[4]: Độc chiếm người tình ngọt ngào
Không khí phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng 41 ngày càng lạnh lẽo trong khi lầu 40 thì lại bận rộn như vùng đất đột nhiên hồi xuân.
Thật ra chuyện này bộ quận quảng cáo không cần phải phiền đến tổng giám đốc, nhưng người trong bộ phận quảng cáo có ngốc cũng nhận ra được tổng giám đốc rất xem trọng chuyện lần này. . . . . . rốt cuộc trong tất cả các người được đề cử thì CEO đã tự mình chọn lựa được người đại diện trong mùa quảng cáo mới.
Hôm nay, người may mắn nay đang mặc một chiếc váy thời thượng màu tím, thắt lưng đóa hoa thật hòa hợp đang thấp thỏm đi theo sự hướng dẫn của người bên bộ quận quảng cáo Edie, ngồi trong phòng tiếp khách chờ được gặp mặt.
Lúc bọn họ mới tới thì ở đây có một vị trợ lý mập mạp người nước ngoài dẫn bốn năm người thư ký riêng đang khẩn trương bận rộn công việc, thấy bọn họ lập tức đặt văn kiện xuống thân thiện chào hỏi.
"CEO đang tiếp khách, xin hai vị chờ một chút."
Tô Hợp Hoan khẩn trương ngồi trên ghế salon màu đen bằng da thật, nhìm chăm chú vào khay trà bằng thủy tinh mà thư ký nãy vừa bưng vào cho cô, đây là lần đầu cô gặp khách hàng, trong lòng không có chuẩn bị gì cả, huống chi đối phương còn là khách hàng lớn như vậy!
Tin tức cô được tập đoàn Lôi Đình chọn trúng như sét đánh truyền khắp cả công ty người mẫu Edie, những ánh mắt nhìn cô có hâm mộ, ngạc nhiên, ghen tỵ và dĩ nhiên cũng có vui mừng.
Lần trước Betty tơi tả trở về, Tô Hợp Hoan vốn cho rằng Betty sẽ thất vọng, trong lòng bất an nhưng Betty lại vui sướng nắm tay cô nói:"Dora, tôi đã sớm biết tại sao không thể là tôi, nhất định là cô! Cô phải cố gắng lên!"
So với việc nhận được công việc này thì càng khiến cô vui vẻ hơn là có được tình bạn hiếm có này.
Ngày đó ở trong công ty gặp lại Chu Thiểu Đình thấy vẻ mặt bình tĩnh cô ta ở trước mặt mọi người ôn hoà nói với cô một câu: "Chúc mừng."
Thấy thế, cô lễ phép đáp lại một câu: "Cám ơn."
Cô nhìn thấy đối phương lòng tràn đầy khinh thường và buồn bực, thế nhưng không sao cả, ít nhất cô may mắn có được công việc này.
So với phản ứng của Chu Thiểu Đình, Tô Hợp Hoan càng tò mò về người bạn trai tin đồn, vị CEO tiếng tăm lừng lẫy Lạc Dịch của tập đoàn Lôi Đình là người thế nào? Tình nguyện chọc tức bạn gái không vui, cũng muốn chí công vô tư giao việc này cho cô sao?
◎◎◎
Trong phòng của tổng giám đốc, Lạc Dịch vừa nói chuyện với Cận Cức về công văn, cộng thêm một người rảnh rỗi không có gì làm - Quan Dạ Kỳ đi tới, ba người đang tán gẫu.
"Boss nhà cậu gần đây rất xấu tính, cách hơn 10m cũng có thể nghe được tiếng anh ta mắng người." Cận Cức hỏi: "Thật không hiểu nổi, nếu không từ bỏ được bà xã bảo bối của mình sao lại còn muốn đưa cô ấy đến nước Mỹ xa xôi như vậy?"
