Chương 2.1: Chỉ mình em với nỗi tương tư

Lê Tô Tô không thể nói rằng đêm đó cô không có giấc mơ tuyệt vời. Đó là một giấc mơ hỗn độn và cực kỳ gợi tình khiến cô yếu đến mức không thể ra khỏi giường vào ngày hôm sau. Trong giấc mơ đêm hôm đó, sự chú ý của cô dồn vào chính chiếc cổ xinh đẹp của Đàm Đài Tẫn khiến cô gần như thảng thốt đến đau tim ngày hôm trước.

Trong mộng giới, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn với anh, và đó là một lợi ích mà không ai có thể tước đoạt của cô - ít nhất trong thế giới tưởng tượng của riêng cô, anh là của cô - nên cô nhớ rất rõ cảm giác cuối cùng được có thể tấn công anh bằng những nụ hôn ướt át mà cô muốn. Làn da mềm mại như sữa dưới môi cô và cảm giác nhói nhẹ khi cô lướt lưỡi dọc theo những nơi khúc khuỷu trên cổ họng và tĩnh mạch, tận hưởng từng phần nhỏ của nơi nhẹ nhàng và ngon miệng đó. 

Lê Tô Tô mút làn da của anh mạnh mẽ hơn cô nghĩ, vì cô không muốn làm tổn thương anh hay làm tổn hại đến làn da đẹp như một viên ngọc lạnh băng được trưng bày trong cửa sổ của các cửa hàng trang sức được săn lùng nhiều nhất. Tuy nhiên, cô lại khao khát mạnh mẽ đến mức không thể kiểm soát bản thân. Cô càng ngày càng trở nên điên loạn và mạnh bạo hơn khi cô nghe thấy những tiếng động và âm thanh anh phát ra. Những tiếng rên rỉ, thở hổn hển đầy kích thích và những lời động viên nho nhỏ khi bàn tay anh luồn qua tóc cô, ôm lấy cô và đưa cô rờ đến những điểm mà anh muốn được rờ vào nhiều hơn. Anh ấy cực kì dịu dàng một cách đáng ngạc nhiên trong mơ, nhưng anh ấy vẫn nóng bỏng như mọi khi trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Cô sẽ ngồi lên nam căn của anh và lên lên xuống xuống, khiến nơi kín đáo của cô cọ vào xương chậu của anh, toàn bộ nơi cưng cứng bên trong cô đâm sâu vào cô khi cô hạ xuống ngày càng mạnh hơn. Cô sẽ va đập và co thắt thành vách nhạy cảm đó để bóp chặt anh và khơi gợi những tiếng rên rỉ khoái cảm hơn từ anh. Đôi khi, khi cô cảm thấy quá đau vì sự chậm chạp của hông mình, Lê Tô Tô bắt đầu lên xuống trên anh một cách mạnh mẽ, tận hưởng từng cơn run rẩy khoái cảm do cái đó của anh cọ xát vào cô khi cô di chuyển lên xuống. Chất lỏng làm ướt cả hai người và hỗ trợ cho luận động nhanh chóng và mạnh mẽ.

Giữa lúc ứ ừ, cô đã cắn anh. Vết cắn đầu tiên là cổ, nơi cô hằng khao khát. Sau khi nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn và sung sướng như tấu lên khúc nhạc nhục dục trong giọng nói của anh, cô liền đi xuống, đánh dấu răng mình trên vai, xương đòn, ngực và thậm chí cả cánh tay của anh. Cô muốn đánh dấu anh hoàn toàn, cô liếm máu từ vết thương, cảm thấy hơi tội lỗi vì đã làm tổn thương anh, nhưng vị giác đó không bao giờ hiện hữu trên lưỡi cô - vì đây là một giấc mơ, tất nhiên - và cô đặc biệt hài lòng khi nhìn thấy đầy những đốm hồng như những cánh hoa anh đào mọc trên làn da trắng tinh, rồi còn vết cắn màu tím và màu đỏ dịu của vài giọt máu. Cô cảm thấy còn tuyệt hơn nữa khi được quan sát khuôn mặt thanh tú với đôi môi sưng mọng vì những nụ hôn, đôi má hơi ửng hồng và đôi mắt phượng ươn ướt vì ham muốn và khoái cảm của anh.

Cô ham muốn có thêm nhiều hơn nữa, cô luôn như vậy. Ở bên Đàm Đài Tẫn như là chưa từng cảm thấy thỏa mãn hoàn toàn, bởi vì anh quá nóng bỏng để có thể rời bỏ, với hương vị, cơ thể, khuôn mặt, từng hơi thở hay lời nói phát ra từ anh đều là tác nhân của lòng ham muốn sâu thẳm và cùng cực nhất. Ham muốn đó thậm chí còn tăng lên và nhân đôi theo từng giây phút.

Tuy nhiên, Tô Tô đã mơ nhiều đến mức muộn làm. Lê Tô Tô đang thử vận may của mình, mặc dù trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến việc đến muộn và được Đàm Đài Tẫn - người chưa bao giờ mở miệng khen ngợi ai bao giờ. Ngày hôm trước, cô không thể để mình đi quá xa và cảm thấy an toàn khi để cho phép trách nhiệm công việc của mình lung lay vì cảm xúc của chính mình. Cô ấy không phải là loại người như vậy, và cô ấy sẽ không bao giờ trở nên như vậy - chỉ vì cô được khen ngợi, quá tự tin vào bản thân là y như rằng sẽ phạm sai lầm.

