Chương 60: Ý đồ của hắn

Tiffany lẳng lặng đứng ở cửa nhà, không nói gì, dè dặt nhìn chằm chằm Nichkhun, bàn tay ép bên người nắm thành nắm đấm. Nichkhun thấy Tiffany đột nhiên xuất hiện, không khỏi lắp bắp kinh hãi, có điều hắn khôi phục rất nhanh, lại nhếch mép cười cười, giơ tay chào Tiffany vẻ mặt đề phòng, cả người tản ra hơi thở chớ đến gần, mà nói: “Fany, mừng em đã về.”

Hừ, đây là nhà mi sao, còn ra dáng chủ nhà. Tiffany không đáp lại, ánh mắt dò xét nhìn hắn, không nói gì thể hiện thái độ bất mãn của cô. Không khí kì lạ lan tràn khắp nhà.

Bà Hwang cảm nhận bầu không khí lạ thường, lấy làm lạ nhìn Tiffany, rồi nhìn Nichkhun, nghĩ thầm chẳng lẽ hai đứa nó cãi nhau, nên nichkhun mới về đây lấy lòng hai ông bà già này, muốn họ làm trung gian, nói giúp, hoà giải?

Vì thế, bà Hwang nói với Tiffany: “Đứng ngoài cửa làm gì, mau vào đi con.” Nói rồi xách hành lí Tiffany, dắt cô vào.

“Đúng đó, mau vào đi.” Ông Hwang cũng vội thúc giục. Lâu không gặp con gái, thật là rất nhớ, giờ thấy con gái đi đường xa về mệt mỏi, xúc động nhất thời cái gì cũng quên.

“Bác gái, để con xách cho.” Nichkhun đi đến, nhiệt tình muốn xách giúp hành lí.

“Không cần.” Tiffany hất tay hắn, lấy hành lí trong tay mẹ, bước nhanh lên trước, ôm vai ba cô, ngọt ngào gọi: “Ba.”

Ông Hwang vui vẻ vỗ vỗ vai Tiffany, “Về là tốt, về là tốt rồi.”

Tiffany lập tức về phòng mình, sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cầm quà đã chuẩn bị sẵn rời phòng. Cô mới ra đã thấy ba mẹ và Nichkhun đang ngồi trong phòng khách trò chuyện vui vẻ, cảm giác khó chịu dồn trong bụng. Cô bước qua ngồi xuống, đưa quà cho ba mẹ: “Con mua cho ba mẹ, hai người xem có thích không?”

“Thích, đương nhiên thích.” Ông Hwang cười, mở ra xem, là một thắt lưng đen bằng da bò, chạm vào thật thích.

Quà cho mẹ cô là lược sừng trâu, bà Hwang rất vui mừng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Về là được rồi, đừng tốn kém quà cáp, con xem con bảo Nichkhun đem nhiều thuốc bổ về cho ba mẹ, ăn không hết, trong nhà gì mà chẳng có, sau này đừng mua nữa, đừng lãng phí tiền bạc...”

Tiffany nghe vậy, quay nhìn Nichkhun, thấy Nichkhun nhìn cô cười tươi rói, không nói câu nào. Nhưng nụ cười quá mức chói mắt làm đau mắt cô, cô hậm hực nhăn mày. Cô kéo tay ba mẹ vui vẻ nói chuyện, hoàn toàn xem Nichkhun như không tồn tại, dù hắn nói xen mấy câu, cũng không để ý hắn. Cô muốn hắn tự mất mặt, biết khó mà lui.

Nói chuyện chốc lát, bà Hwang giỏi quan sát nét mặt phát hiện một ít chuyện, bèn nói: “Tối nay mẹ nấu thật ngon, tẩm bổ cho Fany, khuôn mặt vốn tròn lại ốm thế này, cằm nhọn hoắc, không được mấy lạng.”

“Đúng là ốm thật, con bên ngoài nhất định rất khổ cực...” Ông Hwang nhìn mặt con gái, đau lòng nói.

“Con không ốm mà, mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon, sắp thành heo rồi, ba mẹ đừng lo nữa mà...” Tiffany lần nữa tự bênh mình.

Bà Hwang thấy ông Hwang đa sầu đa cảm, lập tức ngắt ngang ông, nhìn lên tường, đã bốn giờ rưỡi chiều, nên quay sang bảo Tiffany: “Fany, đi chợ với mẹ, mua đồ con thích ăn nhất.”

Tiffany không kịp trả lời, ông Hwang xót ruột con gái đã lên tiếng: “Fany vừa về đến, sao còn bắt nó đi nữa, tàu xe mệt nhọc, phải nghỉ ngơi cho tốt.”

“Không, con không mệt, đã lâu con không đi chợ với mẹ rồi, con muốn đi.” Tiffany nhanh chóng trả lời, cô thà là đi chợ với mẹ chứ không muốn ở nhà nhìn mặt tên ôn dịch Nichkhun, bằng không cô điên mất.

“Đi thôi đi thôi.” Tiffany nắm tay mẹ vội vã ra khỏi nhà.