Lạc Dịch chưa kịp trả lời, Quan Dạ Kỳ liền chen miệng nói: "Rất đơn giản, người đàn ông đang yêu đều trở nên ngu muội, tâm lý học gọi là điên vì yêu."
"Cậu có nghiên cứu vấn đề này?" Cận Cức hỏi tiếp.
"Biết sơ một hai điều." Quan Dạ Kỳ biết gì đều nói hết không giấu diếm: "Người bệnh đang cảm thụ hạnh phúc đồng thời, cũng giống như mơ màng trong lúc ngủ, cộng thêm sự từng trải và sự chịu đựng khác biệt, đủ loại tâm trạng sẽ nảy sinh, nếu như để mặc nó tiếp tục xảy ra mà không kịp thời chữa khỏi, rất có thể sẽ dần bế tắc mà mất đi hạnh phúc."
"Loại kết luận này cậu nên đi lên tầng trên nói với người bị bệnh thời kỳ cuối đi." Cận Cức nói.
"Nói cũng vô ích." Quan Dạ Kỳ buông tay, gương mặt bất đắc dĩ: "Sự thật thì mất lòng!"
"Gần đây cậu rất rảnh?" Lạc Dịch nhàn nhạt hỏi.
"Cũng được." Quan Dạ Kỳ tò mò hỏi: "Đúng rồi, công ty của các cậu rầm rộ chọn người mẫu quảng cáo mới chưa? Nếu bây giờ không tìm được người thích hợp thì không bằng đổi công ty khác, năm nay có nhiều người xinh đẹp, cần gì phải hao tổn sức lực?"
"Không cần." Lạc Dịch giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã hẹn xong thời gian gặp mặt với người bên Edie, trong nháy mắt tâm tình trở nên nhẹ nhõm,"Tôi đã chọn được người, sẽ sớm đến đây thôi."
"Đã chọn xong chưa?" Quan Dạ Kỳ rất có hứng thú.
"Là người này sao?" Cận Cức thuận tay đặt lên cạnh bàn một phần tài liệu, "Tô Hợp Hoan?"
"Cho tôi nhìn xem." Quan Dạ Kỳ huýt gió, "Ồ, xinh đẹp!"
"Cậu bớt nghĩ nhiều đi, cô ấy không hợp đâu." Lạc Dịch quẳng xuống một câu rồi mới đi ra ngoài.
Anh vừa đi, trên gương mặt tuấn mỹ của Quan Dạ Kỳ lập tức hiện lên một tia hứng thú: "Này, Cận, cậu nói xem Lạc Dịch thế nào?"
"Có ý gì?" Cận Cức không hiểu được nhìn anh, "Dù sao tôi chỉ có thể nói, người này không phải dễ chọc."
Bạn cũ quen biết nhau 10 năm, Cận Cức biết rất rõ, Lạc Dịch là một nhân vật vô cùng lợi hại.
Làm tổng giám đốc ở tập đoàn Lôi Đình là một chuyện cực nhọc, một mặt phải làm cố vấn, một mặt phải suy nghĩ kế hoạch lâu dài cho tổng giám đốc, mặt khác lại phải bôn ba, phối hợp với hội đồng quản trị, quan hệ thương lượng với các ngành, hai giới thương nhân. Vừa đòi hỏi anh trung thành tận tâm vừa phải biết nhìn xa trông rộng.
Lạc Dịch lăn lộn trên thương trường nhiều năm, chức vị này có một không hai, thói quen bá đạo và kiểm soát sau vẻ ngoài lạnh lùng, có bao nhiêu đối thủ xem nhẹ anh cuối cùng cũng bị thua đau như cắt.
"Cậu không cảm thấy gần đây cậu ta rất quái lạ sao." Quan Dạ Kỳ vuốt cằm.
"Quái lạ chỗ nào? Người khó hiểu mới là người ở tầng trên kia chứ?" Lôi Ngự Phong dạo gần đây khiến cho người gặp đã thấy sợ, như gặp quỷ, so với anh ta, Lạc Dịch còn bình thường hơn.