"Nhìn xem, cuối cùng bà cũng đến rồi." Phiên Nhiên nhận xét khi thấy cô bước vào: "Tôi bắt đầu lo lắng, suýt nữa tôi sẽ tìm bà ở bệnh viện hay đồn cảnh sát".

Lê Tô Tô cười xấu hổ. Tự Anh nhướng mày, chỉ vào chiếc áo khoác trắng được đặt bên trong một tấm màn bảo vệ, ngăn chặn bất kỳ mảnh bụi nào làm bẩn hoặc làm hỏng lớp vải đó: "Bộ này là của Đàm Đài Tẫn à?"

Phiên Nhiên bắt đầu cười tinh quái, "Vậy là tin đồn là đúng phải không? Lê Tô Tô, tôi tưởng bà sẽ nói cho tôi biết thời điểm bà bắt đầu hẹn hò, đây là tan vỡ tình chị em!"

Lê Tô Tô cảm thấy mặt mình nóng lên, thở dài: "Bọn họ lấy đâu ra tin đồn nhảm nhí đó vậy?"

"Kể từ khi đến đây, tôi chỉ nghe tin đồn từ tất cả các phòng ban nói rằng ngày hôm qua Đàm Đài Tẫn và một người nào đó đang làm việc muộn trên tầng ba mươi của tòa nhà, trong phòng họp nơi không ai đến vì quá biệt lập, bạn biết không?" Tự Anh tám chuyện rồi ngắm nhìn móng tay dài sơn đỏ của chính mình, "Và vài giờ sau đó, cặp vợ chồng nhỏ bé đó bước ra khỏi phòng với người nữ đang ngủ say và quấn mình trong chiếc áo khoác của anh ta, trong khi anh ta bế cô ta lên vô cùng cẩn thận."

"Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra ở trong đó nhỉ?" Phiên Nhiên chống cằm mỉm cười. "Lê Tô Tô, bà có suy đoán gì không?"

"Không." Lê Tô Tô hít một hơi thật sâu và đứng dậy, ôm chiếc áo khoác trong tay. "Thật xin lỗi, để tôi đi"


Cô nghe thấy hai người bạn lẩm bẩm 'kẻ phản bội' sau lưng nhưng cô không quan tâm. Phải rất can đảm và có chút xấu hổ khi bước vào văn phòng sếp sau đêm hôm trước, đặc biệt là khi giao bộ quần áo đắt tiền và đẹp đến mức khiến cô có cảm giác xấu hổ tột độ, đặc biệt khi nhớ lại việc cô làm trước cửa nhà mình. Cùng lúc đó, Lê Tô Tô ngửi bộ quần áo đó thường xuyên hơn mức cô ấy nên làm.

Hôm nay, Đàm Đài tẫn mặc một chiếc quần đen cạp cao càng làm nổi bật vòng eo thon đáng ghen tị của anh. Đó là một món đồ khá đơn giản, nhưng chất liệu vải rõ ràng là đẳng cấp. Đường khâu, cũng như chiếc áo sơ mi trắng che kín hoàn toàn cánh tay và ngực của anh ấy, được đóng lại bằng một chiếc cổ áo có lớp lót ngăn cản mọi người nhìn thấy cổ anh. Đối với Tô Tô, đây là một sự nhẹ nhõm vô cùng lớn, vì cô sợ rằng cô sẽ khuỵu ngã nữa nếu lại nhìn thấy phần cơ thể đó của Đàm Đài Tẫn liên tục hai ngày liền không chút che đậy.  

Bên dưới chiếc cổ áo kín đáo kia là một chiếc vòng cổ có mặt dây chuyền bằng bạc chứa đầy những viên kim cương nhỏ lấp lánh bao quanh một viên sapphire lớn xanh lục đầy trân quý. Món đồ đó là một phần của bộ sưu tầm đắt tiền mà Lê Tô Tô đã nhìn thấy cùng Tự Anh trên một tạp chí thời trang trực tuyến vào tuần trước. Khi cô chỉ kịp nhìn thấy những món đồ đó trên các ngón tay của cả hai bàn tay, anh ta đã mua cả bộ. Những chiếc nhẫn giống hệt cái mặt dây chuyền trên vòng cổ, nhưng lượng kim cương và ngọc bích nhiều hơn, lấp lánh dưới ánh sáng ban ngày.

Anh đang lơ đãng lật qua một tài liệu khi cô bước vào. Mái tóc đen của anh đang xõa xuống một bên mắt trước khi anh ngẩng mặt lên. Lê Tô Tô cụp mắt xuống, "Tôi đến để cảm ơn lòng tốt của anh tối qua. Cuối cùng tôi đã giữ lại áo khoác của anh, vì vậy tôi đến để trả lại và xin lỗi anh về điều đó."

Lê Tô Tô giang tay ra định trả lại, nhưng sếp cô im lặng nhìn cô một lúc rồi thờ ơ quay lưng lại. Cảm thấy xấu hổ, cô hạ tay xuống đợi anh đọc xong rồi đặt tập tài liệu lên bàn. Đàm Đài Tẫn quay lại nhìn cô: "Cô có thích nó không?"

