, bước chân cô hơi dừng lại,"Hạo Phong, như vậy không tốt lắm, anh để tiểu thư Diệp ở lại đó, cô ấy vì anh mới đến...Anh muốn ném cô ấy ở lại sao?"

Bỗng nhiên, eo nhỏ của cô căng thẳng, cánh tay mạnh mẽ của Phó Hạo Phong dùng sức ôm lấy cô.

Nhan Tương Tương phát hiện mình bị ôm lên khỏi mặt đất.

Dường như anh đang tức giận, cô lén nhìn anh, thấy đường cong gò má căng cứng, khóe miệng cong lên vui vẻ giờ đã mím lại, cũng trở nên cứng nhắc.

Cô làm sai chuyện gì ?

Anh tức giận vì cái gì?

Người nên tức giận phải là cô mới đúng!

Bất chợt, một cỗ ủy khuất khó nói tràn đầy tim, cô không nói bởi vì cổ họng bị chặn lại, muốn nói cũng không thể nói.

Cô được anh ôm, lúc này chú Hưng xếp hành lý của Phó Hạo Phong vào cốp xe, lại mở cửa sau giúp hai người bọn họ.

Sau đó, chú Hưng trở lại ghế lái, lo lắng nhìn trong kính dò xét hai người bọn họ biết mình không nên nói gì, chỉ đành lắc đầu thở dài chuyên tâm lái xe.

Ở trên xe, mặc dù Phó Hạo Phong không mở miệng nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay của Nhan Tương Tương không thả ra, có mấy lần cô cố gắng muốn rút ra, anh cũng không cho phép, chỉ cần cô muốn buông ra anh lại tăng thêm sức lực nắm chặt, ý vị chiếm đoạt tương đồng dày đặc.

Gần một giờ trôi qua, rốt cuộc chú Hưng cũng lái xe trở về nhà.

Sau khi đậu xe, Phó Hạo Phong không nói hai lời mà kéo bà xã im lặng đi thẳng tới phòng ngủ lầu hai của bọn họ.

Cửa phòng vừa đóng lại, Nhan Tương Tương khẽ run lên, khuôn mặt vẫn nghiêm túc cúi xuống không nói một câu.

Rốt cuộc Phó Hạo Phong buông tay cô ra, anh cởi áo khoác âu phục ra, kéo cà vạt, thân thể cao lớn đi tới, lần này, anh đưa tay nắm cái cằm bắt buộc cô ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt xinh đẹp bị anh giữ lấy, quay đi, một lực vô hình mạnh mẽ đánh mạnh vào ngực trái của anh, chấn động đến mức hai hàng xương sườn của anh cũng đau nhức.

Cô gái nhỏ của anh không tiếng động rơi nước mắt, khóc đến đáng thương, giống như bị ủy khuất rất lớn.

Lúc này, vẻ mặt cô như đứa nhỏ lạc đường không ai giúp vặn lấy lục phủ ngũ tạng của anh đau đến mức muốn nổ tung, đôi mắt kia ướt đẫm nước, đỏ hoe, khẽ cắn môi, cho dù ai nhìn cũng đau lòng, cho dù bất mãn cái gì cũng không dám trách móc cô một câu.

"Sao lại khóc?" Anh thở dài.

Nhan Tương Tương hít hít lỗ mũi, giơ tay lên lau nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng dù cô lau thế nào cũng không thể khống chế nước mắt, gương mặt vẫn ướt đẫm như cũ.

"Anh...Anh đang tức giận, em rất khó chịu trong lòng...Thật là khó chịu...."

Anh còn có thể thế nào? Phó Hạo Phong lại thở dài.

Mặc dù vừa rồi anh thực sự có hơi tức giận thấy đôi mắt ướt đẫm của cô, nghe giọng nói buồn bã của cô, có tức giận cách mấy cũng đều bị nước mắt của cô tưới cạn.

Anh kéo cô ngồi xuống giường, ôm cô trên đùi, giữ lấy cô.

"Vừa rồi ở sân bay anh có hơi tức giận, em có biết vì sao anh tức giận không?" Anh dứt khoát nói rõ.