"Theo tôi thấy, gần đây nên ít tới này thì hơn, hai người này không ai bình thường cả." Quan Dạ Kỳ nghiêm túc đề nghị.
Cận Cức cười 'Ha ha'.
"Lạc là người rất có nguyên tắc, đúng không?" Quan Dạ Kỳ hỏi.
"Đúng vậy."
"Trong công việc công chính nghiêm minh?"
"Không sai."
"Không xen việc tư vào việc công?"
"Ừ!"
"Vậy cậu nói xem có thể cậu ta lấy việc công làm việc tư?"
"Chuyện này. . . . . . Nói thế nào?"
"Nghe nói toàn bộ người mẫu Edie đều để cho cậu ta chọn, cuối cùng chọn đi chọn lại mới tìm ra cô gái này, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Lôi Đình! Có cần phải tự mình cực khổ làm việc của bộ phận quảng cáo không!" Quan Dạ Kỳ phân tích nói:"Tôi cảm thấy người này có âm mưu, có tư lợi!"
"Không có khả năng." Cận Cức nói. Cô gái trong hình, xinh đẹp quyến rũ, có một cảm giác người nhìn thấy sẽ khó có thể quên gương mặt tinh xảo đó, "Lạc sẽ thích kiểu người này? Đối với cậu ta mà nói, có phải quá xinh đẹp không? Sợ rằng không chịu nổi?"
"Đúng, giống như Lạc Dịch là kiểu người đàn ông lạnh lùng bảo thủ, tốt nhất có thể xứng đôi với phụ nữ bảo thủ ở Anh, đó mới gọi là trời đất tạo nên một đôi."
"Cậu nói chuyện phải cẩn thận!" Cận Cức nhắc nhở.
Quan Dạ Kỳ chẳng nói đúng sai nhún nhún vai nói: "Không đúng sao? Vậy cậu nói xem cậu ta thích kiểu con gái nào?"
Điều này cũng khiến cho Cận Cức hao tổn tâm trí, quen biết Lạc Dịch lâu như vậy, rất ít khi nào thấy anh thân thiết với cô gái nào.
Cảnh giới của bọn anh thật ra thì giống nhau đến mấy phần, đọc sách chuyên tâm việc học, không rảnh yêu, ra khỏi xã hội cố gắng làm việc, cũng không có nhiều thời gian đi kết giao với người khác phái.
Bên cạnh không phải không có các kiểu mỹ nhân xuất hiện, nếu muốn hái chỉ cần mở miệng thì lập tức sẽ xuất hiện rất nhiều bông hoa, nhưng không bao giờ gặp mặt ai, thậm chí ngay cả mập mờ đều chưa từng có, hỏi anh nguyên nhân, anh chỉ nói: "Cảm giác không hợp."
Bây giờ trong xã hội này coi trọng vật chất, dù có tâm hồn thì cũng tăng thêm phần trì hoãn, tình yêu nam nữ, mua vui, kiểu gì mà chưa từng có? Chỉ có anh ta giống như chiến sĩ thời phong kiến, bảo thủ đến cứng đầu không thay đổi.
"Không biết, tôi chỉ biết mình thích người nào." Cận Cức buông tha việc điều tra, bày tỏ mình không trả lời được, vỗ vỗ vai anh, "Tôi phải trở về phòng, còn một đống việc phải hoàn thành, chuyện lấy việc công làm việc tư này cậu điều tra đi, nhớ báo kết quả tôi biết nhé."
". . . . . ."
"Đúng rồi, có rảnh rỗi thì đi lên khuyên răn người đang mắc bệnh yêu không nhẹ kia đi, nếu không hạnh phúc anh ta có vấn đề thì sẽ liên lụy rất nhiều người đó."