Cô chớp mắt, cảm thấy một nỗi lo lắng kéo dài từ bụng đến ngực. Thích cái gì? Tâm trí của Lê Tô Tô lập tức nghĩ đến cảnh hôn—một nụ hôn mà cô không biết có phải là thật hay không. Thật kỳ lạ, nhưng Lê Tô Tô thực sự không rõ liệu nụ hôn đó đã xảy ra hay chưa, vì cảm giác đó quá chân thực khi cô đã tỉnh táo. Tuy vậy, đồng thời mọi thứ xung quanh hành động đó giống như một làn sương mù ảo diệu, giống như tỉnh dậy sau cơn mơ. Điều đó khiến cô ấy tin rằng cô đã đắm chìm sâu vào những ham muốn nhục dục đến mức cô bắt đầu ảo tưởng những khát vọng của mình thành những khoảnh khắc thực sự xảy ra, gây ra một sự hỗn loạn tinh thần rất lớn và mỏi mệt.

Cô lắp bắp nói: "À... Bộ này của anh trông bảnh trai quá." Cô khen khi thấy anh đưa tay lấy áo khoác. "Tông màu sáng tôn lên làn da sếp rất nhiều." Lê Tô Tô phải tự nhắc nhở mình rằng cô không cần phải khen ngợi nữa. Cô đang hoảng loạn như một nữ sinh và điều đó thật ngu ngốc, tốt hơn hết là cô nên im lặng.

Ngạc nhiên thay, Đàm Đài Tẫn tiếp tục chủ đề: "Cô có nghĩ vậy không?"

Lê Tô Tô gật đầu, không thể rời mắt khỏi khuôn mặt đẹp trai đó khi khóe môi hồng của anh hiện một nụ cười. Anh dường như đánh giá cao lời khen ngợi vụng về của cô. Tuy vậy, sau khi để chiếc áo khoác trên ghế sofa, nụ cười đã biến mất và vẻ mặt lạnh lùng thường ngày lại hiện lên: "Bây giờ tôi có một cuộc họp, cô sẽ đi cùng tôi. Đi ngay đi."

Cô nhíu mày và đi theo anh. Tự Anh thường là người đi cùng anh trong các cuộc họp vì cô ấy suy nghĩ nhanh hơn và khéo léo hơn nhiều so với bất kỳ thành viên nào khác trong nhóm. Cô ấy có ích trong việc giúp anh ấy tìm kiếm thông tin và thực hiện mọi hoạt động cần thiết, trong khi Lê Tô Tô giỏi lý luận và toán học hơn, nhưng không ai có thể thắc mắc về quyết định của Đàm Đài Tẫn.

Dưới ánh mắt buộc tội và ác ý của đồng nghiệp, Lê Tô Tô bước qua phòng chung lớn và cùng sếp rời đi. "Tại sao cô lại bị ảnh hưởng bởi những gì họ nói?" Đàm Đài Tẫn đột nhiên hỏi cô khi cả hai đang ở trong thang máy.

Lê Tô Tô thật sự không hề mong đợi câu hỏi đó xuất hiện. "Điều đó có thể làm phiền anh," cô đáp rồi nhìn anh, "Hoặc tệ nhất là làm hại anh."

"Không có gì có thể làm hại tôi ở đây." Anh ta trả lời với vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, mặc dù những gì anh ta nói là sự thật không thể nghi ngờ. Đàm Đài Tẫn giơ ngón tay lên, chiếc nhẫn sapphire màu xanh lam bắt đầu lấp lánh, cũng chính những ngón tay nhợt nhạt với bộ móng đẹp đẽ được cắt tỉa hoàn hảo mới thu hút sự chú ý của Tô Tô, cũng như cách đầu ngón tay đó lướt qua đôi môi hồng hào của anh. "Và tôi không hiểu tại sao điều đó lại làm phiền tôi."


Lê Tô Tô cảm thấy hơi khó chịu, tự động theo anh ra khỏi thang máy. Có phải Tự Anh đã đúng hay Đàm Đài Tẫn chỉ đơn giản một lần nữa thể hiện sự thờ ơ của mình với chuyện tình cảm? Một phần Lê Tô Tô tin rằng anh đã tán tỉnh cô từ tối hôm trước, nhưng một phần khác lại lo sợ rằng mình bị ảo tưởng và là một người nữa nằm trong danh sách dài những người mà anh ta từ chối. Cô nghĩ rằng, dù mình có cố gắng trưởng thành đến đâu đi chăng nữa, nếu bị người đàn ông này từ chối, cô cũng không thể chịu đựng được việc sống trong cùng một môi trường với anh ta vì sẽ quá đau đớn và nhục nhã.

"Đàm Đài tổng, tôi rất vui vì anh đã đến."

Cuộc gặp mà Đàm Đài Tẫn đề cập thực ra là một bữa trưa trông giống cuộc gặp thân mật giữa các thành viên hội đồng quản trị và một vài vị khách hơn. Tuy nhiên, ông chủ của cô rất nghiêm khắc và không thích giao du với bất kỳ loại người nào. Nếu anh ta ở đó thì đó là vì lý do nghề nghiệp. Tô Tô nghĩ anh ta đã kéo mình đi cùng để giao lưu giúp anh ta.

