1
Đó là một bức họa vẽ một mĩ nam tử mặt mày như gấm, tao nhã đứng nơi sân nhà, trên nền tơ lụa thượng hạng thêu hoa diên vĩ tinh tế, mái tóc dài đen óng một nửa cài trâm gỗ tinh tế, một nửa xõa trên vai khiến y trông thật tao nhã cùng tôn quý.
Về phần khuôn mặt người trong tranh, không một mĩ từ nào có thể miêu tả hết.
Phía dưới mày liễu tinh tế cong cong là con ngươi trong suốt ánh đen như làn nước mùa thu, thâm thúy mà mê người, cái mũi khéo léo, cánh môi hơi mím, tạo nên một dung nhan thanh lệ. Thật đẹp!
Đương nhiên, đương nhiên nếu trong mắt y không có tia gian xảo, y sẽ càng đáng yêu.
Ngón tay thon dài nam tính vỗ về nhẹ lên bức họa. Lướt tới mắt. Chỉ nhìn tranh, hắn liền có thể đoán ra vị công tử này cá tính thú vị.
Trong con mắt gian gian lộ ra chút kiên định, môi mím chứng minh tính cố chấp của y, tư thái cao ngạo... Một đóa ngụy tử mẫu đơn, làm cho người ta không dám dễ dàng tới gần.
*Ngụy: giả người ta hay nói ngụy quân tử, ngụy tử mẫu đơn giống như câu cáo già đội lốt nai tơ
"Họa đã như thế này, nếu là người thật thì......"
Bạc thần khẽ bật ra âm thanh hơi trầm thấp, một đôi mắt phượng xinh đẹp hứng thú nhìn trong tranh.
Khẽ vuốt ngón tay thong thả đi tới cần cổ......cái cổ trắng ngần không tỳ vết, phía dưới đeo một khối ngọc bội màu sắc bình thường.
Mà mục tiêu của hắn là khối ngọc bội kia, hay nên nói. Đó mục tiêu của nhân gian.
Nghe đồn, trong khối ngọc đó cất giấu một kho tàng bảo đồ, cũng không nhiều chỉ đủ cho người ta phú khả địch quốc, ba đời hoang phí cũng không xài hết.
Cho nên, chỉ cần có được mĩ nam tử trong tranh, không chỉ có thể có tài sản khổng lồ, mà còn có thể trở thành phò mã Thương Nguyệt quốc, nắm giữ quyền thế.
Chẳng trách, người hướng Thương Nguyệt quốc cầu hôn nhân tre già măng mọc, hơn nữa ở Thương Nguyệt quốc truyền ra tin tức bán tín bán nghi là 3 vị huynh tỷ phụ tá nữ hoàng oanh động các quốc gia.
Đúng vậy, mĩ nam tử trong tranh đúng là Thương Nguyệt quốc đại hoàng tử ── Thương Nguyệt Phi Tử.
Hắn đối vị trí phò mã không có hứng thú, có hứng thú chính là ngọc bội trên người vị hoàng tử kia, nếu có thể đột nhập vòng bảo vệ nghiêm ngặt của hoàng cung Thương Nguyệt lấy được vòng cổ, nhất định thực kích thích.
Về phần bảo tàng, kia bất quá là thứ yếu, cái hắn thích chính là cảm giác có thể đi trộm...
Nhưng là...... Mắt phượng hướng lên trên ngả ngớn lại thần bí nhìn khuôn mặt người trong họa, hắn ánh mắt như muốn đoạt lấy....
Không xong, hắn như thế nào cảm thấy so với vòng cổ, người trong họa càng khiến cho hắn có hứng thú hơn?
Mi tâm kiêu ngạo, làm cho hắn hiểu rõ ── một chút cũng không nên đụng vào vị hoàng tử này chứ đừng nói là hàng phục.....
Nhưng hắn tâm lại rục rịch, từ lúc nhìn thấy bức họa này hắn bắt đầu liền khó khắc chế cảm xúc.
Lý trí nói cho hắn, cái hắn muốn là vòng cổ, nhưng là tâm lại muốn chủ nhân vòng cổ .