Bác sĩ Quan đẹp trai bất hạnh trở thành thám tử tư và bác sĩ tâm lý không thể nói được gì đưa mắt nhìn đại luật sư Cận Cức rời đi, suy nghĩ hồi lâu, liền cầm mấy tài liệu chạy thật nhanh về tầng 41.Lúc Lạc Dịch đẩy cửa đi vào, Tô Hợp Hoan đang mơ mơ màng màng, cho đến khi người quản lý phụ trách lấy cùi chỏ ra ám hiệu với cô, cô mới lấy lại tinh thần, hoảng hồn đứng lên.
Ngẩng đầu lên, hai ánh mắt gặp nhau, trong nháy mắt hơi ngẩn ra.
Khoảng mấy giây, có thứ gì đó thoáng qua trong suy nghĩ của cô, những chuyện vụn vặt và hỗn loạn, lại lập tức trôi qua, rất nhanh khiến cho người ta không bắt kịp, trong lúc hoảng hốt, Tô Hợp Hoan không nhớ rõ mình đã từng gặp người đàn ông anh tuấn này ở đâu.
Lông mày kiếm mắt sáng, chóp mũi anh tuấn, môi mỏng nghiêm túc, một người đàn ông ưu tú, khí thế toàn thân tản ra khiến cô đủ biết người này không phải kiểu người qua loa.
"Cô Tô sao?" Anh và quản lý bộ phận quảng cáo sau lưng nhìn phía cô và người phụ trách lên tiếng chào hỏi, đứng cách cô một khoảng nhưng đưa tay có thể chạm được.
"Dạ, tôi là Tô Hợp Hoan." Cô vội vàng gật đầu trả lời.
"Tôi là Lạc Dịch."
"Vị này chính là tổng giám đốc Lạc." Người quản lý phụ trách vội vàng giới thiệu, "Do¬ra, mau chào ông Lạc."
"Ông Lạc, chào ông." Cô nghe lời, lễ phép khách sáo mỉm cười.
"Xin chào, mời ngồi." Lạc Dịch bảo hai người ngồi xuống, còn bản thân và người quản lý bộ phận quảng cáo cũng ngồi ở ghế salon đối diện.
Quản lý của bộ phận quảng cáo và người phụ trách bắt đầu nói đến chi tiết quảng cáo lần này, bao gồm địa điểm chụp ảnh, ý tưởng chủ đề vân vân, có lúc sẽ hỏi đến Tô Hợp Hoan, cô trả lời đơn giản vài câu, sau đó lắng nghe bọn họ tán gẫu.
Có lúc Lạc Dịch cũng sẽ chen vào nói, không nóng không lạnh, nhưng thời khắc quan trọng luôn có thể rất sắc bén, nắm được trọng điểm.
Tô Hợp Hoan rất thán phục, khó trách còn trẻ như vậy đã có thể ngồi trên ghế tổng giám đốc tập đoàn lớn nổi tiếng, người đàn ông này nhất định rất thông hiểu việc quyết định kế sách chiến lược, xem ra, Chu Thiểu Đình thật sự có mắt thẩm mỹ rất tốt.
Cô không biết vì sao, tâm tình đột nhiên sa sút.
Mỗi lần nghĩ đến người nhà họ Chu, nghĩ đến nơi ở của nhà họ Chu, còn có mẹ cô sống an nhàn sung sướng trong cao lương mỹ vị, quần áo xa hoa ở nơi thượng lưu đó, cô đều sẽ cảm thấy lòng chua xót.
Có lẽ là ghen tỵ, hoặc là không cam lòng, khi còn bé cô thường nghĩ, nếu như cha là một người có tiền, nhất định mẹ cô sẽ không bỏ bọn họ, sau khi lớn lên, cô không còn ảo tưởng như vậy, bởi vì cô cảm thấy như vậy rất mâu thuẫn nếu như mẹ cô yêu cha cô, cho dù có nghèo khó vất vả, cũng sẽ không dễ dàng bỏ đi. Chuyện có tiền hay không có tiền, thật ra thì không quan hệ nhiều lắm, chỉ là lấy cớ thôi.
