[2]

  "Cha..." Lạc Dĩ Phương ngơ ngác phát ra âm thanh, thấy cha xanh mặt đến gần, còn chưa kịp phản ứng, một cái tát thanh thúy vang lên, gương mặt đã bị cái tát tai mạnh.


Lạc Khánh Đào định trở tay cho con gái thêm một cái tát nữa, dạy dỗ con bé cho tốt, nhưng một bàn tay có lực đột nhiên đưa ra từ bên cạnh, vững vàng bắt lấy bàn tay ông.

Lửa giận của ông lên cao nhìn sang bên, vừa vặn đối diện với hai mắt sâu thẳm của Đường Liệt, trong lòng lại rét lạnh.

"Cậu là ai?!" Lạc Khánh Đào trầm giọng hỏi.

Đường Liệt khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười không đạt tới đáy mắt, "Đường Liệt."

Chân mày ngọn núi của Lạc Khánh Đào khẽ nhíu lại, "Bữa tiệc của tôi không mời nhân vật như cậu, cậu tự tiện xông vào nhà tư, tôi có thể kiện cậu." Đáng hận hơn chính là, cậu ta lại dám hấp dẫn con gái của ông lên giường! Nếu chuyện này bị người của tập đoàn Thịnh Khang sắp thành thông gia biết được, hậu quả khó mà lường.

Nghe vậy, Lạc Dĩ Phương không để ý đến gương mặt sưng đỏ, vội vàng nhảy dựng lên định giật bàn tay Đường Liệt đang giữ cổ tay cha, gấp rút nói: "Cha, anh ấy, anh ấy là bạn của con, là con mời anh ấy tới, ngài không cần tức giận, là con không tốt, con nên sớm giới thiệu hai người biết nhau sớm một chút..."

Hai mắt Đường Liệt híp lai, bí hiểm mà liếc nhìn cô.

Lạc Dĩ Phương đồng thời nhìn về phía anh, trong mắt đẹp sinh ra cầu xin. Cô nói dối vì anh, cầu xin không tiếng động ở đó, liều chết đè nén sợ hãi.

Cằm Đường Liệt khẽ căng thẳng, cuối cùng buông tay ra, không tiếp tục làm khó Lạc Khánh Đào. Anh nhìn chăm chú vào Lạc Khánh Đào, lạnh nhạt mở miệng, "Lạc tiên sinh nếu muốn đi kiện cáo tôi, tôi vô cùng hoan nghênh, dù sao kiểu người vô danh tiểu tốt như tôi, tuyệt đối không sợ mất mặt, nhưng mà Lạc tiên sinh lại khác, chuyện nhanh chóng bàn làm thông gia giữa công ty Khánh Phú của ngài và tập đoàn Thịnh Khang, tôi nghĩ Lạc tiên sinh không hy vọng vào lúc đó sẽ truyền ra bất kỳ tin tức xấu gì đi?"

Mặc dù giọng điệu của anh lạnh nhạt, nhưng ý tứ uy hiếp lại rất nồng đậm, rõ ràng nói nếu như muốn quậy lớn chuyện, anh hoàn toàn giơ hai chân hai tay tán thành.

"Mày..." Không ngờ thằng nhóc này hoàn toàn đoán trúng điểm kiêng dè của ông, sắc mặt Lạc Khánh Đào càng khó coi hơn rồi.

Tình huống giương cung bạt kiếm này khiến Lạc Dĩ Phương hoang mang lo sợ, mặc dù phía dưới vẫn mơ hồ truyền đến tiếng nhạc trình diễn tuyệt đẹp, nhưng không khí trong phòng lại hỏng bét tới cực điểm.

Cô sợ hãi nhìn về phía cha mình, "Cha... Ngài đừng nóng giận, là lỗi của con, con không nên -"

"Mày cũng biết lỗi sao?! Sẽ phải đính hôn với nhà họ Thịnh, lại còn trốn trong phòng phóng đãng với người đàn ông khác! Mày cứ không biết thẹn, đê tiện như vậy?! Lạc Khánh Đào tao sao có thể có người con gái như vậy?! Tao nói cho mày biết, nếu kết hôn kia không thành, vậy mày và người mẹ điên của mày cút đến chân trời cho tao! Mày cũng đừng nghĩ đến sẽ được chia dù chỉ một xu trong tài sản của tao!"