Từng ngày trôi qua, tâm tư này không những không giảm , ngược lại càng thêm hừng hực, làm cho hắn cơ hồ không thể khống chế.
"Chỉ cần nhìn qua bức họa đã cảm nhận được ma lực, nếu là người thật......"
Hắn thấp giọng lẩm bẩm, môi đẹp khẽ nhếch, mang theo một tia tà khí.
"Ta nói này sư huynh, ngươi là đang nhìn vòng cổ hay là đang nhìn người?"
Một nữ oa nhi phấn điêu ngọc mài nhàn nhã ngồi ở cửa sổ, tiểu quỷ thối kinh ngạc, con ngươi đen tinh quái nhìn nam nhân trước mắt.
"Ngươi nói đi?"
Sớm biết nàng đã tới nên khi nàng nói hắn hoàn toàn không kinh ngạc, Phượng Thiên Ngân khinh nghễ liếc mắt tiểu sư muội phía sau một cái.
Tuấn nhan xinh đẹp của hắn, bạc môi luôn tươi cười, mắt phượng hẹp dài không chút để ý, mang nồng cảm giác, bộ dáng ngã ngớn, mang theo một tia tà khí mị nhân.
Nghiêng trán, Thủy Oa Nhi tinh quái nở nụ cười.
"Nửa tháng nay, huynh mỗi ngày đều nhìn bức họa này, không chán sao?"
Có quỷ có quỷ, nhất định có quỷ!
Nàng tưởng sư huynh từ xưa đến nay sẽ không để ý đến bất cứ thứ gì, một đôi mắt đào hoa tùy tiện thoáng đều có thể mê chết người, thoạt nhìn bộ dáng hắn trẻ con vô hại, nhưng nếu không đề phòng nhất định sẽ bị hắn ăn sạch sẽ, ngay cả bã cũng không thừa.
Hắn muốn gì tuyệt đối sẽ lấy cho bằng được, nhưng khi lấy được lại không lưu luyến gì, bởi vì thứ hắn muốn có chính là cảm giác kích thích khi đi trộm, bảo vật đối hắn mà nói bất quá chỉ là phụ phẩm.
Cho nên, hắn cũng không mê luyến cái gì, nhưng gần đây lại dùng ánh mắt nóng bỏng kia nhìn một bức họa hầu như mỗi ngày.
"Chẳng lẽ huynh muốn trở thành phò mã của Thương Nguyệt quốc?"
Chớp chớp mắt, Thủy Oa Nhi tò mò hỏi.
"Chưa từng nghĩ."
Mắt phượng vẫn đang nhìn chăm chú vào người trong tranh, ánh mắt nổi giận, cảm xúc xôn xao phình lên ngực.
Hắn cực kì yêu cuộc sống tự do tự tại, đối với chức phò mã không có hứng thú, nhưng là đối vị hoàng tử có hứng thú cực kỳ, này không phải chuyện tốt a.
"Huynh muốn đại hoàng tử này sao?"
Trong vô thức, Thủy Oa Nhi tiếp tục hỏi.
Phượng Thiên Ngân không trả lời, lẳng lặng nhìn họa, ngón tay nhẹ vỗ về nét người trong tranh, từ mắt đến mũi. Cuối cùng dừng lại ở hai cánh môi.
Từ đầu tới cuối, tầm mắt cũng chưa từng nhìn qua vòng lục ngọc trên cổ mĩ nam tử.
"ĐÚNG."
Thật lâu sau, hắn mới trả lời.
Hắn quyết định, hắn không cần vòng cổ, hắn muốn cướp người.
Hủy cả thiên hạ, hắn cũng phải cướp cho bằng được.
Sáng sớm, một tiếng kêu chói tai trong hoàng cung Thương Nguyệt vang lên.
"A ──" Một cô cung nữ kinh ngạc trừng mắt nhìn lên bức tường.
Theo tiếng thét chói tai của nàng, trong hoàng cung nổi lên từng trận xôn xao, mọi người theo tiếng la chạy tới, vừa nhìn thấy dấu vết trên tường, chỉ một thoáng, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
"Làm sao vậy?"
Một thân bạch ngọc, Thương Nguyệt Phi Tử đi vào giữa đám đông đang xôn xao, mày liễu khẽ nhíu, mang theo khí chất tôn quý khó xâm phạm.