Cô và Lạc Dịch, Chu Thiểu Đình không phải cùng một kiểu người, bọn họ có trình độ, có hiểu biết, có học thức, được người khác gọi là phần tử tinh anh. Mà cô lại có cảm giác tràn đầy nghi ngờ và khó xác định với cuộc sống và cái thế giới này.
Khi còn bé gặp gỡ, sau khi lớn lên lại luôn bị người khác hiểu lầm, chỉ có thể cắn chặt răng trước lời đồn, biến chuyện nhục mạ bên tai thành tiếng gió.
Cô khẽ rũ mắt, trong lòng phát ra tiếng thở dài bất mãn, vốn chuyện bọn họ không phải là cùng một kiểu người, vừa ưu tú, vừa thu hút, cũng không phải là chuyện của cô.
◎◎◎
Tầm mắt nhẹ ngắm, ánh mắt Lạc Dịch vẫn như cũ, toàn bộ rơi vào trên người giai nhân đối diện.Mái tóc dài hơi xoăn ngang eo đen như mực, lúm đồng tiền vô cùng tinh xảo và hoàn mỹ, cái cổ và cánh tay nhẵn nhụi trắng mịn. . . . . .
Váy màu tím rất vừa vặn, rõ ràng là kiểu dáng đơn giản, lại có vẻ tôn lên đường cong trên người cô...
Tầm mắt lướt qua vòng eo mảnh khảnh, cái mông cong đẹp đẽ, một đôi chân thẳng đẹp, thậm chí mang giày cao gót lộ ra mắt cá chân trắng.
Anh quan sát vô cùng tỉ mỉ.
Anh còn nhớ rõ, mái tóc xoăn ướt nhẹp mồ hôi dính vào bên má rất hấp dẫn, anh vẫn còn nhớ khẽ hôn lên gương mặt xinh đẹp lúc đó, cùng với cơ thể không hề tỳ vết, như trẻ con nhưng da thịt non nớt, mềm mại hơn.
Anh cũng nhớ, eo thon mông tròn của cô quỳ gối trước người anh khiến anh muốn mất hồn, khi anh dùng sức yêu cô thì cặp chân thẳng dài kia sẽ vòng bên hông của anh, theo sự cuồng dã của anh.
Bụng dưới bỗng chốc căng thẳng, anh âm thầm cười khổ.
Dù nói ra cũng không ai sẽ tin, anh luôn luôn bị bạn bè cười vì là người chính trực, về việc quan hệ nam nữ lúc nào cũng bảo thủ như chiến sĩ, thế nhưng giờ phút này lại muốn phụ nữ!
Hơn nữa cực kỳ rất rất muốn người con gái đối diện!
Không sai! Anh muốn hôn cô, muốn vuốt ve cô, muốn đè cô trên giường làm mưa làm gió!
Cô là cổ, là độc, là anh túc, là thuốc mê khiến anh đắm chìm, anh thấy cô liền không có chút phòng bị nào nữa, hoàn toàn trở thành kẻ nghiện không hơn không kém!
Đối diện với cái nhìn chăm chú suồng sã của anh khiến cho Tô Hợp Hoan nghiêm túc ngồi nghe nội dung quảng cáo, hoàn toàn bị ảnh hưởng như ngồi trên đống lửa.
◎◎◎
Vị tổng giám đốc Lạc kia, anh đang nhìn gì vậy?
Chẳng lẽ, cô không đúng chỗ nào? Là mặc nhầm quần áo ? Hay trang điểm nhầm?
Váy là Betty cho cô, cô luôn luôn mặc sơ mi quần jean, càng đơn giản càng tốt. Betty nói muốn làm cho người ta ấn tượng tốt, ít nhất cũng phải ăn mặc trang trọng, cô suy nghĩ một chút cũng đúng, nên đành trang điểm nhẹ rồi mới đi.
