Chương 9: "Cậu có biết... Tôi rất vui khi nghe cậu nói thế không?" (H+)
"Tôi mệt...a~" Cô cố nhấp được thêm mười cái nữa thì người không còn sức để nhấp tiếp nữa, dựa đầu lên bả vai của Đông Phương Thiên Hàn mà thở hổn hển.
Đông Phương Thiên Hàn thật không thích như này, Đường Song Y không chuyển động nữa, ngồi không đủ sâu, côn thịt vẫn còn một khoảng chưa được cắm vào.
Nhưng vì nãy giờ cô đã luân động thật thoải mái nên bây giờ anh phục vụ lại.
Đông Phương Thiên Hàn đỡ người cô lên, rút dương vật ra rồi để cô nằm sấp trên giường. Anh đánh một tiếng bạch vào mông cô: "Chổng mông lên! Như vậy tôi sẽ làm cậu thoải mái!"
"Ừm..." Lỗ nhỏ Đường Song Y đã ngập tràn nước, bị đánh một cái mà co rút lại dữ dội. Cô sợ hãi nhanh chóng ngoan ngoãn nhếch cao mông.
Độ cao vừa vặn tốt, Đông Phương Thiên Hàn côn thịt thoải mái cắm thẳng vào trong.
Anh vừa lòng hôn lên trên mông cô lại ác ý nhe răng căn một ngụm khiến cô phải siết chặt drap giường trong tay lại ư ử ra tiếng, khen ngợi nói: "Ngoan, duy trì tư thế này, đừng cử động!"
Bây giờ thì anh liền thúc mạnh vào cô liên tục làm cô rên rỉ càng to càng thích: "A~Côn thịt thất lớn! Thật thích! Muốn nữa!"
"Đồ dâm đãng! Tôi đâm chết cậu!" Anh phấn khích với tiếng rên của cô.
Cứ vừa thúc vào anh lại vừa bắt lấy quả đào của cô mà xoa nắn.
Động tác của anh ngày càng nhanh. Âm đạo bị xỏ xuyên thô bạo nhưng càng lúc lại càng sướng, cả người nhẹ nhàng bay bổng giống như bay đến chốn thiên đường cực hạn khoái cảm.
Tư thế nhục nhã, lời nói dâm đãng, sâu sắc kích thích anh. Hai tay Đông Phương Thiên Hàn bắt đầu siết chặt đôi vú cô, tăng tốc thọc vào rút ra...
"A ~ ha ~ thật nhanh ~ a ~ tôi không được ~" Chuyển động nhanh chóng mang đến khoái cảm ngập đầu.
"A a a a a ~" Đường Song Y liên tục thét chói tai, Đông Phương Thiên Hàn bắt đầu vòng cuối cùng cấp tốc thọc vào rút ra.
Sau mấy chục phát, cảm giác eo tê dại, biết sắp sửa bắn, Đông Phương Thiên Hàn cắm ngay vào tận tử cung của cô rồi bắn ra một lượng tinh dịch oi nồng rồi rút côn thịt ra.
Cô gái nhỏ rõ ràng còn đang ở trong dư vị cao trào, đùi run rẩy mãnh liệt, lỗ nhỏ vẫn còn đang phun dâm thủy cùng tinh dịch của anh, hoàn toàn không thể khép lại được. Ý thức thật sự đã bị anh đánh bay
"Cậu có biết... Tôi rất vui khi nghe cậu nói những lời như thế không?" Đông Phương Thiên Hàn nằm vật qua một bên rồi hôn lên xoáy tóc Đường Song Y, ôm cô vào giấc ngủ.
...
Ánh nắng sớm rọi vào căn phòng tối, căn phòng tối lại bừa bãi quần áo trên sàn, hương vị vẫn động trong phòng kín khiến người ta phải ái muội.
Đông Phương Thiên Hàn đã dậy từ sớm. Anh dậy liền thấy khung cảnh anh và Đường Song Y đang nằm trên giường, hai lõa thể cứ thế dính sát vào nhau không một khoảng hở. Đông Phương Thiên Hàn với tâm thế cực kì sợ hãi mà tự giác ngồi quỳ ở cuối giường gần một tiếng.