"Hoàng... hoàng tử, người xem......"
Cung nữ hầu hạ y khẩn trương quay đầu, ngón tay run run chỉ về phía tường.
Sáng sớm, nàng bưng nước đi vào cung Phi Vân, vừa đi vào liền nhìn thấy chữ viết càn rỡ trên tường, nàng sợ đến mức đánh rơi cả chậu nước trên tay.
Thương Nguyệt Phi Tử ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy những chữ viết màu vàng rõ ràng
'Tối nay canh ba, thiết ngọc trộm hương'.
Chữ trên ấn kí là một văn phong phức tạp, khắc theo lối cổ xưa, mà cái ấn kí kia thì không người nào không biết.
Vừa thấy cái ấn kí kia, Thương Nguyệt Phi Tử mày bỗng chau lại.
"Làm sao vậy?"
Thương Nguyệt Ngạo Vũ cũng đi vào hiện trường, nhìn đến cái kia đồ văn phía sau liền sửng sốt.
"Bộ tộc trộm thần."
Thương Nguyệt Phi Hoàng đi theo phía sau hắn, nhíu mày nói ra thân phận người lưu lại chữ.
"Thiết ngọc trộm hương? Là muốn trộm ai?"
"Trộm Tử nhi sao?"
Mở miệng là vương phi của Nhiếp chính vương Thương Nguyệt Ngạo Vân, nàng cùng vị hôn phu vừa mới trình diện, đôi mắt đẹp tò mò nhìn về phía Thương Nguyệt Phi Tử.
Thương Nguyệt Phi Tử hơi nhếch môi, nhìn Hoa Lộng Nhi liếc mắt một cái.
"Lộng Nhi, đừng nói bậy."
Trước lệnh cho toàn bộ cung nhân lui ra, Thương Nguyệt Ngạo Vân nhẹ nhàng nhắc nhở ái thê.
"Ta không nói bậy, nếu không mấy chữ này sao không để ở chổ khác mà có tình lưu lại ở cung Phi Vân của Tử nhi"
Hoa Lộng Nhi lẩm bẩm.
"Trong cung thủ vệ nghiêm ngặt, đối phương làm sao có thể để lại mấy chữ này?"
Thương Nguyệt Ngạo Vũ nhíu mày. Là do thủ vệ quá an nhàn nên đề phòng lơi lỏng sao?
"Trộm thần bộ tộc có khinh công nổi tiếng giang hồ, xưa nay xuất quỷ nhập thần, làm cho người ta hoảng sợ, không ngờ lại có thể lẻn vào hoàng cung được canh chừng cẩn mật, di mãn cường thôi!"
Thân là nữ hoàng, Thương Nguyệt Phi Hoàng hoàn toàn không lo lắng, ngược lại cảm thấy thú vị cực kỳ, nhất là bốn chữ "Thiết ngọc trộm hương" kia, càng làm cho nàng tò mò không thôi.
"Hoàng huynh, đối phương hẳn là lẻn vào tối hôm qua, theo như lời nói nếu mục tiêu thật là ngươi, tối qua hoàng huynh không cảm thấy gì khác thường sao?"
Nhìn về phía hoàng huynh, Thương Nguyệt Phi Hoàng hỏi.
Câu hỏi vừa dứt khiến cho Thương Nguyệt Phi Tử môi mím càng nhanh.
Từ lúc vừa thấy chữ viết trên tường kia, y liền hiểu được cảm giác đêm qua là sự thật.
Tối hôm qua, y cảm thấy có người đang nhìn nàng.
Cái loại ánh mắt xâm lược này làm cho y rất khó chịu, nhưng mỗi khi quay đầu xem xét, lại không thấy ai.
Ngay từ đầu, y tưởng là mình ảo giác, nhưng cảm giác bị nhìn chằm chằm rất rõ ràng, giống như y là con mồi bàn, bị thợ săn giám sát từ chỗ tối.
Loại cảm giác này làm cho y bất an, không dám đi vào giấc ngủ, nhưng trong phòng lại bay vào một chút mùi hương thoang thoảng, làm cho y không tự chủ được rơi vào hôn mê.