Khí nóng bất chợt xông lên hốc mắt và lỗ mũi, Lạc Dĩ Phương liều mạng nhịn không rơi lệ, tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, móng tay cũng cắm vào trong lòng bàn tay rồi, "Ngài yên tâm, con... Con sẽ gả."

Không phải vì phân chia gia sản, cô vốn không thiếu những tiền kia, nhưng mẹ cần điều dưỡng lâu dài, lại không thể không có tiền.

Cô hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới giữ vững tâm tư, nói tiếp: "Cha, vậy... Ngài không nên làm khó bạn của con, có được không? Anh ấy sẽ rời đi ngay lập tức, chúng con cũng sẽ không gặp mặt lại."

Nói xong, cô nhanh chóng liếc nhìn Đường Liệt, lặng lẽ nhớ khuôn mặt anh tuấn hào phóng của anh vào trong đầu.

Lạc Khánh Đào không lên tiếng, chỉ trầm mặt, nhìn chằm chằm vào Đường Liệt.

Khi Lạc Dĩ Phương khẩn trương đến tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, tất cả trong lòng bàn tay đều là mồ hôi thì Đường Liệt cuối cùng nhướn mày, dáng vẻ cà lơ phất phơ nhún nhún vai.

"Nếu làm cho không thoải mái như vậy, lưu lại cũng không có ý tứ. Chỉ có điều bây giờ tôi rời đi, không có ý rằng sau này không lại xuất hiện."

"Mày -" Lạc Khánh Đào giận đến đỏ mặt tía tai.

"Còn nữa," Ánh mắt của Đường Liệt trở nên sắc bén như dao, không chút lưu tình bắn về phía Lạc Khánh Đào, "Ngài tốt nhất nên kiềm chế một chút, đừng động tay động chân đánh cô ấy."

"Mày... Mày..."Không đợi Lạc Khánh Đào nặn ra lời, Đường Liệt lạnh lùng nhếch môi, lại sâu sắc liếc nhìn cô gái nhỏ đang sững sờ bên cạnh, lúc này mới tao nhã xoay người, đẩy cửa phòng rời đi.

Lớp học "May đan Ôn Hinh" trong hẻm nhỏ phía đông có diện tích chừng bốn mươi mét vuông, bên trong có hai gian phòng một lớn một nhỏ, một bên dùng để lên lớp học đan, một bên đặt vài máy may nhỏ bền, dùng để lên lớp học may, về phần phòng nhỏ nhất thì dùng để coi như phòng làm việc kiêm phòng nghỉ ngơi.

Lạc Dĩ Phương là giáo viên dạy đan ở nơi này.

Từ nhỏ cô đã thích nghịch sợi len, kết hợp đa dạng, còn đã từng nhận được giấy khen trong mấy cuộc thi quốc tế, cũng xuất bản được hai, ba cuốn sách dạy đan.

Chỉ có điều, cô cũng không phải người phụ trách nơi này, chủ nơi này tên Ôn Hinh, là bạn học đại học tốt nhất của cô, mà giáo viên dạy may chính là bản thân chủ nhân.

"Lần sau cẩn thận một chút, đừng khiến cho mặt đụng bị thương nữa." Ôn Hinh cau mày, mọi cách bắt bẻ mà nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên má trái Lạc Dĩ Phương, thấy thế nào cũng không vừa mắt.

Mới vừa lên hết khóa học đan buổi chiều, buối tối không sắp xếp lớp học, Lạc Dĩ Phương đi vào phòng làm việc nhỏ uống ly nước, nghe bạn tốt dặn dò, cô khẽ mỉm cười, ôn hòa gật đầu.