Một trong những thành viên hội đồng quản trị mà Lê Tô Tô biết là cô Lưu Vy, một phụ nữ trẻ đã khiến Lê Tô Tô ngưỡng mộ vì khả năng giữ bình tĩnh của mình ngay cả khi bị Đàm Đài Tẫn liên tục từ chối những lời tán tỉnh. Người phụ nữ đó thực sự xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, mái tóc sáng màu và mùi nước hoa tuyệt vời, luôn mặc những bộ quần áo đắt tiền và cầu kỳ, đồng thời là một người thông minh và từng đoạt nhiều thành tích. Tuy vậy, ngay cả bộ trang phục hoàn hảo của cô ấy dường như cũng không ảnh hưởng đến cấp trên của cô chút nào.

"Tôi tới để giới thiệu Lê Tô Tô với Triệu Du." Đàm Đài Tẫn vẫn nói với tông giọng không thay đổi. "Ông ấy tò mò về cô."

Lê Tô Tô ngước lên - cô không bao giờ mong đợi ông chủ của mình sẽ nói về cô với bất kỳ ai khác. Điều này khiến ngọn lửa hy vọng trong lòng cô bùng cháy mạnh mẽ hơn trước, ngọn lửa mà Lê Tô Tô đã cố gắng dập tắt vì lý trí và công việc của chính mình kể từ sự kiện tối qua.

Nhưng nó ở đây; Đàm Đài Tẫn đã giới thiệu cô với các thành viên cấp cao, những người cho rằng ý kiến ​​của anh rất quan trọng và có giá trị. Một trong số đó là Giám đốc điều hành, Triệu Du, một nhân vật mà nhiều người trong công ty đó mong muốn được gặp. Ông Triệu là một người đàn ông rất tốt, ông ấy chắc hẳn đã ngoài 50, 60 tuổi, sở hữu trí thông minh và kinh nghiệm sống quý giá. Ông mời Lê Tô Tô và Đàm Đài Tẫn ngồi cạnh và trò chuyện rất thoải mái suốt bữa trưa.

Ở nơi đó, cô nhận ra rằng cấp trên của cô đã chọn cô chính xác là vì cho cô có cơ hội tạo mối quan hệ tốt. Do đó anh ta cho phép cô không chỉ ở trong mớ bòng bong trong đội nhóm anh ta, hay dưới đôi cánh sẽ che giấu cô khỏi phần còn lại của thế giới. Không, Đàm Đài Tẫn dường như muốn nhìn thấy cô trưởng thành và đang cho cô cơ hội.

Mặt khác, một phần sự chú ý của cô lại tập trung vào việc cô Lưu ngồi ở phía bên kia của Đàm Đài Tẫn, toát ra vẻ tự tin đáng ghen tị, nói chuyện với anh ấy về những chủ đề rất thông thái mà chỉ có ở người cùng cấp độ thông minh. Lê Tô Tô mỉm cười nhẹ nhàng với Triệu Du khi họ nói chuyện, nhưng trong bụng cô có cảm giác nóng rát khó chịu khiến cô không thể tiếp tục ăn.


"Con và Đàm Đài Tẫn," Triệu Du đổi chủ đề bằng giọng điệu nhẹ nhàng và cẩn thận hơn, "Hai người có quan hệ gì khác ngoài công việc không?"

Lê Tô Tô cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại trong cổ họng trong giây lát, và cơn đau bụng bắt đầu đến cùng với cơn đau ở phổi   khó thở. Cô lo lắng mỉm cười lắc đầu: "Không, thưa ngài. Mối quan hệ của chúng tôi chỉ hoàn toàn trong công việc thôi."

Trong nháy mắt, cô liếc nhìn Đàm Đài Tẫn. Anh đưa cốc nước đá lên môi hồng, những giọt nước trong suốt thấm ướt làn da hồng hào mềm mại, trong khi đôi mắt phượng tập trung vào mặt bàn một cách thờ ơ, nhưng sự chú ý của anh rõ ràng đang tập trung vào lời cô Lưu bên cạnh đang nói, thỉnh thoảng anh ấy gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, đôi lông mày đen lại nhíu chặt, mang lại nét bất mãn trên khuôn mặt anh, dù đó là những gì cô Lưu đang nói.

"Thật đáng tiếc," Triệu Du thở dài, "Ta đã muốn gả đứa nhỏ này đi đã lâu, nhưng người nào ta giới thiệu nó cũng đều từ chối. Khi nghe nó nhắc đến con, ta liền nghĩ có lẽ mình sắp được diện kiến người vợ tương lai của nó".

Lê Tô  khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng lại chìm trong mớ bòng bong của lo lắng và xấu hổ. Cô  nói, "Thầy Đàm Đài vẫn luôn chỉ chú ý đến công việc, nhưng tất cả chúng tôi đều hy vọng thấy anh ấy tìm được người vợ phù hợp." Mặc dù lịch sự nhưng giọng nói của cô ấy có ý đồ rõ ràng. "Cô Lê tuy rất xinh đẹp và thông minh nhưng vẫn còn khá trẻ. Sự khác biệt về độ trưởng thành và khoảng cách thế hệ rất khó có thể giúp cô ấy có được mối quan hệ ổn định với thầy Đàm Đài."