Hỗn loạn trong lòng, y cảm giác được có người tới gần, thân mật dán vào y, vành tai mơ hồ truyền đến tiếng nói trầm thấp ──
"Tiểu Tử nhi, em so với trong họa còn mê người hơn, làm cho ta càng lúc càng muốn em."
Sau đó, hơi thở cực nóng tràn ngập xâm lược, liền như vậy hạ xuống môi y.
Ngón tay, không tự giác xoa cánh môi, Thương Nguyệt Phi Tử còn có thể cảm nhận được đôi môi cực nóng kia, còn có hơi thở của đối phương.
Y tưởng mộng, nhưng khi tỉnh lại, hóa ra là sự thật.
Cho đến khi nghe thấy nô tỳ kêu to, thấy chữ viết trên tường, y mới rõ ràng hiểu được, cái loại cảm giác này không phải mộng.
Đó là người thật, hắn ...... Làm càn!
"Tử nhi, ngươi làm sao vậy?"
Thấy sắc mặt y từ xanh sang trắng, Thương Nguyệt Ngạo Vũ không khỏi lo lắng hỏi.
"Canh ba, thiết ngọc trộm hương, người này xem hoàng cung Thương Nguyệt quốc là cái gì? Là nơi hắn muốn ra là ra, muốn vào là vào sao?"
Xiết chặt nắm tay, Thương Nguyệt Phi Tử vẻ mặt phẫn nộ.
Người nọ dám khinh bạc y!
Mùi hương, nhất định cũng là hắn phóng ra, quả thực...... Làm càn, đáng chết!
"Ách......"
Thấy y biểu tình không đúng, Thương Nguyệt Ngạo Vũ cùng mọi người liếc mắt một cái, xem ra tối hôm qua thật sự có chuyện phát sinh, bằng không y cũng sẽ không kích động như vậy.
"Hoàng huynh, tối hôm qua có phát sinh chuyện gì sao?"
Kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, Thương Nguyệt Phi Hoàng hỏi.
Không chỉ là nàng, những người khác cũng rất ngạc nhiên, dù sao Thương Nguyệt Phi Tử xưa nay bình tĩnh nghiêm cẩn, có nề nếp, đây chính là lần đầu tiên thấy sắc mặt y khó coi như vậy.
Bộ tộc thần trộm này , rốt cuộc có ý định gì với y?
Liếc mắt nhìn mọi người một cái, Thương Nguyệt Phi Tử nhếch môi, lạnh lùng đáp lời.
"Không có việc gì. Nhị ca, đêm nay thủ vệ tăng lên gấp đôi, ta muốn xem hắn "thiết ngọc trộm hương" làm sao!"
Nói xong, y cũng không quay đầu lại tiêu sái tiến cung Phi Vân, để lại mọi người ngẩn mặt nhìn nhau.
"Nói không có việc gì, các ngươi tin sao?"
Khóe môi cong lên, Thương Nguyệt Phi Hoàng hỏi những người khác.
Bọn họ tin mới là lạ.
Xem ra canh ba đêm nay, sẽ có chuyện thú vị đây!
Đêm đã khuya, càng gần đến canh ba, không khí càng khẩn trương.
Cung Phi Vân thủ vệ nghiêm mật, thị vệ cẩn thận tuần tra, chỉ sợ có gì sơ sẩy.
Trong tẩm cung, Thương Nguyệt Phi Tử ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn buộc chặt, theo thời gian từ từ trôi qua dần, y cũng ngày càng khẩn trương lo lắng.
Y không có cảm giác bị nhìn chằm chằm giống như tối hôm qua, đáng lẽ nên thở phào một hơi mới đúng, nhưng không biết vì sao, y như thế nào cũng không thả lỏng được.
Tối hôm qua tuy rằng hỗn loạn, nhưng y vẫn nhớ rõ cỗ hơi thở ấm áp kia, nam nhân kia đợi y thiếp đi mới tới gần đưa hương vị của hắn lên môi y.
Cái loại thân mật này, làm cho y run sợ, cũng làm cho y phẫn nộ.