Hai mẹ con nắm tay ra tiểu khu, đi bộ đến chợ cách đó không xa. Tiffany câu có câu không trò chuyện với mẹ, mẹ cô chợt đứng lại, nghiêm túc nói: “Fany, con cãi nhau với Nichkhun à?”

“Không phải.” Tiffany đáp.

Bà Hwang nghĩ Tiffany còn giận lẫy, nên tận tình khuyên bảo: “Trẻ tuổi cãi nhau là rất bình thường, không phải là chuyện gì xấu, chứng tỏ họ quan tâm nhau. Khắc khẩu vừa phải chẳng những không ảnh hưởng đến tình cảm hai người, ngược lại còn gia tăng tình cảm. Nhưng hai đứa không thể để mặc, bình tĩnh suy nghĩ một chút. Phải biết quý trọng tình cảm, một bên nhượng bộ là được, đừng dễ dàng từ bỏ...”

“Mẹ!” Tiffany cắt lời mẹ, “Con với anh ta chia tay rồi, không còn bất cứ quan hệ nào. Chuyện chúng con không thể nói rõ ràng ngay lúc này được, nên mẹ đừng quan tâm. Anh ta nói gì mẹ đừng tin, để anh ta mau chóng đi khỏi nhà mình đi!”

Một ngày chưa đuổi được tên Nichkhun này đi, cô một ngày không yên tâm. Hắn như trái bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ nổ, thật sự là cực kì nguy hiểm. Cô không muốn về nhà còn phải đề phòng cẩn thận, căng thẳng hồi hộp.

“Nói gì cũng là khách, sao không lễ độ vậy được!” Bà Hwang thấy con gái như thế, không khỏi lắc đầu.

“Mẹ, mẹ phải tin con gái mẹ, Nichkhun là người xấu.” Tiffany đè nén buồn phiền nói.

“Chẳng lẽ nó làm chuyện có lỗi với con à?” Mẹ cô nghi hoặc nhìn cô.

“Ôi, tóm lại là không thể để anh ta ở nhà chúng ta được.” Tiffany bỏ lại câu này rồi một mình đi trước.

Lùi một bước trời cao biển rộng, hai người yêu đương làm gì thù ghét nhau lâu, xem ra phải tìm cơ hội cho chúng làm hoà. “Fany, chờ mẹ một chút, đừng đi nhanh như vậy.” Bà Hwang vừa nói vừa đuổi theo.

Đi chợ mua đồ xong, hai mẹ con xách đùm đề, thắng lợi trở về. Bà Hwang chuẩn bị trổ tài nấu nướng, khao mọi người. Khi hai người về tới thì ông Hwang với Nichkhun đang trong phòng khách đánh cờ. Tiffany nhìn họ, đi vào bếp làm phụ mẹ.

Bà Hwang đang xào rau chợt thấy chai nước tương trống không, vì thế nói với Tiffany: “Hết nước tương rồi, con đi chợ mua đi.”

Nhận được lệnh mẹ, Tiffany tất nhiên không dám phản đối, cởi tạp dề, ngoan ngoãn cầm ví đi mua. Bà Hwang như chợt nghĩ gì đó, xoay vào phòng khách gọi lớn: “Nichkhun, con theo Fany ra ngoài mua nước tương đi.”

“Dạ.”

“Không cần.”

Hai người đồng thời trả lời. Bà Hwang ra vẻ ra lệnh: “Không được chậm chạp, đi mau lên, nếu không đồ ăn không ngon.”

Tiffany liếc xéo Nichkhun, không để ý hắn, bước nhanh ra cửa. Nichkhun nhàn nhã theo sát cô, hai người một trước một sau, không ai nói tới ai.

Đi được một đoạn, Tiffany rốt cuộc hết nhịn nổi, vì thế kéo Nichkhun đến công viên. Cô tìm chỗ kín đáo đứng lại, hai tay khoanh trước ngực, không chớp mắt nhìn hắn: “Nói, mục đích của anh là gì?”

“Anh làm gì có mục đích gì, không phải đã nói lâu không thăm hỏi ba mẹ em sao, về tình về lý đều không phải phép, nên thừa dịp cuối tuần rảnh rỗi tới đây thăm họ.” Nichkhun giắt tay lên lưng quần, dựa vào thân cây, miễn cưỡng nói.

“Nichkhun, anh còn giả vờ trước mặt tôi sao, người quang minh chính đại không làm chuyện sau lưng, topic trên diễn đàn X là anh đưa lên còn gì?!” Tiffany thấy hắn dáng vẻ thong dong nhàn nhã, lửa giận bốc lên.

“Hả, thấy rồi à?” Nichkhun cười hỏi, “Thích không, anh chưa xem lại, không biết phản ứng mọi người thế nào, có hơi mong đợi.”

“Topic được xoá rồi.” Tiffany nghiến răng nói, “Anh làm vậy mà không cảm thấy cắn rứt sao? Làm người phải biết khoan dung độ lượng, chẳng lẽ anh không có chút lương tri?”