"Tớ biết rõ, tớ sẽ cẩn thận." Cô nói dối Ôn Hinh, không giải thích rõ ràng lý do vết thương trên mặt.

Ôn Hinh dí dỏm nhăn nhăn mũi, "Biết là tốt rồi, cậu đừng tưởng rằng mình đoan trang trời sinh cứ như vậy không quan trọng, lần tới nếu không cẩn thận đụng phải nghiêm trọng hơn, mặt mày thật sự hốc hác, đến lúc đó đừng khóc cho tớ xem."

Lạc Dĩ Phương bị vẻ mặt phong phú của cô ấy chọc cho bật cười, nhận dạy bảo nói: "Dạ, bà chủ lớn Ôn, tôi sẽ rất cẩn thận, rất cẩn thận, cố gắng không để cho trên mặt bị thương, trở ngại đến mắt của ngài."

Cô hiểu bạn tốt đang quan tâm cô, trái tim giống như đang ngâm trong băng lạnh thoáng chốc hơi ấm áp, mà chính là ấm áp, cha còn chưa từng cho cô.

Thật đáng buồn...

Lạc Dĩ Phương cười khổ trong lòng.

"Tớ đi trước, có chuyện gì gọi vào điện thoại di động của tớ." Cô dịu dàng nói, nhanh chóng dọn dẹp xong đồ đạc, vẫy vẫy tay với Ôn Hinh, một mình đi ra hẻm nhỏ, chuẩn bị bắt tàu điện ngầm về nhà.

Cầm quai giỏ xách, cô khẽ cúi thấp đầu, theo bước chân chậm rãi, suy nghĩ tự nhiên mà quay trở lại đêm qua, trở về người đàn ông kỳ lạ đó.

Tối hôm qua sau khi anh rời đi, cha không tiếp tục đánh cô hay mắng cô, nhưng cô hiểu rõ trong lòng, đó là bởi vì bữa tiệc quan lại tụ tập dưới lầu còn cần ông giữ thể diện, ông không có thời gian đi "Dạy dỗ" cô tử tế.

Cô bị buộc không cho phép bước ra cửa phòng một bước, không cho phép xuống lầu lần nữa, bởi vì gò má bị đánh đã sưng lên rất rõ ràng, trong lúc nhất thời vốn không thể gặp người.

Nói thật, cô thế mà lại cảm thấy giải thoát.

Ngay cả chỉ là một đêm ngắn ngủi, ngày mai di@en*dyan(lee^qu.donnn) tỉnh lại vẫn phải tiếp tục đối mặt với thực tế, cô vẫn cảm thấy bị một cái tát này, đáng giá.

Chỉ có điều đêm qua trước khi đi ngủ, trong đầu cô không ngừng hiện lên bóng dáng cao lớn của người đàn ông kia, nhớ tới anh nói chuyện, dáng vẻ, nhớ tới anh ngăn cơn tức giận của cha, cũng nhớ tới anh làm những chuyện kia... Những chuyện rất thân mật kia.

Quả thật giống như bị ma nhập vậy, cô không cách nào giải thích được tâm tình của mình, không hiểu tại sao hai người mới biết nhau không tới mấy phút, cô lại hòa tan trong cái ôm của anh, run rẩy trong nụ hôn của anh.

Chẳng lẽ, thế gian này thật sự tồn tại "Người có duyên"?

Không cần chung đụng thời gian dài, hiểu rõ, một khi gặp gỡ, cũng đủ để lưu lại trí nhớ không thể phai mờ trong lòng nhau...

Ôi, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa!

Cô và Đường Liệt sẽ không gặp mặt lại, vĩnh viễn cũng sẽ không.


  Lạc Dĩ Phương khẽ cắn môi mềm theo bản năng, ảo não vỗ vỗ gương mặt, nghiêm khắc khiến cho chính mình cho dù như thế nào cũng phải vứt bỏ hình ảnh cứ quấn quýt si mê cô suốt đêm.