Từ nhỏ đến lớn, y luôn cao cao tại thượng chưa bao giờ bị ai xem nhẹ khinh bạc như vậy, mà nam nhân đáng giận kia dám.
Càng tưởng, môi mím càng nhanh, hai má cũng vì tức giận mà hơi hơi phiếm hồng.
Tay nhỏ bé theo bản năng cầm vòng ngọc trên cổ, vỗ về trên ngọc thạch.
Bộ tộc Trộm thần, mục tiêu của bọn họ hẳn là vòng cổ này đi!
Đối với lời đồn về vòng cổ này, y đương nhiên biết được, càng cười nhạt.
Cái gì mà kho báu? Nếu thực sự có, cũng sớm bị hoàng tộc Thương Nguyệt đào ra, chứ đâu đến được tay người ngoài?
Khối lục ngọc này, chỉ là ngọc thạch đơn thuần, là di vật cuối cùng để lại cho y, làm sao có thể liên quan đến bản đồ kho báu, chỉ có kẻ ngốc mới tin.
Mà tên chết tiệt dám khinh bạc y kia, rõ ràng có thể lấy đi vòng cổ cũng không lấy, ngược lại đối y động tay động chân. Y thực không hiểu, người nọ rốt cuộc muốn làm gì?!
"Muốn em nha! Tiểu Tử nhi của ta......"
Thanh âm mang theo tiếng cười một bên truyền ra, Thương Nguyệt Phi Tử điếng người.
Y theo bản năng tính hô lên, lại bị người ta nhanh chóng điểm trụ huyệt đạo, không thể hé răng, cũng không thể nhúc nhích.
"Hư, em phải im lặng mới được."
Cười cười, Phượng Thiên Ngân một thân tuyết trắng, thân hình cao lớn phiêu dật.
Thương Nguyệt Phi Tử mắt mở to trừng mắt hắn.
Người này, là tặc sao? Còn dám mặc một thân bạch y, không sợ bị người ta phát hiện?
Mà tuấn nhan kia cũng quá đẹp, bạc môi trên khuôn mặt tuấn mỹ giương lên một chút cười nhạt, mắt phượng câu hồn chớp mắt cũng không chớp nhìn y, trong mắt truyền đến cảm giác xâm lược làm cho hô hấp của y cứng lại.
"Nhớ ta sao?"
Ngả ngớn đem mĩ nam tử kéo vào trong lòng, ỷ vào huyệt đạo của y đã bị điểm, không thể nhúc nhích, Phượng Thiên Ngân ngang nhiên ăn đậu hủ.
Làm càn! Thương Nguyệt Phi Tử khí dâng đỏ mặt, bất hạnh không thể nhúc nhích, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng hắn.
"Đừng làm bộ dạng như vậy a, nếu không ta sẽ nghĩ là em đang dụ dỗ ta."
Không nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của y bị tức đến hồng, Phượng Thiên Ngân cười khẽ, ngón tay không an phận vỗ về y như vuốt ve báu vật.
Thiên hạ trong lòng càng làm cho hắn tâm động hơn trong tranh.
Từ tối hôm qua, lần đầu tiên tận mắt thấy y, thâm tâm hắn liền rốt cuộc không thể khống chế ──
Hắn muốn y!
Tuy rằng gương mặt quật cường kia rõ ràng nói cho hắn biết, thiên hạ trong lòng này tuyệt không dễ hàng phục, bất quá không quan hệ, như vậy mới có vui a!
Hơi thở nam nhân nồng đậm vây quanh y, làm cho Thương Nguyệt Phi Tử rất hỗn loạn, lại không thể nhúc nhích, hai mắt cầu cứu nhìn bên ngoài.
Nhưng là chưa ai biết trộm tặc đã lẻn vào rồi, càng không thể cứu y.
Đáng giận!
Nhìn thấy ánh mắt ảo não của y, Phượng Thiên Ngân thấp giọng nở nụ cười.
"Đừng nghĩ, không có ai đến cứu em đâu."
Nói xong, hắn ngả ngớn cúi xuống liếm cánh môi của giai nhân.
Thương Nguyệt Phi Tử thở hốc vì kinh ngạc, vừa tức vừa thẹn trừng mắt hắn.
Hắn, hắn dám......