Cô thường không thích trang điểm đậm, lúc không làm việc chỉ dùng son bóng màu nhạt, vậy mà cô thừa kế sự xinh đẹp của mẹ, đi tới chỗ nào cũng làm người khác chú ý.
Chỉ là cô sẽ không ngốc đến mức cho là nhờ gương mặt xinh đẹp này của mình, mà đối phương mới nhìn trúng cô.
Bên cạnh anh đều có mỹ nữ, Chu Thiểu Đình mới là nữ cường nhân hiếm thấy được tôn sùng vừa xinh đẹp vừa thông minh trong giới thượng lưu, mà trong những thư ký của anh, trừ vị trợ lý mập mạp người nước ngoài kia, còn mọi người đều là mỹ nữ.
Vậy rốt cuộc anh đang nhìn gì chứ!
Rốt cuộc sau một tiếng, bộ phận quảng cáo và người phụ trách cũng bàn luận xong tất cả hạng mục, hai bên đứng lên bắt tay nói tạm biệt, lại có một ánh mắt lạnh nhạt chuyên chú, Tô Hợp Hoan run như cầy sấy theo sát sau lưng người quản lý ở ' Edie '.
"Thật không ngờ hôm nay thuận lợi như vậy, tôi còn tưởng rằng ông Lạc kia khó dây dưa, bên ngoài mọi người nói quyền lực của anh cao hơn nửa hội đồng quản trị ở tập đoàn Lôi Đình. Không ngờ lại hòa nhã như vậy, việc này đã xong, nhất định Tổng giám đốc biết được sẽ rất vui mừng!" Người phụ trách vui vẻ hỏi: "Đúng rồi, xem ra ông Lạc khá hài lòng với cô, lại chọn cô cho quảng cáo mới, không biết nguyên nhân thật sự là gì ?"
Tô Hợp Hoan thở phào, không trả lời được. Bởi vì chính cô cũng không biết.
Lầu 39 này có cửa sổ to, sáng sủa, trời quang, ánh mặt trời màu vàng vô cùng rực rỡ chiếu vào.
Trong phòng, trong không khí vẫn giữ được mùi thơm đặc biệt của cô, Lạc Dịch khẽ mím môi, ánh mắt lạnh nhạt, tâm tình vô cùng thoải mái.
Lần này, anh sẽ không để cho cô chạy mất.
◎◎◎
"Cơ thể buông lỏng. . . . . .buông lỏng nữa. . . . . . OK, chính là như vậy!"
"Rất đẹp. . . . . . Cười một chút. . . . . ."
"Quá tuyệt vời!"
Lúc này trong phòng ở lầu 35 của tập đoàn đang diễn ra chụp hình.
Nhiếp ảnh gia nổi tiếng đang vừa xem màn hình vừa nhiệt tình lớn tiếng ca ngợi.
Mái tóc dài uốn xoăn như những gợn sóng, mặc một cái đầm ngắn màu bạc kiều diễm, phong cách Baroque quý tộc, tay áo viền hoa văn, Tô Hợp Hoan hóa thân thành cô nàng xinh đẹp người Tây Ban Nha, thỉnh thoảng ưu nhã, thỉnh thoảng lạnh nhạt, dưới ánh đèn flash tạo nhiều kiểu dáng.
Tiến độ chụp hình rất chậm, chậm đến mức khiến cô không nhịn được có hơi chùn lại.
Theo hợp đồng, cô ở tập đoàn Lôi Đình nửa tháng chụp hình và quay quảng cáo TV. . . . . . Còn có quảng cáo trên TV, Betty nghe cô thông báo mà thét chói tai trong điện thoại, tuy là người mẫu mới, nhưng có được cơ hội như vậy cũng quá mức may mắn!