Nhan Tương Tương lại hít hít mũi lần nữa. Ánh mắt như chú thỏ nhỏ buông xuống, khàn giọng nói:"Bởi vì...em hỏi chuyện của vị tiểu thư Diệp kia sao? Anh không thích để em nhìn thấy anh và cô ấy, cho nên...tức giận?"

Trong lòng rất đau, cô chỉ có thể nhắm mắt nhẫn nhịn, lông mi vẫn còn vương vấn nước mắt trong suốt, mở mắt ra lần nữa, phát hiện ánh mắt sắc bén của anh gần trong gang tấc, chớp mắt nhìn cô, cô muốn cũng không có cách nào tránh né.

Cô khẽ run lên, phản xạ muốn nhắm mắt lại, nụ hôn của anh rơi trên hàng mi của cô, mút lấy những giọt nước mắt trong suốt.

"Tương Tương, nhìn anh."

Giọng nói anh trầm thấp vĩnh viễn có một loại ma lực khiến người ta không thể kháng cực, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe anh, bị động nghe mệnh lệnh của anh, đôi mắt ngoan ngoãn mở ra nhìn anh.

Phó Hạo Phong vừa giận lại vừa đau lòng, ngũ quan có hơi nghiêm túc, nói:"Anh tức giận em bởi vì em cho rằng giữa anh và Diệp Lâm Đạt có chuyện gì. Cô ta là cô ta, anh là anh, anh và cô ta vĩnh viễn cũng không thể ở chung một chỗ, cho tới bây giờ anh chưa từng thích cô ta, anh chỉ muốn em tin anh."

"Em...Em...Nhưng rõ ràng anh và cô ấy......"

"Tương Tương, em có tin anh không?"

"Em...Nhưng mà cô ấy theo đuổi anh."

Nhan Tương Tương cảm thấy rất ủy khuất, không biết nên làm thế nào mới tốt, rõ ràng cô thấy bọn họ đi cùng với nhau, hơn nữa...Điều kiện của Diệp Lâm Đạt quả thật tốt hơn cô rất nhiều.

Cô không đủ thời thượng, không tự tin là mình xinh đẹp, thật ra cô rất bình thường.

Chẳng qua cô may mắn mà thôi, nhờ kết hôn sớm mà giữ lấy người đàn ông ưu tú như anh.

"Họ Diệp kia theo đuổi anh là chuyện của cô ta!" Giọng nói Phó Hạo Phong có chút nóng nảy, cảm giác bị người ta hiểu lầm thật sự rất kém cỏi.

Anh tiếp tục nói:"Lần này bay trở về Đài Loan, anh vừa lên máy bay mới phát hiện Diệp Lâm Đạt cũng ngồi cùng khoang hạng nhất, hơn nữa còn cố ý ngồi bên cạnh anh, cô ta bắt chuyện với anh, anh không có để ý. Sau đó khi máy bay hạ cánh, cô ta nhất quyết đi theo anh, anh mặc kệ cô ta, mãi cho đến khi nhập cảnh, đột nhiên cô ta chủ động ôm lấy tay anh, anh đang muốn hất tay ra thì nhìn thấy em." Giải thích đơn giản dừng lại, anh hít sâu, nặng nề hỏi:"Nói, em có tin anh không?"

"Em...... Ô ô......" Không biết vì cái gì, sự ủy khuất tích lũy càng to ra, Nhan Tương Tương muốn trả lời anh nhưng đôi môi run rẩy, ngược lại càng muốn khóc to.

"Em không tin?" Phó Hạo Phong khó chịu nói, ngón tay cái lau nước mắt rơi trên gò má cô, tình cảm là chuyện mà người ta khó có thể nắm bắt.

"Không phải, em không --" Nắm chặt tay nhỏ bé, cô liều mạng lắc đầu.

"Đừng nói nữa." Anh đánh gãy lời nói ấp úng đáng thương của cô, tự mình đưa ra kết luận thay cô. "Thì ra, em vẫn không tin anh.""Hạo Phong......" Lúc này bộ dạng của anh cực kỳ mệt mỏi, dường như rất thất vọng, thành công khiến cô rất đau khổ.

"Anh hãy nghe em nói, em-" nói cái gì cũng dư thừa, cái miệng nhỏ nhắn của cô được anh hôn, hơi thở nam tính chạy vào trong cái miệng thơm tho của cô.

