Chương 59: Trở về

Trời dần sáng, mặt trời đã nhô lên gần hết, đỏ chói trên trời. Mây trắng trên nền trời xanh không che được ánh sáng dịu nhẹ, ánh mặt trời sáng rực như ngàn sợi tơ vàng rải xuống đất. Xe chạy trên đường cao tốc, chỉ chốc lát sau, đã vào đến đường quốc lộ ở nông thôn. Một gốc cây xanh um tươi tốt đứng vững chãi, một ngọn núi uốn lượn. Không khí sáng sớm ẩm ướt thơm mùi cỏ, thỉnh thoảng mùi bùn đất từ ngoài bay vào qua cửa xe.

Tiffany với Taeyeon đều ngồi ghế sau, trong xe yên lặng như tờ. Tiffany tuy là rất mệt, nhưng lòng lại lo lắng, không thể nhắm mắt nghỉ ngơi. Taeyeon dựa lưng vào ghế nghỉ, lát sau, anh mở mắt thấy Tiffany vẫn ngồi tư thế cũ, chống cằm ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.

Anh đưa tay lắc lắc, đẩy đẩy vai Tiffany, cô như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, giật bắn, phản ứng thái quá, đầu cốp lên trần xe, đau đớn. “Á...” Cô ôm đầu, kêu lên.

Taeyeon bất lực nhìn cô, rồi rất tự nhiên vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: “Em cho đầu em là búa hả, nếu đụng nát trần xe, em phải đền đó...”

Cô đau muốn chết, anh còn châm chọc, đầu sỏ gây ra là anh chứ ai... Tiffany oán thầm anh n lần, sau đó lên tiếng: “Có chuyện gì sao?”

“Không phải mệt sao, sao không nghỉ đi?” Taeyeon hỏi.

“Không ngủ được...” Mắt thấy càng về gần nhà, lòng cô càng lo âu.

“Đừng lo quá, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Taeyeon vỗ vỗ tay cô nói.

“Ừm.” Có anh bên mình, không phải nên yên tâm rồi sao? Tiffany thở dài, từ từ nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ kéo đến, cô chậm rãi thiếp đi, cô dựa đầu vào lưng ghế, rồi từ từ nghiêng người, cuối cùng ngả lên vai Taeyeon.

Taeyeon nghiêng đầu, mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của Tiffany, mặt cô vùi vào cổ anh, bóng mi cong dày, khuôn mặt lúc ngủ yên tĩnh. Anh nghe tiếng cô hít thở đều đều, đôi môi mọng khẽ mở, chớm chạm vào da cổ anh, hơi thở ấm áp phả lên cổ ngưa ngứa.

Anh nhìn cái đầu nhỏ chôn trong cổ mình, không khỏi cười khổ, điều chỉnh thế ngồi cho cả hai thoải mái một chút. Không ngờ vai anh vừa nhích, môi cô đã in lên da anh, đây mới là tra tấn, như món điểm tâm ngon lành để trước mắt, lại không thể đụng vào, chỉ có nhìn ngắm thèm thuồng, thật muốn giết người mà.

Anh đưa tay nâng nhẹ đầu cô, sau đó nhích vai, chỉnh tư thế, rồi đặt đầu cô lên vai anh lại. Đầu cô chỉ khẽ nhích, ưm một tiếng, tìm vị trí thoải mái hơn, ngủ tiếp. Taeyeon lại lần nữa cười khổ, khẽ khàng sờ sờ má cô.

Tài xế Leeteuk ngồi trên ghế lái nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai người tiếp xúc thân mật, miệng há thành chữ O, nhưng ngậm lại rất nhanh. Anh ta đã gặp không ít người, không kinh sợ khi thấy chuyện kì lạ. Hơn nữa, lúc trước anh ta đến nhà tổng giám đốc lấy tài liệu, từng thấy cô trợ lý này trong nhà tổng giám đốc, còn mặc sơ mi nam. Hì hì, rõ ràng là bọn họ quan hệ mập mờ. Mắt Leeteuk loé sáng, che miệng cười trộm.

Chỉ là, trong ấn tượng anh ta, tổng giám đốc ăn trên ngồi trước đẹp trai ngoài của cải giàu có, hấp dẫn ong bướm, nhưng tổng giám đốc luôn ăn nói chừng mực, lễ độ mà không thân thiết, không có tai tiếng tình dục nào. Khi anh ta phát hiện tổng giám đốc với cô trợ lý này có mối quan hệ không tầm thường thì quả là kinh hãi

Taeyeon thôi nhìn chăm chú Tiffany, thấy thời gian còn sớm, anh cũng nhắm mắt ngủ. Xe chạy bon bon trên đường, rất nhanh đã vào đến thị trấn nhỏ. Đồng ruộng vàng mênh mông bên đường, gió thổi nhẹ, lúa trên đồng dập dờn, năm ba cây cúi mình trong gió.