' Lôi Đình ' có chuyên môn trong lĩnh vực quảng cáo, là một nhóm hết sức ưu tú, nhưng điều này hiển nhiên không đủ, ngoài việc địa điểm chụp hình, bọn họ còn mời nhiếp ảnh gia nổi tiếng, stylist, đạo diễn hình ảnh và rất nhiều người chuyên nghiệp, cố gắng làm sao để quảng cáo mùa này thật hoàn mỹ. Nghe nói tuần sau quay quảng cáo còn có đạo diễn người nước ngoài từng nhận được giải thưởng lớn tự mình quản lý.
Tô Hợp Hoan chưa từng làm việc cho tập đoàn lớn nên không biết có những đãi ngộ này không, công việc thì cực kỳ hưởng thụ, mỗi ngày đi làm giờ hành chính, sáng chín giờ đi chiều năm giờ về, buổi trưa ăn trưa còn có thời gian nghỉ ngơi, thậm chí ' Lôi Đình ' còn đặc biệt sắp xếp cho cô một trợ lý.
Trợ lý riêng rất hoạt bát, nói đến chuyện công ty là miệng lưỡi lưu loát.
"Cô Tô, cô vào được công ty này chứng tỏ cũng rất giỏi! Mỹ nhân tinh anh thì mới có được tổng giám đốc Lạc Dịch nhìn trúng chứ!"
Sao lời này nghe có vẻ không được tự nhiên?
"Là tổng giám đốc chọn người quay quảng cáo." Cô nhấn mạnh.
"Đúng đó, hôm nay tổng giám đốc còn đến xem buổi chụp hình." Trợ lý nhỏ giọng nói: "Xem ra tổng giám đốc lạnh nhạt, cũng không thích nói chuyện, tôi nghe những vị quản lý cấp cao nói, thà bị tổng giám đốc mắng đến máu chảy đầu rơi, cũng hơn bị tổng giám đốc lạnh như băng nhìn chằm chằm, cảm giác giống như bị ném vào một nơi âm 40 độ, sẽ bị chết rét đấy! Ai dà, sao tổng giám đốc lại tới. . . . . ."
Đi đến bộ phận quảng cáo lại thấy Lạc Dịch xuất hiện, đang nói chuyện với mấy người quản lý bên bộ phận quảng cáo.
Tô Hợp Hoan hơi thất thần.
"Cô Tô."
Thình lình có tiếng nói khiến Tô Hợp Hoan giật mình, cô ngẩng đầu lên, thấy Lạc Dịch đang đứng ở trước mặt mình, anh nhìn cô, ánh mắt thật sâu, sâu không thấy đáy, như nhìn thấu cả lòng cô khiến cả người phát run.
"Không có gì." Cô vội vàng thu hồi ánh mắt.
"Sau khi tan việc có thời gian rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói."
Ah?
"Nếu như không thành vấn đề, tôi lên lầu trước, sau khi tan việc sẽ gặp nhau."
Hai người bọn họ có thể nói chuyện gì chứ? Tô Hợp Hoan giật mình nhìn chằm chằm bóng dáng cao to kia, có chút không phản ứng kịp.
Sau khi kết thúc công việc, Tô Hợp Hoan cầm túi lên, mới vừa đi ra cửa công ty, nghe được một tiếng tiếng còi, màu xanh dương, bản số lượng có hạn, không có hơn mười chiếc trong nước. . . . . . Kỳ lạ, sao chiếc xe này nhìn quen mắt vậy?
"Cô Tô, mời lên xe." Không kịp suy nghĩ, Lạc Dịch liền giúp cô mở cửa xe.
Sau khi lên xe, cô do dự hỏi thăm: "Ông Lạc, ông tìm tôi có chuyện gì?"
"Không vội, chúng ta đi ăn tối trước."
Trong lời nói của anh giống như đã sớm sắp xếp xong mọi chuyện, cô không hiểu, lập tức quả quyết từ chối, "Không cần, ông Lạc, buổi tối tôi còn có việc."