Hôn đi, yêu đi, hãy nhiệt tình thiêu đốt lẫn nhau!

Dường như chỉ có sử dụng cách này mới có thể kéo gần khoảng cách.

Cô không nên có tư tưởng ngăn cách anh, bọn họ là vợ chồng, vĩnh viễn là như thế, cô muốn anh yêu cô.

"Hạo Phong......" Rõ ràng chỉ là âu yếm gọi tên, mặc dù sức lực của anh có hơi thô bạo trên người cô nhưng cô vẫn bằng lòng chịu đựng như vậy.

Dục vọng như lửa cháy lan ra đồng, khí thế ào ạt, cắn nuốt hai người.

Nhan Tương Tương rên rỉ trong lòng ông xã, khi anh tham lam vuốt ve hôn cô đến mức choáng váng.

Cô bị anh đánh ngã trên giường lớn, bàn tay tục tằng vội vàng cởi hết quần áo của cô ra, cũng nhanh như chớp cởi quần áo của mình.

Phó Hạo Phong hé ra khuôn mặt tuấn tú, biểu tình tối tăm, hai mắt lại bùng lên ngọn lửa.

Anh bị dục vọng khống chế, huyết dịch toàn thân đều gào thét muốn cô, muốn cô, muốn cô, anh muốn cô.

Tách hai chân ngọc xinh đẹp ra, anh mạnh mẽ tiến vào giữa hai chân của cô, phương thức muốn cô không dịu dàng chút nào, lập tức đâm xuyên qua cô, đi vào nơi sâu thẳm.

"A a --" Tương Tương không khỏi gào khóc.

Nguyên nhân cô gào khóc vì kích tình, bởi vì nơi đó lấp đầy, hơn nữa bởi vì đau lòng.

Cô đau lòng vì anh cũng đau lòng vì mình.

Biết rõ anh hiểu lầm cô, không phải cô không tin tưởng anh...chẳng qua là nhìn anh cùng người con gái khác, lại thân mật như vậy, cô rất ghen.

Cô chẳng ngờ mình vẫn khóc, cô thật ngốc, nói không được lại khiến anh thương tâm.

Yêu cô đi!

Dùng sức yêu cô đi!

Cô muốn cảm nhận lửa giận nhiệt tình của anh, trút hết tâm tình trên người cô đi, cô bằng lòng để anh vỗ về tất cả những cảm xúc tiêu cực.

Tiến vào nơi sâu thẳm của cô, anh lắc lư thắt lưng, mỗi một lần đi vào đều nhanh và mạnh.

Khi cô khẽ rên, bàn tay anh bắt lấy vú đong đưa, áp chế cô, nhào nặn hai bầu ngực to.

Vì vậy, sức lực nhào nặn quá mạnh nên khó tránh để lại dấu vết đỏ hồng trên da thịt trắng mịn như tuyết của cô, giống như lặng lẽ tố cáo anh, trách móc anh không biết thương hoa tiếc ngọc.

Phó Hạo Phong không quản được nhiều như vậy.

Bà xã không tin tưởng anh khiến trái tim hừng hực dấy lên lửa giận, vào giờ phút này, ngọn lửa trong lòng đã hòa lẫn vào nơi nóng hừng hực ở bụng dưới kia, sâu trong thâm tâm hứng khởi phấn đấu quên mình đang bị kích động, chỉ muốn vững vàng giữ lấy thân thể mềm mại yểu điệu phía dưới, tấn công linh hồn của cô, để cô vì lưu luyến si mê anh mà không có sức lực phản kháng.

Nhiệt độ không ngừng tăng lên, mồ hôi trên người anh rơi xuống da thịt đỏ ửng của cô, chất lỏng của hai người hòa vào nhau.

Động tác càng lúc càng nhanh, khoảnh khắc kia rất nhanh đã tới, anh giống như xe lửa trật đường ray vội vã xông lên, động tác mạnh mẽ .

Cô không thể đè nén tiếng rên rỉ, lần nữa anh lại mất khống chế, gắng gượng, co quắp, gào thét, ngọn lửa thiêu đốt mạnh mẽ, trút ra trong cơ thể cô.

Nhan Tương Tương bị lắc lư đến không còn sức lực, lúc mơ màng mơ hồ cảm giác được anh rút ra giữa hai chân cô.