"Môi của em, hương vị vẫn ngọt ngào như vậy."
Nhìn thấy ánh mắt giai nhân hận không thể giết hắn, Phượng Thiên Ngân càng cố ý đem đầu lưỡi tham nhập vào bên trong miệng càn quấy, hút lấy mật ngọc của y.
Không dự đoán được hắn làm càn như vậy, Thương Nguyệt Phi Tử giương đôi mắt đẹp trừng lớn hơn nữa, mùi của hắn trong lúc này tiến vào trong mũi y, làm cho lòng của y run rẩy, theo cái hôn của hắn, không tự chủ được hóa thành một sợi chỉ bạc.
"Ân......" Môi đỏ mọng không khỏi bật ra một tiếng ưm, thanh âm làm cho y ngẩn ra, nháy mắt hoàn hồn.
Không biết khi nào, hắn đã giải huyệt cho y!
Phát giác mình có thể động đậy, Thương Nguyệt Phi Tử lập tức đẩy ra hắn, hơi thở vì nụ hôn vừa rồi mà hỗn loạn, hai má phiếm đỏ ửng hồng, cánh môi cũng bị hắn hôn sưng đỏ.
"Ngươi, ngươi......"
Y chạy nhanh muốn xa hắn càng nhiều càng tốt, đề phòng nam nhân trước mắt này, theo bản năng liếm môi, nhưng cái liếm này, trong miệng tất cả đều là của mùi hắn.
Phát hiện này làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, cặp mắt long lanh gợi lên một chút bối rối.
Nam nhân trước mắt này cực cực kì nguy hiễm, làm cho y không tự chủ được sợ hãi dâng lên.
"Người đâu, người đâu !"
Y chạy nhanh hô to.
Như là sớm dự đoán được hành động của mĩ nhân, Phượng Thiên Ngân tuyệt không khẩn trương, khuôn mặt anh tuấn như cũ mỉm cười nhẹ, ngả ngớn nhìn y.
"Ngươi, ngươi không trốn sao?"
Nhìn hắn ung dung làm cho Thương Nguyệt Phi Tử cảm thấy nghi hoặc, bình thường nếu vậy, hắn hẳn là nhanh rời đi chứ! Như thế nào lại có bộ dáng nhàn nhã như vậy?
"Em đang lo cho ta sao?"
Nghe tiếng kêu to của đại hoàng tử, tiếng bước chân nhanh chóng từ bên ngoài truyền đến, nhưng Phượng Thiên Ngân vẫn đang thảnh thơi, ung dung nhìn y.
"Ai lo cho ngươi chứ!"
Thương Nguyệt Phi Tử mím môi trừng mắt hắn, cao ngạo nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Không trốn, ngươi cứ chờ phải trả giá vì khinh bạc ta đi!"
Nghe tiếng bước chân đã tiến vào tẩm cung, Thương Nguyệt Phi Tử dần dần an tâm.
"Tiểu Tử nhi, mới một cái hôn làm sao thỏa mãn được ta."
Phượng Thiên Ngân cười, bóng dáng tuyết trắng như quỷ mỵ nhanh chóng tới gần y, bạc môi đi vào khéo léo bên vành tai phà khí, thanh âm mềm nhẹ lại mang ý đùa dò xét.
"Hơn nữa, ta cũng không tính ngoan ngoãn bị bắt."
"Cái gì, cái gì?!"
Lời hắn nói làm cho Thương Nguyệt Phi Tử sửng sốt, y còn không kịp phản ứng, đã bị hắn bắt, khóa ở trong lòng.
"Buông!"
Y hô lớn, ra sức giãy dụa, lúc này tiếng bước chân thủ vệ đã ở ngoài cửa.
"Ta mang em trốn đi nha!"
Phượng Thiên Ngân cười khẽ, không để ý giãy dụa của mĩ nhân, thoải mái đem y giam vào trong ngực, trước khi thủ vệ tiến vào, bóng dáng nhanh chóng chợt lóe.
Chờ thủ vệ tiến vào xong, trong phòng sớm đã không còn một bóng người, chỉ để lại hé ra tờ giấy, cuồng vọng viết ──
Hương, ta mang đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top