"Hả? Việc gì?" Anh nhàn nhạt hỏi.
Cô kỳ quái nhìn anh, không trả lời, vì vậy anh lại giống như tùy ý hỏi: "Cô Tô là người nơi nào?"
"Người Đài Bắc."
"Bình thường thích làm cái gì?"
"Cũng không có gì đặc biệt."
"Thường đến hộp đêm sao?"
"Thỉnh thoảng. . . . . .Ông." Cô nghi ngờ nặn ra hai chữ trong cổ họng, có chút không hiểu, "Ông Lạc, nếu như ông không chuyện khác, xin dừng xe."
Anh không ngừng xe, lại trầm giọng hỏi: "Cô Tô có bạn trai chưa?"
". . . . . ." Cô nghi ngờ nhìn anh.
"Có sao?" Anh hỏi tới.
"Không có." Giọng nói của cô cứng rắn, một bộ rất không thích bị người khác xen vào chuyện riêng tư.
"Nếu như không có, vậy tôi ta hi vọng có thể cùng cô Tô lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết để tiến tới."
Như một tiếng nở bên tai, Tô Hợp Hoan mở to hai mắt trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nghi ngờ có thể mình nghe lầm.
"Ông. . . . . ." Cô hít sâu một hơi mới rồi nói ra câu hoàn chỉnh, "Ông mới vừa nói cái gì?"
"Tôi hi vọng có thể tiến tới với cô Tô." Anh nhìn chăm chú vào giai nhân đang kinh ngạc, nói rõ ràng mạch lạc: "Lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết."
Anh đang đùa giỡn hay sao? Bằng không sao anh lại nói những lời này!
Không tệ, Lạc Dịch cho cô cảm giác rất kỳ lạ, lần đầu tiên gặp mặt thì cảm giác giống như đã từng quen biết làm cô ngạc nhiên.
Gặp ở nơi nào sao?
Cô không tự chủ được nhớ lại cái đêm tràn đầy cám dỗ và dục vọng đó, dẫn dắt cô vào chuyện tình triều kia với người đàn ông xa lạ.
Say rượu khiến cô không nhớ rõ mọi chuyện, cũng không thấy rõ ràng dung mạo đối phương. Cô chỉ nhớ người đàn ông kia giống Lạc Dịch mấy phần.
Vóc người cao to, có cái cằm đẹp mắt; khí chất lạnh lùng, ít nói kiệm lời, nói ít đi một câu, kiên quyết không nói nhiều.
Lại ngầm so sánh người đàn ông kia và khuôn mặt anh tuấn trước mặt, trong nháy mắt khiến Tô Hợp Hoan sợ đổ mồ hôi lạnh cả người.
Sẽ không! Không thể nào là anh.
Lạc Dịch quá mức ưu tú, là đối tượng nằm mơ của bao nhiêu phụ nữ không thể chạm, huống chi anh và Chu Thiểu Đình còn có mập mờ, cô mới không muốn cùng anh có bất kỳ quan hệ.
Vì vậy cô cười cười, lễ phép khách khí trả lời: "Ông Lạc, nếu như ông đang nói đùa, tôi chỉ có thể nói chuyện này không buồn cười chút nào, nếu như ông nghiêm túc, vậy thì, xin lỗi, tôi không có hứng thú tiến tới với ông."
Cô từ chối cũng không khiến người đàn ông bá đạo giấu dưới vẻ mặt lạnh lùng kia tức giận, ngược lại trong đôi mắt sâu thẳm lại sáng lên, nhếch môi khẽ mỉm cười.
"Không sao, cô Tô, con người của tôi luôn luôn nói được là làm được, tôi muốn đuổi theo em, nhất định có thể làm được." Được, như vậy không ngại mỏi mắt mong chờ, xem kết quả là ai rơi vào tay ai.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top