Mất đi nhiệt độ cơ thể của anh, cô cảm thấy hơi lạnh, thân thể khẽ co rúm lại, nhưng cảm giác này chỉ kéo dài ngắn ngủi mấy phút, anh nhanh chóng quay lại, cánh tay vươn ra ôm lấy cô vào trong lòng.

"Hạo Phong......" Anh muốn ôm cô đi đâu?

Nhan Tương Tương chớp mắt, nhìn xuyên qua màn sương mù trước mắt, thấy ông xã đang ôm cô vào trong phòng tắm.

Trong bồn tắm nước nóng to lớn, hơi nóng bốc lên, Phó Hạo Phong không ôm cô vào trong bồn mà là mang cô vào làm ướt người trước.

Đặt người trong ngực xuống, anh kéo cửa kính có hoa văn lại, mở vòi nước.

Rào rào...Khi nhiệt độ nước ấm vừa phải không ngừng chảy xuống, Nhan Tương Tương khẽ thở dài, ngửa mặt để cho nước nóng làm ấm cơ thể.

Trải qua màn hoan ái kịch liệt vừa rồi, cô phải dựa vào vách tường mới có thể đứng.

Đột nhiên anh ra tay 'tấn công' cô!

"Hạo Phong? A!" Cô hét lên, trợn mắt, cả người không chút phòng bị, bị anh đè sát vô tường không thể cử động.

Qua hơi nước cô nhìn gương mặt của anh, trong lòng vội vã đập thình thịch, gương mặt anh buồn phiền khiến cô đau lòng, ngọn lửa trong đôi mắt không tan biến mà tràn đầy uy hiếp cùng với khát vọng.

Rốt cuộc người nào phải xin lỗi người nào?

Rõ ràng cô và anh đang tốt đẹp tại sao lại xảy ra chuyện hiểu lầm này?

Là cô quá mức hẹp hòi, suy nghĩ quá nhiều sao?

Cái đầu nhỏ của cô còn chưa suy nghĩ ra nguyên nhân thì vật nam tính giữa hai chân đã thức tỉnh đến gần, bàn tay nâng cao bắp đùi của cô, hai đầu gối anh cong lên, đi lên, nơi đó mang đến cho cô vô sống sung sướng và kích tình lập tức đi vào trong thân thể ướt át của cô.

"Ô...... Hạo Phong......" Nhan Tương Tương không rõ cảm xúc lúc này là vui sướng hay thống khổ.

Cô không ngăn cản, không muốn trốn tránh, mở rộng chính mình để anh bắt nạt.

Mặc dù cách anh đoạt lấy cô hơi thô bạo, nhưng cô lại cảm thấy anh làm vậy vì yêu cô, muốn cô nên trút ra, năng lực cân bằng lại trở về bên trong cơ thể của anh, cô chỉ cần cố gắng đuổi theo anh, chỉ cần theo anh...cô không sợ...cô yêu anh...yêu anh.

Đứng không yên, cô giao bản thân mình cho anh, vòng tay qua cổ anh, mông xinh đẹp bị anh nắm lấy, chịu đựng sự ra vào vừa mạnh mẽ vừa sâu của anh.

Vì thế, trong tình cảnh đó vang lên tiếng rên rỉ kích thích của nam nữ, yêu đến cuồng nhiệt, hơi nóng từ trên người bọn họ còn nóng hơn so với hơi nước từ vòi sen.

Màn dục vọng dây dưa này kéo dài khá lâu cho đến khi cô ngất xỉu, lúc cao triều căng thẳng nhất thét lên rồi ngất đi, mà anh nhanh chóng ôm lấy thân thể mềm mại của cô biết rõ nên ngừng phóng túng.

Trong phòng tắm, Phó Hạo Phong ôm cô vào trong ngực xoa bóp.

Lúc này, Nhan Tương Tương từ kịch liệt chuyển dần thành hô hấp chậm, trên mặt đỏ ửng cũng chưa tan biến, cả người không chút sức lực dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Anh hơi quá đáng sao?

Để tay lên ngực tự hỏi, một cỗ chua xót, đau lòng đột nhiên tràn ngập trong lòng anh.