Cô đắm chìm trong suy nghĩ, không hề chú ý có người đâm đầu đi tới, dĩ nhiên cũng vì vậy mà đụng trực tiếp vào –

"A!" Va chạm này, không chỉ đụng làm đau trán, ngay cả giỏ xách cũng rớt xuống đất, toàn bộ dụng cụ đan len ở bên trong lăn ra ngoài, còn lăn ra bốn năm cuộn len.

"Xin lỗi, là tôi không cẩn thận." Cô vội vã nói tiếng xin lỗi, đầu cũng không ngẩng lên, bưng lấy cái trán thanh tú ngồi chồm hổm xuống tìm những thứ đó.

"Nói lời xin lỗi với người ta có phải nên nhìn đối phương mới tương đối có thành ý không?"

Giọng phái nam dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu cô, nhịp tim Lạc Dĩ Phương lập tức lỡ một nhịp, theo phản xạ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

"Là anh!"

Trời ơi... Cô vừa mới hết lần này đến lần khác nhắc nhở mình quên anh, không ngờ... Anh rốt cuộc lại xuất hiện trước mặt cô, lộ ra nụ cười lạnh nhạt với cô.

"Đương nhiên là tôi." Đường Liệt ngồi xổm người xuống, hai ba cái đã giúp cô nhặt xong đồ rơi đầy trên đất.

Anh vuốt ve một món đồ được đan die ennd kdan/le eequhyd onnn một phần nhỏ, hai mắt sâu và đen nhìn về phía cô, giọng hơi khàn hỏi: "Em định đan cái gì?"

"Hả?! Tôi... A, cái này, đó là một cái mũ nồi." Hai má cô ửng hồng, nói chuyện không khỏi lắp bắp, "Tôi quyết định đan, đan một chiếc mũ nồi của nam, bởi vì... Bởi vì sắp tới mùa đông, trong lớp có một cô gái cô ấy... Cô ấy muốn tự đan chiếc mũ nồi để tặng cho người thầm mến, hỏi tôi có thể dạy cô ấy hay không, tôi... Tôi định lên lớp dạy mọi người cách đan, để mọi người trong lớp học được... Trong tay anh cầm là một chút tiến độ của hôm nay, tôi... Tôi không thể lập tức đan xong, phải từ từ mới hoàn thành..."

Cô ngốc nghếch giải thích một đống, đột nhiên nhìn thấy nụ cười trên mặt người đàn ông có khuynh hướng sâu thêm, tim đập thình thịch hai tiếng, thế này mới ý thức được mình có bao nhiêu khẩn trương.

"Chân trái bị trật của em có khá hơn chút nào không?" Anh hỏi rất tự nhiên.

Lạc Dĩ Phương hơi mím môi, khẽ dạ.

Thật ra chỉ là gân chân hơi sái, sau khi được anh nắn lại, đã nhanh chóng phục hồi rồi, hôm nay chỉ cảm thấy hơi ê ẩm, cũng không ảnh hưởng gì đến cử động.

Cô thầm mắng bản thân không chịu thua kém không biết bao nhiêu lần, khẽ cắn răng muốn thu tâm trạng lại, đưa tay nhỏ bé định lấy tác phẩm chưa hoàn thành kia về, ai ngờ Đường Liệt lại không chịu buông, ánh mắt nhìn cô vừa thâm trầm vừa thần bí, giống như hai cái giếng sâu không thấy đáy.

"Đường... Đường Liệt, đây là của tôi." Cô kêu tên anh, giọng nhút nhát e lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội.

Điều này làm cho Đường Liệt không khỏi cảm thấy vui thích, vui thích đến mức có ý tốt buông tay, trả đồ lại cho cô.

"Cám ơn." Lạc Dĩ Phương nhẹ giọng nói cám ơn, ngay sau đó đứng lên.

Nắm chặt giỏ xách, cô vẫn cúi thấp cổ ngọc, cảm giác trong lòng mình hình như có nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng lại không cách nào phân biệt được rốt cuộc phải nói những thứ gì.

Còn có thể nói gì đây? Cô và anh không nên có liên quan gì nữa.