“Ô, động tác nhanh thật nha, nhưng không sao cả. Em cũng thật đơn giản, trong xã hội cá lớn nuốt cá bé này, đặc biệt là thương trường, lương tri có thể làm cơm ăn sao? Nếu em còn nhớ tình cảm trước đây của chúng ta, thì sao không giúp anh một lần, chỉ là việc nhỏ em cũng không giúp, còn muốn anh nể tình sao?”

“Anh...” Tiểu nhân già mồm, Tiffany hít sâu một hơi, giữ bình tĩnh, cô không thể làm loạn thế trận được, “Nói đi, anh lấy ba mẹ tôi uy hiếp tôi, để làm gì?”

“Đã đến mức này, tôi cũng không quanh co.” Nichkhun kê sát Tiffany, vuốt cằm cô: “Lợi dụng chức vụ của cô ở Kim Thị, làm cho tôi một việc, sau khi thành công tôi sẽ không làm phiền cô nữa.”

“Chuyện gì?” Tiffany gạt tay hắn, lùi ra sau, cảnh giác theo dõi hắn.

“Nếu tôi nói ra, mà cô đi nói cho Taeyeon biết, tôi sẽ lập tức tung hết lịch sử sa đoạ của cô, để ba mẹ cô biết, ở quê biết, còn để bạn bè ở trường biết, đến lúc đó danh dự cô không còn, bị người ta rẻ rúng, vậy thì cũng chỉ tự trách cô thôi.” Nichkhun híp mắt, giọng nói mang theo uy hiếp.

“Anh nói ra xem.” Con người thật của hắn, cô đã thấy hết. Có lần một sẽ có lần hai, có hai sẽ có ba, dục vọng của hắn vĩnh viễn không thể lấp đầy, cô không thể tin sau khi thành công hắn sẽ thật sự buông tha cô, sẽ không đến tìm cô. Nhưng bất kể thế nào, cô phải tìm hiểu ý đồ hắn trước, để chuẩn bị cho tốt.

“Hạng mục lụa Park gia, cô phụ trách đúng không?” Nichkhun nhìn chằm chằm cô.

Lụa Park gia?! Tiffany nảy sinh nghi ngờ, gật đầu.

“Tôi muốn cô...” Nichkhun đến gần mấy bước, ép Tiffany vào góc sáng. Tay hắn để trên tường, bao vây cô giữa tay hắn và bức tường, sau đó cúi đầu thổi hơi vào tai cô, chậm rãi nói, “Tôi muốn cô phá hỏng hạng mục này, bất kể cô dùng phương pháp nào, tóm lại là làm cho chuyện tiêu thụ lụa bị lộ ra, để bên phía Park gia mất lòng tin với Kim Thị.”

“Vì sao?” Tiffany hoảng sợ ngẩng đầu, trán đụng vào cằm Nichkhun, hai người cùng lúc kêu đau.

“Shit!” Nichkhun xoa cằm, “Cô không cần hỏi nhiều, chỉ cần làm theo lời tôi là được, bằng không tự gánh hậu quả, đừng nói tôi không nhắc nhở cô trước.”

“Nếu sau đó Kim Thị phát hiện là tôi làm, tôi không phải là gặp phiền phức sao?” Tiffany nắm chặt tay hỏi.

“Đây là chuyện của cô, cô tự tính toán kĩ càng mà làm, làm cho khéo một chút, không để lại dấu vết, không dấu vết thì không bị lộ, giấu trời qua biển.”

Nichkhun nói xong xoay người bỏ đi, nếu Tiffany có thể hoàn thành nhiệm vụ theo lời hắn, vậy hắn có thể một ná bắn hai chim. Vừa tấn công Taeyeon, giải trừ phẫn hận trong lòng hắn, còn có thể tiếp cận hạng mục lớn bên Park thị.

Gần đây hắn qua quan hệ làm ăn, kết bạn với một nhân viên cao cấp bên Park Thị, ăn cơm với người đó mấy lần, biết Park Thị từng tranh quyền tiêu thụ lụa Park gia miền Nam với bên Kim Thị, chi phí dự toán của Park Thị thấp hơn Kim Thị, nghĩ rằng đoạt được quyền tiêu thụ dễ như trở bàn tay, nhưng không biết Kim Thị dùng cách thức gì, lại PK chết Park Thị, nắm được quyền tiêu thụ. Nếu hắn có thể khiến Kim Thị gặp sai lầm lớn, để Park gia thu hồi quyết định, vậy thì quyền tiêu thụ sẽ rơi vào tay Park Thị. Hắn lập công lớn, thì có thể thành công nắm được hạng mục Park Thị.

Đó là biện pháp tốt một hòn đá ném hai con chim, ích kỉ hại người, ha ha ha. Nichkhun cười lạnh trong lòng.

Tiffany nhìn theo bóng lưng Nichkhun, đè nén xúc động muốn xông lên đấm hắn. Cô phải tìm cơ hội, lập tức báo nhanh cho Taeyeon mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top