Anh cũng không biết cảm giác bị cô hiểu lầm lại khó chịu như vậy.

Anh hy vọng lấy được sự tin tưởng của cô, hi vọng cô dựa vào anh, phụ thuộc vào anh, cả đời không rời khỏi anh.

Đối với tình cảm nồng nhiệt của cô mới không nén được sóng nước dâng trào trong lòng, nên mới làm ra chuyện quá đáng với cô.

"Thật xin lỗi..." Cúi đầu, anh nói nhỏ bên tai đỏ hồng của cô rồi khẽ hôn xuống.

Bàn tay tục tằng của anh vuốt ve cơ thể cô, tắm rửa thay cô, mỗi một động tác đều dịu dàng, khác hẳn sự mạnh bạo lúc nãy, cơ thể Nhan Tương Tương giống như được gió xuân nhẹ nhàng thổi qua.

"Ưm..... Ừ hừ......" Rốt cuộc khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đã có động tĩnh, nhẹ nhíu mày, chớp chớp mắt, tỉnh lại.

Nhan Tương Tương tỉnh lại rất nhanh vì cô phát hiện trong nước, tay của ông xã đặt giữa hai chân cô.

Cô hoảng sợ. Trong đôi mắt mơ hồ lo sợ, phản xạ muốn co hai chân lên.

"Hạo Phong...... Anh, anh còn muốn làm sao?" Núp trong lòng của ông xã, cô lén lút dò xét biểu tình trên gương mặt tuấn tú của anh, cắn cắn môi đã bị sưng lên, nhỏ giọng ngập ngừng:"Đừng nhanh như vậy được không? Em theo không nổi...Tâm trạng anh đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Phó Hạo Phong phát hiện cổ mình như có vật gì nghẹn lại, không nói nên lời, chỉ có thể dùng đôi mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, dùng ánh mắt cắn nuốt từng mảnh của cô.

Chợt anh cúi đầu, ngậm lấy đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô, vốn muốn dịu dàng hôn cô, che chở cho cô nhưng mùi vị của cô thật đẹp, quá ngọt, khiến anh lại mất khống chế lần nữa.

Nhan Tương Tương để anh mút, dây dưa cùng lưỡi của anh, có thể do tiêu hao thể lực quá nhiều, lập tức không có cách nào hít thở thuận lợi, không ngờ nhanh chóng choáng váng, yếu ớt ngã vào trong ngực anh.

Lần này, Phó Hạo Phong tốt bụng phát hiện, không tiếp tục bức bách cô, dụ dỗ cô.

"Hạo Phong......" Cô rên nhẹ.

"Không nên cử động, em nghỉ ngơi là tốt rồi." Anh ủ dột nói, một nửa mang ý ra lệnh.

Nói xong, Phó Hạo Phong ôm cô gái bé nhỏ ra khỏi bồn tắm, lấy một cái khăn lớn sạch sẽ lau khô cả hai người, anh ôm cô lần nữa trở về trên giường, hoàn toàn không để cho cô phải tiêu tốn thêm sức lực.

Nhan Tương Tương nằm trên gối, mệt mỏi như thể vừa bị quét sạch tất cả, mí mắt rất nặng, lại vẫn cảm nhận được bàn tay của anh đang chuẩn bị, sau đó lại nghe thấy tiếng máy sấy bên tai cô-anh đang sấy tóc giúp cô.

Khóe môi thản nhiên cong lên, nghĩ thầm, anh không có tức giận nữa? Ưm...Ít nhất không còn tức giận như vậy nữa.

Thật ra, cô rất muốn nói chuyện lúc nãy với anh, giải thích rõ ràng hiểu lầm của hai người, đương nhiên cô rất tin tưởng anh, anh là người thân nhất của cô, mà cô chỉ còn lại có mình anh.

Hạo Phong...... Hạo Phong......

Trong lòng khẽ lẩm bẩm tên của anh, ý thức cô không rõ ràng, không chống đỡ được sức hút mạnh mẽ kia, lập tức rơi vào trong giấc mộng...

Hình ảnh cuối cùng cô còn nhớ là anh tắt máy sấy, đôi môi mỏng dịu dàng hôn lên gương mặt cô, dường như anh nói với cô điều gì đó nhưng cô không nghe rõ lắm...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top