"Tôi tin rằng thật không phù hợp khi đưa ra giả định về điều gì sẽ gây khó khăn mối quan hệ giữa hai người trưởng thành trở nên ổn định." Đàm Đài Tẫn lạnh lùng nói, cẩn thận lắc  nước. "Điều làm cho bất kỳ mối quan hệ nào trở nên khó ổn định là việc cứ khăng khăng rằng mối quan hệ sẽ không ."

Lê Tô Tô  đưa ly nước cam lên miệng để che giấu vẻ sắc mặt của mình. Cô không hề cãi vã hay ghét bỏ cô Lưu và tin rằng bên kia cũng vậy. Tuy nhiên, không có gì bí mật với bất kỳ ai trong công ty, từ những người ở chức vụ thấp nhất đến cao nhất, rằng cô Lưu đã cố gắng khiến Đàm Đài Tẫn là chồng mới của mình và kiên quyết đạt được điều đó sau nhiều lần bị từ chối - điều đó cũng rất dễ hiểu thôi. Thành thật mà nói, bởi vẻ ngoài của người đàn ông đó là thứ khó có thể tìm thấy trong môi trường kinh doanh, anh ấy gần giống với một người mẫu, diễn viên hay bất kỳ loại thần tượng nào thành công ngoài kia, và thật khó để không khao khát có được anh ấy, ngay cả bản thân Lê Tô Tô cũng là một trong những người thầm ngưỡng mộ anh ấy.

Tuy nhiên, sự cố chấp quá mức có thể trở thành nỗi ám ảnh và gây ra những giây phút khó xử cho cả đôi bên. Đây chính là điều mà Đàm Đài Tẫn đang nói đến, việc cô gái trẻ khăng khăng chạy theo một thứ mà anh ấy đã nói nhiều lần sẽ không hiệu quả," Lê Tô Tô cảm thấy tò mò không biết tại sao, theo một cách nào đó. Có lẽ cô Lưu không phải là loại phụ nữ mà anh ấy thích hoặc đang tìm kiếm, hoặc có thể có một lý do khác.

Triệu Du quyết định chuyển chủ đề cuộc trò chuyện: "Đàm Đài  là người  rượu vang, nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi sẽ mang cho chúng ta một ít."

Lê Tô Tô nghĩ rằng nút thắt trong lòng mình đã được tháo gỡ, nhưng sự hài lòng của cô không kéo dài được bao lâu. Cuối bữa ăn, cô Lưu đuổi kịp họ trước khi họ bước vào thang máy. "Thầy Đàm Đài, tôi muốn xác nhận xem bữa tối tối nay của chúng ta có còn diễn ra không."

Anh nói đơn giản một cách vô cảm, "Điều đó sẽ xảy ra."

"Nó sẽ ở nhà , vậy cuối ngày tôi có thể đi cùng anh được không?"

Đàm Đài Tẫn ngước lên, im lặng một lúc. "Không."

Khi cửa thang máy đóng lại, để lại vẻ mặt xấu hổ của cô Lưu, Lê Tô Tô không biết mình phải nên cảm thấy thế nào. Trong bụng cô có cảm giác khó chịu nóng rát, giống như cái cảm giác đã xuất hiện trong bữa trưa rồi biến mất bây giờ lại đến với cường độ mạnh hơn nhiều. Khi cô tưởng có lẽ mình đã nhầm khi cho rằng Đàm Đài Tẫn đang nói về sự cố chấp của cô Lưu khi anh nói câu nói đó - có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Có lẽ anh đã chấp nhận tình cảm của người phụ nữ nảy rồi. Dù sao, cuối cùng thì họ cũng sẽ ăn tối cùng nhau.

Lê Tô Tô cắn môi. Cô đang bị cuốn theo cảm xúc của chính mình và điều đó thật đáng lo ngại. Thời gian còn lại trong ngày, cô lặng lẽ làm việc tại bàn làm việc và tránh đến quá gần phòng Đàm Đài Tẫn. Cô cũng phớt lờ những trò đùa của đồng nghiệp cho đến khi họ dừng lại khi nhận thấy trạng thái mất tập trung của cô. Đêm đó, cô về nhà với lồng ngực đau rát., cũng như cái bụng của cô. Cô vừa nhìn ra ngoài cửa sổ xe buýt vừa nghe nhạc, tự hỏi liệu lúc đó bữa tối đã bắt đầu chưa, nếu cả hai đều ở một mình thì sẽ dẫn đến điều gì.

Có chút dằn vặt, Lê Tô Tô mất một lúc để cô chìm vào giấc ngủ, suy nghĩ của cô lang thang về ký ức về lần đầu tiên cô nhìn thấy Đàm Đài Tẫn vào ngày cô được nhận vào công ty Hành Dương. Anh ấy mặc một chiếc quần dài màu kem và áo sơ mi trắng bên trong. Trông anh có vẻ ngoài thanh tú và dịu dàng. Đó là suy nghĩ đầu tiên của cô về anh ấy, giống như một thiên thần hay một trong những vị thần bất tử trong phim truyền hình. Khi cô gặp anh và ngồi xuống trước mặt anh để trò chuyện lần đầu tiên với cương vị là sếp mới của cô, anh cho phép cô được thoải mái. Cả hai ngồi cùng nhau trên chiếc ghế dài màu trắng trong phòng khách của anh, trên tay cô là một cuốn sách về nghệ thuật Trung Quốc qua các thời đại. Cô nhớ cô đã nói rằng, cô ấy biết cuốn sách đó, đó là một trong những sở thích của cô ấy. 