Ngực hơi chua, cô cất bước lần nữa định lướt qua anh, rời đi càng xa càng tốt mới sáng suốt.

Đột nhiên, bàn tay phái nam cầm cánh tay của cô, kéo cô trở lại.

Lạc Dĩ Phương kêu khẽ ra tiếng, cả người dfienddn lieqiudoon rơi vào trong lồng ngực rộng của anh, bị anh ôm trọn vào trong lòng.

"Anh... Anh..." Cô trừng lớn tròng mắt, trong lúc nhất thời bị ôm không nói ra lời.

Đường Liệt cúi mắt xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước ngực làm cho người ta hài lòng, giọng nói trầm ổn nghe ra vui vẻ, "Dĩ Phương, tôi đặc biệt đến chờ em, em không nói thêm vài lời với tôi, quay đầu giống như định đi, có thể đã quá vô tình rồi không?"

Anh gọi tên cô, giống như đã quá quen thuộc với cô. Trái tim Lạc Dĩ Phương lại kịch liệt nhảy lên, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy mấy cá, cuối cùng tìm được về giọng nói, "Làm sao anh biết tôi... Tôi đang làm việc ở đây?"

"Chuyện tôi muốn biết, cho dù như thế nào cũng sẽ nghĩ cách điều tra được, không có gì khó khăn." Chân mày dày sắc bén nhướn lên, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ kiêu ngạo, "Giống như tối hôm qua tôi muốn đi dự tiệc tối do cha em tổ chức, cho dù không nhận được thư mời, tôi vẫn có cách đi vào bàn."

Nhắc tới tối hôm qua, Lạc Dĩ Phương không tự chủ được đỏ mặt, hô hấp hơi rối loạn..

Cô đang định lên tiếng kêu anh buông tay, đừng ôm ôm ấp ấp cô trên đường, lại nghe thấy anh không đầu không đuôi thốt ra một câu –

"Em có thể đưa cho tôi."

"Hả?! Đưa, đưa cái gì?" Cô không hiểu ra sao.

"Mũ nồi." Anh mỉm cười nhàn nhạt.

"Mũ nồi?" Trí thông minh của cô giống như thoái hóa, chỉ biết lặp lại lời của anh.

Đường Liệt gật đầu một cái, "Đúng, mũ nồi, em còn chưa đan xong này."

Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô mê man, vẻ mặt vô tội vừa vô dụng lại vừa đáng yêu.

Đường Liệt rất có kiên nhẫn giải thích, "Người ta đan mũ nồi vì muốn tặng cho người yêu, em đan mũ nồi có thể đưa cho tôi, tôi thật sự thích màu sắc sợi len vừa rồi."

Một giây, hai giây, ba giây... Trải qua toàn bộ mười giây, Lạc Dĩ Phương mới nghĩ thông suốt rốt cuộc anh nói cái gì.

Trong đầu ầm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, máu nóng toàn thân giống như đối nghịch với cô, một luồng xông thẳng lên đầu, khiến cho người cô không thăng bằng, choáng váng mãi.

"Tôi..." Cô thở hổn hển, cảm giác không khí trở nên thật mỏng manh, "Vì sao tôi phải đưa cái mũ cho anh?"

Đường Liệt khẽ mỉm cười, thong thả ung dung trả lời, "Bởi vì tôi phát hiện tôi thích em, nếu như vậy, thì tôi phải khiến cho die,n; da.nlze.qu;ydo/nn em cũng thích tôi, mới không thua thiệt. Cho nên em đưa mũ cho tôi, có thể coi như là quà tặng thổ lộ cho tôi, đỡ tốn kém lại giàu nhân ái, thật tốt."

Cái... Cái gì?!

Lần này Lạc Dĩ Phương choáng càng lợi hại, hoàn toàn không hiểu anh có suy tư logic kiểu quái gì.

Khi cô đang ngây ngốc, một bàn tay chậm rãi vuốt ve má phấn bị tát vào tối qua của cô, động tác kia mang theo ấm áp và thân mật kỳ lạ, giọng nói hơi khàn khàn hỏi: "Còn đau không?"