Theo đồng hồ sinh học, Đường Song Y tỉnh giấc. Đôi lông mi dài cong vút như cánh bướm khẽ chuyển động rồi mở ra đón nhận ánh nắng len lỏi qua tấm màng.
Cô chuyển động thân một chút, hạ thể truyền đến một cảm giác đau nhức. Cô vừa cố gắng ngồi dậy vừa xoa phần eo của mình.
"Ai ui... sao lại đau như vậy kia chứ!" Cô nói nhỏ.
"Song Y, cậu... cậu đau sao?" Giọng Đông Phương Thiên Hàn run run ở phía cuối giường vang lên.
Đôi mắt vẫn buồn ngủ, cố gắng mở ra. Đường Song Y nhướng mắt về phía anh, thấy anh thân trần, phía dưới được che bởi tấm chăn, hai cánh tay chống lên đùi như đang quỳ, khuôn mặt cúi xuống nhìn trông có vẻ như đang sợ.
"Tại sao cậu ở trên giường tôi?" Cô vẫn chưa nhớ lại chuyện đêm qua và cũng chưa nhận ra cả hai đang trong bộ dạng gì.
"...Đây là giường tôi. Cũng là phòng của tôi. Đêm qua cậu say..." Đông Phương Thiên Hàn nhỏ giọng đáp.
"Sau đó thì như thế nào?" Cô nhướng mày hỏi.
"...Đêm qua, cậu say... Cậu với tôi... đã làm... chuyện đó..." Lời nói thỏ thẻ như sợ người đối diện nổi điên. Nhưng dù như thế nào, sự thật nói ra, Đường Song Y đã nghe rồi.
Đường Song Y nghe vào rồi con ngươi màu xám xanh như tối lại. Cô nhớ lại đêm qua, cô đã ngủ với Đông Phương Thiên Hàn.
"Song Y, cậu, cậu muốn nói gì thì nói đi. Tôi biết đêm qua, đêm qua là tôi sai, là tại tôi... Tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu mà!" Đông Phương Thiên Hàn thấy sự thay đổi của khuôn mặt cô liền lo sợ.
Cô sẽ phản ứng như thế nào với anh?
Sẽ chấm dứt mối quan hệ bạn bè của hai người sao?
Cũng chẳng đúng, vốn dĩ lúc hai người làm chuyện này thì tình bạn đã không còn.
Trầm lặng một hồi, cô nói: "...Tôi nói rồi, đây là yêu cầu của tôi. Tôi muốn làm chứ không có gì ép buộc cả. Tôi cũng không muốn cậu chịu trách nhiệm để làm gì. Cậu cứ coi như chẳng có chuyện gì xảy ra hết đi! Cứ như bình thường là được!"
"Nhưng...!" Đông Phương Thiên Hàn muốn chồm tới để giải thích nhưng Đường Song Y lại cắt ngang: "Tôi đã nói là hãy xem như chưa có gì mà! Tôi cũng không cần cậu chịu trách nhiệm!... Cậu qua phòng tôi đi, tôi muốn đi tắm!" Giọng cô gắt lên rồi hạ xuống. Cô chộp lấy cái áo nằm dưới sàn, khoác vào rồi đi vào nhà tắm.
Đông Phương Thiên Hàn nhìn theo hình bóng cô từ từ đi vào phòng tắm. Bóng dáng của cô lờ mờ qua tấm kính mỏng, đôi tay nhỏ nhắn của cô xoa đều cơ thể từ bộ ngực đến nơi thần bí mà nhẹ nhàng rửa sạch đi những mầm mống tích tụ từ đêm qua. Nghĩ tới đây, khuôn mặt của anh đã đỏ hồng, côn thịt bên dưới đã chào cờ từ lâu lại càng hưng phấn giật giật hai cái, anh úp mặt xuống gối sung sướng cười.