Anh mỉm cười với cô hai lần trong suốt cuộc trò chuyện kéo dài hai mươi phút đó, sự dịu dàng của anh đến một cách đáng ngạc nhiên. Mãi cho đến khi được tuyển dụng chính thức, cô mới biết được khía cạnh lạnh lùng và kiêu ngạo của anh ta, cũng như việc anh ta gần như không giống con người mà cô đã biết lúc đầu. Tuy sự lạnh lùng của anh ta khiến người khác rất sợ hãi, cô lại thấy sự lạnh lùng đó giống như một cơn gió buổi sáng mùa đông, hay như một cánh hoa rơi trên mặt hồ đóng băng. Tinh tế, băng lãnh, có chút khó ở nhưng chắc chắn rất quyến rũ.

P/S: miêu tả sếp thế này cứ thấy sai sai.

Có lẽ Lê Tô Tô đã yêu anh vào thời điểm đó, nhưng cô không nhận ra điều đó và tình cảm chỉ bộc lộ rất lâu sau đó. Tuy nhiên, ý nghĩ về đêm đó có phần đau khổ - một người đàn ông đẹp trai đến mức anh ta không sinh ra để là của cô. Trước khi đi ngủ, Lê Tô Tô có chút tức giận với anh. Đó là một sự tức giận vô cớ vì Đàm Đài Tẫn không nợ cô điều gì, nhưng cảm giác giông bão vẫn còn đó, khiến cô phải kéo chăn thật chặt khi nằm xuống chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng manh. Nguyên do là vì, gần đây cô đã thức dậy vô cùng bừa bộn đến mức thật không đáng tốn sức để mặc bộ đồ ngủ.

Giấc mơ đêm đó của cô thật giông bão, vì trong đó Đàm Đài Tẫn đặc biệt hung hãn, như thể đang tức giận điều gì đó. Mỗi cái siết chặt của anh đều đủ mạnh khiến làn da cô hiện lên vết đỏ ngay lập tức. Mỗi cú nhấp đều có nhịp điệu và lực đạo gần như là sự trừng phạt. Cánh tay của Tô Tô bị anh ghim vào đầu giường, bị quấn bởi những sợi dây màu đỏ. Đồng thời, đầu gối của cô khuỵu xuống giường, khuỵu đến mức đùi cô phồng ra giữa những khoảng trống trong những sợi dây thừng. 

Cô như nửa quỳ trên giường, hai chân dang rộng tối đa để lộ chỗ kín và hậu môn một cách gần như nhục nhã. Cả hai lối vào đều đỏ ửng và giãn nở, ẩm ướt do chất bôi trơn mà những ngón tay kiên định của anh đã xoa vào đó trong một thời gian dài. Ngay cả việc trêu chọc bằng những ngón tay của anh cũng lộ rõ trừng phạt hơn bất kỳ giấc mơ nào khác. Anh nhúng ngón tay vào dầu bôi trơn rồi xoa khắp chỗ kín của Tô Tô, khiến cô trở thành một mớ hỗn độn ẩm ướt, sáng bóng, giãn nở. Da cô chuyển sang màu hồng đậm khi anh từ chối tiến vào dù chỉ một inch, mặc cho cô đã cầu xin điều đó bao nhiêu lần.

Trên hậu môn của cô, anh xoa ngón tay cái của mình theo chuyển động tròn, tàn bạo quan sát lối vào mà anh đã chiếm đoạt rất nhiều lần trong hàng loạt giấc mơ khác. Lần này anh đưa đầu ngón tay vào, mở rộng lối vào rồi lấy ra, xem nó rút đi rút lại nhiều lần cho đến khi độ giãn nở kéo dài lâu hơn. Lê Tô Tô cảm thấy anh chơi đùa và nhìn cô, mồ hôi và sự run rẩy xâm chiếm cô, đồng thời cô không hiểu tại sao anh lại có vẻ khó chịu rõ ràng như vậy.

Có lẽ trong giấc mơ cô đã làm điều gì đó anh không thích, nhưng cô không biết gì khác ngoài việc nằm trên chiếc giường đó, bị trói và trần trụi, sẵn sàng phục vụ anh như một món đồ chơi mà anh sẽ thỏa mãn vào một thời  nào đó. Và cô đang mong chờ điều đó xảy ra, cô chỉ không ngờ rằng thật cứng khi cuối cùng anh cũng đi vào trong cô.

Thân dưới của anh thay phiên đâm vào trong cô cả hai lối vào. Anh đi vào trong cô thật mạnh bạo, khiến cô hét lên và vặn vẹo, đầy đau đớn và khoái cảm. Trong khi cô đang tuyệt vọng vì sự tàn bạo, việc này cũng rất sướng và cô không muốn anh dừng lại. Thay vì đó, cô rên rỉ mà không thể thở hay nói bất cứ điều gì, tay vẫn bị trói. Lê Tô Tô cảm thấy tóc dính vào mặt và cổ, cô muốn cầu xin anh thương xót. Đồng thời, đôi khi cô chỉ có thể rên rỉ một cách sung sướng hoặc phát ra những tiếng kêu nhỏ, trong khi nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Thật sướng khi anh ôm cô, rên rỉ và đưa thân dưới của anh vào trong cô thật mạnh. Âm thanh của làn da chạm vào mỗi lần anh dập cô, sự ẩm ướt đẫm nước cô tiết ra trên thân dưới đó trào ra, Những luận động nhanh chóng của anh khiến một vài dịch trắng bắt đầu chảy xuống chỗ kín của cô và trên ga trải giường. Những tiếng rên rỉ và tiếng thở hổn hển của hai người họ là một sự kết hợp cực kỳ dâm tục. Đàm Đài Tẫn ôm chặt cô, giữ cô ở vị trí anh muốn trong khi toàn bộ cơ thể cô run lên và lùi lại theo chuyển động của anh.