Anh... Thật sự yêu thích cô sao? Nhưng mà... Tại sao lại vậy chứ?

Chẳng lẽ... Anh thật sự thích cô?!

Một sức lực nhẹ nhàng nhéo lấy trái tim Lạc Dĩ Phương, dậy sóng tràn lan trong mạch máu, khiến chóp mũ cô ê ẩm, không khỏi định rơi lệ. Anh cần gì phải... Yêu thích cô chứ...

Ngón tay của Đường Liệt vẫn dừng trên vết đỏ chưa tan trên má phấn, cánh môi mỏng mà có hình động đậy lần nữa, "Cha em thường xuyên đánh em sao?" Khi hỏi lời này thì ánh sáng sắc bén trong mắt anh lóe lên.

Lạc Dĩ Phương lắc lắc đầu, mấp máy mấy lần mới phát ra âm thanh, "Cũng may, Cha... Cha bình thường vô cùng tốt, chỉ có điều thỉnh thoảng tức giận thì mới ra tay... Tôi... Thật ra thì tôi không hề cảm thấy đau đớn."

"Em nói dối."

"Hả?" Lạc Dĩ Phương nâng mi lên đối diện với mắt Đường Liệt, không biết có phải cô quá nhạy cảm rồi không, cảm giác hình như anh đang nổi giận.

Nhưng cô không hiểu, anh có gì mà phải tức giận? Bị đánh là cô, người ra tay là cha cô, những chuyện này không hề có chút liên quan nào đến anh, anh đang mất hứng cái gì?

Phát hiện hành động của hai người đã khiến người đi đường nhìn chăm chú, Lạc Dĩ Phương lần nữa cúi cổ ngọc xuống, khẽ giằng co trong ngực anh.

"Buông tôi ra có được không? Tôi không rõ ràng lắm rốt cuộc anh muốn làm cái gì, nhưng mà tôi... Tôi không chơi nổi bất kỳ trò chơi nào, xin buông tay, tôi muốn đi về nhà."

"Em không tin lời tôi mới nói sao?" Đường Liệt tăng sức ôm chặt lấy cô, người khác thích nhìn thì để cho bọn họ nhìn, da mặt anh rất dày, tuyệt đối không quan tâm.

"Tôi không hiểu anh đang nói nhăng nói cuội cái gì!"

"Tôi nói tôi thích em. Là thật, tôi thích em, cho nên em cũng phải thích tôi!" Sau khi quẳng xuống lời nói âm vang có lực, Đường Liệt đột nhiên khom người bồng cô lên,.

"Anh làm gì đấy?!" Lạc Dĩ Phương kinh ngạc đến trợn tròn mắt, vì mong thăng bằng, tay nhỏ bé không tự chủ bám lấy bờ vai rộng của anh, "Đừng làm rộn, mau buông tôi xuống, tôi muốn về nhà!"

Trời ơi, rốt cuộc người đàn ông này nhiệt tình "Kiểu" gì?! Cô rõ ràng nói tiếng Trung, sao anh nghe không hiểu chứ?!

"Đúng vậy, là phải về nhà, cũng là về nhà của tôi." Anh nheo mắt lại, động tác vô cùng kiên định.

"Tôi, tôi mới không cần! Tại sao tôi phải trở về cùng anh?" Hai cánh tay ôm cô bất ngờ dùng sức co lại, vững vàng ôm chặt thân thể mềm mại, môi mỏng mang theo khí nóng để sát bên tai cô, nhỏ giọng phun ra, "Bởi vì... Tôi muốn tìm một chỗ không có bất kỳ kẻ nào quấy rầy, hoàn hảo, hoàn toàn, tận tình... Hôn em."

"Cái gì?!" Lúc này Lạc Dĩ Phương thật sự sợ ngây người, cô thậm chí quên luôn giãy giụa, cứ như vậy ngây ngốc bị người đàn ông này bắt cóc rồi.  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top