Ngủ một giấc, tinh thần cũng sảng khoái, Taeyeon mở mắt, thấy cảnh đồng quê và những nông dân chất phác lùi lại qua cửa sổ, tâm trạng đột nhiên thấy vui. Luôn sống trong thành phố bê tông cốt thép, đã bao lâu không rời khỏi nhà giam đó, tiếp xúc với thiên nhiên rồi?

Tiffany cũng tỉnh lại, mở đôi mắt ngái ngủ, thấy khuôn mặt Taeyeon phóng to trước mắt, cô không thể ngờ nổi dụi dụi mắt, khuôn mặt tuấn tú không biến mất, hơn nữa đầu cô còn để trên cổ anh, cô hết hồn giật ngược lại. Một lần nữa lại đụng ót vào trần xe, tự tạo nghiệt không thể sống, cô ôm đầu thở dốc vì kinh ngạc.

“Xin, xin lỗi...” Tiffany lén liếc về phía Taeyeon. Ý cô là do cô dựa vào anh mà ngủ, ai ngờ Taeyeon hiểu sai ý, bất lực nói: “Xe bị em đụng mãi, thật là đáng thương!”

“Xin lỗi...” Là xin lỗi chiếc BMW của Taeyeon.

Taeyeon thấy xe đã vào thị trấn, không đùa với cô nữa, anh nói với Leeteuk: “Tìm khách sạn dừng lại.”

“Dạ.” Leeteuk nghe thấy, cung kính đáp.

Khách sạn?! Tiffany khó hiểu nhìn anh. Taeyeon nhận ra ánh mắt cô: “Anh tìm khách sạn ở lại, Leeteuk đưa em về nhà. Sau khi em về đừng hoảng hốt, xem xem ý đồ Nichkhun là gì trước. Lấy tĩnh chế động, lấy lùi làm tiến, căng chùng vừa phải, lùi một bước để đánh trả đối phương. Không phải lúc quan trọng, anh sẽ không xuất hiện trước Nichkhun, nên chúng ta phải liên lạc bằng điện thoại, có chuyện gì cứ gọi anh bất cứ lúc nào.”

“Dạ.” Tiffany gật đầu.

Xe đến cửa một khách sạn năm sao thì ngừng lại, Taeyeon xuống xe, ra dấu tay Tiffany gọi điện xong thì vào khách sạn. Tiffany nhìn Taeyeon biến mất vào trong, quay lại nói với Leeteuk: “Chúng ta đi thôi.”

Xe rời khách sạn, sau nhiều lần quẹo trái quẹo phải, cuối cùng ngừng lại trước một tiểu khu. Tiffany hít một hơi, sau đó xuống xe, gật đầu với Leeteuk, rồi kéo hành lý đi vào. Nơi này vẫn như cũ, không có thay đổi gì nhiều, ngay cả bồn hoa cũng dường như không đổi, kì thật chúng đã không còn như lúc trước cô thấy, chúng đã chết đi, rồi mọc lại. Bây giờ, vẫn sinh sôi tươi tốt.

Tiffany lên lầu, đứng ở cửa nhà bồi hồi một chút mới nhấn chuông. Một lát sau, trong nhà có tiếng dép đi ra, lúc cửa mở, tiếng mẹ cô hỏi: “Ai vậy?”

“Mẹ.” Tiffany vui vẻ gọi mẹ.

Bà Hwang nhìn Tiffany, không thể tin dụi mắt, xác định con gái đứng trước mặt là sự thật, vui vẻ gọi vào trong: “Ba nó ơi, Fany về rồi này.” Nói xong vui vẻ kéo tay Tiffany, nhìn qua nhìn lại: “Con gầy đi đó Fany...”

“Không có mà, mẹ xem đi, con béo thì có.” Tiffany chứng minh cô béo, còn kéo tay mẹ, nhéo thử eo mình.

“Trên người được mấy kí thịt chứ, còn bảo béo cái gì.” Bà Hwang bất mãn nhíu mày.

“Mẹ, mỗi ngày con ăn được lắm, sắp giống heo rồi, mẹ đừng lo mà.” Tiffany ôm vai mẹ cô.

“Con gái...” Trong phòng truyền ra tiếng đàn ông còn nặng nhọc, ông Hwang đi ra, thấy con gái đứng ở cửa, xúc động không nói thành lời.

Tiffany thấy ba cô sắc mặt hồng hào, trong lòng rất vui, đang định chạy lên ôm ông, thì thấy kẻ đi sau ra sau ông, khuôn mặt đang tươi cười bỗng xụ xuống, đầy vẻ đề phòng, cẩn thận nhìn hắn.

Là Nichkhun!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top