Anh tiến sâu vào trong cô, luân phiên cả hai lối vào, để lại chất lỏng nóng hổi, nhớp nháp rỉ ra khi anh thả cô ra. Lê Tô Tô cảm thấy đau đớn nhưng vẫn ngoan ngoãn quỳ trên đầu gối của cô. Sau đó, anh đặt cô cạnh giường. "Anh đã đợi em cả đêm rồi," anh nói, nâng cằm cô bằng những ngón tay trắng nõn quyến rũ đó, chạy ngón tay như những chiếc gai kích thích xuống cổ cô theo một chuyển động nhẹ nhàng, khiến cô nổi da gà. "Nhưng em lại không đến."

Cô bối rối trong mộng giới, kiệt sức, đau nhức, chất dịch của anh vẫn rỉ ra từ người cô và rơi xuống thảm. Anh dùng ngón tay cái xoa xoa môi cô, đôi mắt phượng đen nheo lại, lóe lên vẻ khó chịu rồi đưa ngón tay vào miệng Lê Tô Tô và mở ra. "Em đã làm anh thất vọng."

Lê Tô Tô không biết anh đang nói cái gì, nhưng trong đầu cô đang tự động phản ứng lại cảm giác thất vọng nhức nhối.

Ngay khi tốt nghiệp đại học, Lê Tô Tô đã có mục tiêu nghề nghiệp là gia nhập công ty công nghệ Xích Tiêu, nhưng cơ hội làm việc trong nhóm của Đàm Đài Tẫn tại công ty Hành Dương đã thu hút cô đến mức cô không thể từ chối. Thực ra điều đó chẳng hề gây bất lợi cho cô, vì Hành Dương và Xích Tiêu đều là hai công ty lớn luôn cạnh tranh với nhau. Vì vậy, có được vị trí như ngày hôm nay thực sự đã khiến cô hoàn toàn quên mất mong muốn của bản thân mình trước đây.

Tuy nhiên, tất nhiên, có lẽ lý do thực sự khiến cô không thể nghỉ việc trong những ngày này là vì cô quá yêu sếp của mình. Nếu cô bắt đầu làm việc với Xích Tiêu, cô sẽ không bao giờ gặp được Đàm Đài Tẫn. Cô sẽ không bao giờ có cơ hội được quan sát anh mỗi ngày trong sự hiện diện đầy vinh quang và tinh tế của anh. Cô không hối hận về bất kỳ lựa chọn nào đã đưa cô đến với anh, nhưng cô cảm thấy vô cùng khó chịu mỗi khi nghĩ rằng mình có thể làm anh thất vọng theo cách nào đó. Đó là lý do tại sao cô lại nỗ lực rất nhiều trong công việc của mình.

Nghe anh nói rằng cô đã làm anh thất vọng khiến cô run rẩy vô cùng. Ngay lập tức, cô thút thít xin lỗi vì điều gì đó mà cô thậm chí không biết đó là gì. Sếp  mỉm cười, "Anh sẽ chấp nhận lời xin lỗi của em, mà em biết rằng anh không muốn lời xin lỗi chỉ là lời nói. Hãy sử dụng cái miệng chúm chím  em một cách sáng tạo hơn, Tô Tô."

Không mất đến một phần nghìn giây để Tô Tô hiểu anh nói gì và mở miệng, lưỡi lè ra để cô ấy cẩn thận liếm trục. Lê Tô Tô đã làm điều này trong những giấc mơ khác, vì vậy cô cho rằng, ít nhất trong thế giới ảo tưởng của cô, cô cũng có đủ sự luyện tập để làm anh hài lòng, cũng như có thể hoàn toàn buông bỏ được sự xấu hổ và ngượng ngùng. 

Lê Tô Tô thừa nhận cô thích bú cái đó của anh. Cô thích nó hơn những gì cô tưởng tượng vào bất kỳ thời điểm nào khác trong đời. Có lẽ vì tất cả những trải nghiệm cô có trong giấc mơ với Đàm Đài Tẫn khiến cô cảm thấy thoải mái và vui vẻ, bởi vì anh cũng chạm vào cô không chút do dự, không phán xét. Anh nhìn vào cô với ánh sáng của sự tận tụy và tình yêu tràn ngập đến mức khiến cô ấy không còn cảm thấy bất an nữa. Anh cho cô một khoái cảm khiến cô mất lý trí, nên cô muốn đáp lại anh và cô thích điều đó. Cô thích nghe tiếng rên rỉ của anh, thích nhìn ánh mắt anh đầy khoái cảm và thỏa mãn. Từng biểu cảm vi mô đầy khao khát, được nhìn thấy anh. nghe thấy từng tiếng thở hổn hển và từng lời động viên bất cứ khi nào cô cho cái đó của anh xuống cổ họng mình, nuốt cái đó nhiều nhất có thể.