Ấy, mà khoan... Mầm mống của anh...? Từ bên trong cô...? Tinh trùng... cộng với trứng...? Một thời gian... có thai!!!
Đêm, đêm qua anh... không mang bao cũng không bắn ra ngoài mà bắn vào trong...?
Trời ơi! Tại sao bây giờ mình không nghĩ tới chứ! Lỡ có thai thì làm sao đây???
Không được! Không được! Mình không được nghĩ như vậy! Mình là một tên đàn ông, phải có trách nhiệm với hành động của mình!
Đúng vậy! Thiên Hàn! Đây là cơ hội của mày! Là cơ hội của mày để đến với cô ấy!
Qua một hồi suy nghĩ, anh mặc cái áo đang nằm trên sàn, chạy về phòng cô tắm rửa rồi lại chạy về phòng mình.
Lúc bước vào, anh liền thấy Đường Song Y thân quấn chiếc khăn tắm mỏng qua thân, ngồi trên giường mà lau tóc. Từng giọt nước trên tóc cứ nhỏ giọt lên đôi vai gầy của cô rồi lăn dài.
"Khụ khụ... Song Y, tôi có chuyện này nói với cậu..." Đông Phương Thiên Hàn thỏ thẻ.
"Chuyện gì? Nói đi!" Cô quay ra hỏi.
"Vậy cậu mang quần áo vào đi rồi chúng ta nói chuyện!" Ánh mắt của anh tránh đi.
"Không có quần áo. Với lại, những gì không thể thấy cũng thấy rồi, cậu ngại gì chứ! Mà trước đây, tôi giữ thân vì người ta, mà giờ... đâu cần..." Đường Song Y lướt đôi mắt lên người Đông Phương Thiên Hàn. Đúng là cô trước kia cô rất bảo thủ, nhưng giờ mọi thứ đã tan vỡ, phóng khoáng vẫn là phóng khoáng.
"Vậy, vậy tôi nói luôn!" Nói xong, anh lại giường rồi ngồi xuống: "Cậu nói... Cậu nói tôi không cần chịu trách nhiệm nhưng tôi một thằng đàn ông, tôi muốn chịu trách nhiệm với những gì mình làm... mà huống gì tôi với cậu còn làm... chuyện đó... nên là... cậu mà... có thai... thì cậu có thể để tôi làm... làm... cha của, của... đứa bé được không? Và khoảng thời gian tới, cậu có thể để tôi chăm sóc cho cậu được không?" Giọng anh thật dè chừng khi nói ra.
"...Được..." Giọng nói nhỏ như tiếng mèo kêu cô vang lên sau một hồi vắng lặng. Không biết như thế nào, bất giác cô đã đáp ứng.
"Hả? Cậu nói gì?" Mặc dù ngồi kế bên có thể nghe rõ nhưng anh vẫn muốn xác nhận lại với những gì mình nghe được.
"Tôi nói là được. Thời gian tới cậu sẽ chăm sóc cho tôi nhưng không phải ở chung đâu! Cậu chỉ việc đưa đón tôi, mua cho tôi đồ này thứ kia là được." Nhận ra mình đã nói gì nhưng cô lại không thay đổi câu trả lời khi anh hỏi lại, cô đồng ý.
"Cậu nói thật sao?"
"Vậy cậu có muốn chịu trách nhiệm của một thằng đàn ông không?"
"Có mà! Tôi sẽ làm! Cậu nói tôi làm gì tôi sẽ làm theo!" Đông Phương Thiên Hàn gật đầu như giã cối vui vẻ nói.
"Vậy mau thay đồ đi, đi ăn sáng, không là mọi người sẽ biết..."
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ở tình tiết của truyện "Bảo bối, thật muốn cùng em!" thì Thiên Hàn là một người chưa có tình cảm với Song Y, tất cả những gì anh làm đều là sai lầm, anh rất sợ chị sẽ giận, chị sẽ đánh anh. Nhưng ở đây, Thiên Hàn sợ vì anh yêu chị🙈🙆❤
Vote và cmt nè❤
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top