Cô biết được rằng anh rất thích thú khi cô làm ướt hai hòn bi của anh bằng nước bọt của mình rồi từ từ mút chúng trong khi chà xát lưỡi. Sau đó, cô ấy sẽ đưa toàn bộ cái đó vào miệng trước khi thực hiện động tác mút, di chuyển lưỡi trên da để tiếp tục kích thích. Cô chỉ dừng lại khi đổi hướng để chú ý đến đối phương. Thường thì cô dùng tay để tự sướng cái trục cưng cứng khi cô rảnh tay. Tuy nhiên, khi tay cô bị trói, như trong giấc mơ đó, cô thấy anh làm điều đó cho chính mình. Thật thú vị khi nhìn anh ấy di chuyển bàn tay nắm chặt quanh thân dưới của mình theo những chuyển động chậm rãi, nhịp nhàng, những âm thanh trầm trầm của làn da ẩm ướt cùng với những tiếng thở dài dễ chịu phát ra từ anh ấy.

Tô Tô chỉ dừng lại khi cả hai quả bóng đều ẩm và hơi đỏ và trèo lên liếm trục, để lại một vệt nước bọt cho đến tận quy đầu màu hồng. Đàm Đài Tẫn rên rỉ hài lòng khi cô liếm chỗ đó của anh, đặt cả hai tay lên giường nơi anh đang ngồi. Bộ ngực trần của cô phập phồng thở hổn hển và làn da nhợt nhạt của cô lấp lánh vì vẻ đẹp và sự thuần khiết của cô. Tuy nhiên, giờ lại xuất hiện những đốm đỏ rải rác trên cổ, vai, cánh tay và ngực nơi cô đã mơ thấy mình cắn vào đêm hôm trước. Nhìn thấy anh với những dấu vết đó, khiến cô hạnh phúc và phấn khích. Cô hoạt động một cách tích cực hơn, ôm lấy thân dưới của anh một cách thích thú, thực hiện những động tác mút khi cô quấn lưỡi quanh quy đầu. 

Cô vô cùng thích thú những khoảnh khắc anh đảo mắt và ngửa đầu ra sau khi cô bắt đầu cúi đầu và đưa cái đó của anh xuống cổ họng mình mà không hề do dự, xấu hổ hay ghê tởm. Đàm Đài Tẫn khi làm điều này trông thật nóng bỏng. Tóc anh xõa xuống tận mắt, mày hơi cau, đôi môi hồng hào hé mở khi anh lại nhìn xuống, nhìn cô háo hức nuốt chửng anh. Lê Tô Tô rên rỉ xung quanh cái đó của anh, tạo sự rung rung trên cái đó của anh. Dường như anh rất đánh giá cao điều đó khi "cái đó" của anh đập và có thể cảm nhận được các tĩnh mạch giãn nở trên lưỡi của cô.

Đàm Đài Tẫn hạ tay xuống, đặt tay vào giữa những sợi tóc đen của Lê Tô Tô, thúc giục cô tiến vào sâu hơn, nuốt hết cho đến khi miệng và mũi cô chạm vào những sợi tóc đen. Cô ngoan ngoãn làm theo ý anh, mặc dù hơi thở của cô đã bị tắc nghẽn và dần dần cảm giác khó thở. Đó là nguyên do khiến cô phải khép họng lại trên cái đó của anh, nhưng chỉ khi đó anh mới thả cô ra và cho phép cô đưa cái đó của  khỏi miệng mình. Ngay cả khi môi cô đã sưng tấy rồi, cô cứ mút, liếm cả trục dụi miệng quanh anh, liếm và mút quy đầu, hài lòng khi anh vuốt tóc cô và khen ngợi và động viên.

"Mở miệng ra," anh ra lệnh, giữ chặt tóc cô. Lê Tô Tô mở ra, thè lưỡi ra khi những tia tinh dịch nóng hổi làm vấy bẩn lưỡi cô. Đàm Đài  cuộn ngón tay lại, gần như dịu dàng vuốt ve đầu cô.

 "Nuốt nó." 

Cô vâng lời anh, liền thở dài khi tay anh đưa xuống và vuốt ve khuôn mặt cô, 

"Cô bé ngoan. Lời xin lỗi của em đã được chấp thuận."

Lê Tô Tô muốn giọng nói đầy tỉnh cảm đó, đầy sự đầy ấm áp và khen ngợi đó, nhưng chân cô và họng cô lại đau nhức như ngồi trên than hồng. Cô mở mắt ra, rên lên một tiếng đau đớn, nhận ra mình đang co cả hai chân vào ngực, và cực kì đau đớn và khi duỗi chân ra, cảm tưởng mọi dây thần kinh của cô như bị đứt. Mồ hôi bám vào tóc khó chịu, cổ họng nóng rát đến mức khi uống nước để gần giường, cô có cảm giác như có than hồng đang đốt cháy họng mình. Toàn thân đau nhức và đi lại vô cùng khó khăn, cô bước vào phòng tắm và tự hỏi liệu mình có thực sự có thể đi làm hay không. Khó, thực sự rất khó khăn, cô thậm chí còn không ăn gì trước khi ra khỏi nhà, cảm thấy chóng mặt và đau đầu, chân tay đau nhức khi đến tòa nhà Hành Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top