Chương 22: Tất cả những gì anh làm đều khiến con tim của cô ngọt ngào
Đông Phương thị.
"Thiếu phu nhân!"
"Thiếu phu nhân!"
Đường Song Y vừa bước vào đại sảnh của công ty đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Thứ nhất vì cô là Đông Phương thiếu phu nhân của bọn họ. Thứ hai là vì bộ dáng thướt tha, nhẹ nhàng lại vô cùng xinh đẹp của cô.
Vẫn là mái tóc bạch kim sáng nổi bậc lên khuôn mặt lai Tây, đôi mắt màu xanh lam linh hoạt, đôi mày uốn lượn như dãi núi mùa xuân, làn mũi cao thanh lãnh lại đoan trang, đôi môi qua một lớp son nhẹ lại càng đỏ tươi tắn rạng rỡ. Không những khuôn mặt vì chuyện gì vui hay tình yêu đến làm cô vui vẻ lại yêu kiều của cô khiến mọi người mê đắm mà cơ thể của cô làm mắt đám đàn ông như không thể rời khỏi, phụ nữ không khỏi ghen tị, hâm mộ.
Nhưng mà khi tất cả nhìn rõ, thật sự là không dám đánh chủ ý lên Đường Song Y.
Cô khoác ngoài là chiếc áo khoác dạ dài, bên trong lại diện một chiếc váy dài xuống bắp chân. Mà qua vạt áo khoác thả ra, chiếc váy dài làm tất cả thấy rõ ở vòng hai - vòng hai vốn bằng phẳng luôn làm nổi bậc lên dáng hình chữ S nay gợn ra một đường, bụng bầu hơn 3 tháng đã có thể nhìn rõ.
"Đông Phương tổng còn họp sao?" Khuỷu tay cô vắt chiếc túi xách, bàn tay xinh đẹp bên này với khớp xương thon dài, thanh mãnh, bao bọc bên ngoài là làn da trắng nõn mềm mại gõ nhẹ trên bàn lễ tiếp tân, nhẹ nhàng hỏi nhân viên.
Nhân viên nghe cô hỏi liền chào một tiếng thiếu phu nhân rồi kiểm tra giúp cô, "Cuộc họp của Đông Phương tổng có vẻ gần kết thúc rồi. Thiếu phu nhân, để tôi đưa cô lên phòng của Đông Phương tổng ngồi chờ nghỉ ngơi ạ."
"Ừm." Đông Phương thiếu phu nhân nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi cẩn thận đi theo nhân viên tiếp tân vào thang máy dành cho tổng tài.
Đến trước cửa phòng tổng tài, cô nhân viên lễ phép mở cửa ra rồi mời cô vào trong ngồi sau đó đi xuống.
Cô gật đầu một cái rồi thuận thế đẩy cửa vào.
Nhưng vừa đẩy cửa vào, đáng lẽ căn phòng sẽ không có ai vì anh đã đi họp nhưng không ngờ lại có một người phụ nữ ngồi chễm chệ ở ghế tổng tài. Cô ta ngửa người ra ghế, tay cầm khung ảnh cưới của cô và anh thường đặt trên bàn ngả ngớn chơi đùa, sau đó thả cái bụp lên bàn.
Khung ảnh bằng gỗ được sơn màu trắng với nét khắc tinh tế, có tấm kính giúp bảo giữ tấm ảnh nay vì bị rớt một cái mạnh mà gãy ra rồi thủy tinh bể ra nhiều mãnh.
Cô ta nhìn thành quả mà mình làm ra nở nụ cười, trông không khác gì một con tiện nhân.
Mắt đang đảo qua đảo lại trên bàn, bỗng hướng mắt cô ra đến cánh cửa, nhìn thấy ở đó là thiếu phu nhân, vợ của Đông Phương Thiên Hàn đang bình tĩnh nhìn cô ta, cô ta hoảng hốt, luống cuống đứng dậy khỏi ghế tổng tài.
"Thiếu... thiếu phu nhân!" Quý Phiên cô ta quy quy củ củ cúi thấp mình 45° để chào hỏi, nhầm che dấu sự luống cuống của mình.
Đường Song Y chỉ nhìn cô ta nửa con mắt sau đó bình tĩnh đi vào, đóng cửa, bước đến sofa ngồi xuống.
Ấy chà, không ngờ hôm nay vì muốn đợi Đông Phương Thiên Hàn tan làm xong thì cả hai sẽ đi dự tiệc mà có thể bắt gặp một bé này ở đây.
Mà không sao, đúng lúc mấy hôm nay cô đang chán muốn chết, có thể vui đùa một chút với tuesday.
Cô ta theo chức nghiệp của mình mà đi pha cho cô li trà.
Cô cũng như thường cầm li trà lên nhấp môi, sau đó thả tách trà về chiếc dĩa đang cầm trên tay, ưu nhã nói: "Cô làm gì trong phòng của chồng tôi?"
"Thiếu phu nhân..."
Chưa để cô ta nói, cô đã ngắt lời hỏi tiếp: "Cô chức vụ gì mà dám ngồi vào ghế tổng tài rồi phá hư đồ của tổng tài?"
"Thiếu ph---"
"Có biết hậu quả của việc cô làm không?
"Thiếu phu nhân, tôi---"
'Cạch'
Lần này không phải Đường Song Y ngắt lời mà là chồng cô mở cửa ra hớn hở chạy đến cô như chú chó nhỏ.
"Vợ, em tới lâu chưa? Đói chưa? Phòng tiệc người ta báo đã chuẩn bị xong rồi. Hôm nay là ngày em có thể ăn bánh ngọt nên anh đã đặt một cái socola chip cho em." Đông phương Thiên Hàn ngồi bên sofa với cô, không thèm quan tâm có người khác cầm tay nhỏ đặt trên mặt bụng đã gợn ra một độ cong nhỏ cọ cọ sưởi ấm cho cô, ân cần hỏi han.
Từ ngày Đường Song về chung một nhà với anh, anh đã cố gắng thể hiện hết chức trách của một người chồng, cha tương lai tốt và cả người đàn ông nhiệt tình theo đuổi tình yêu của mình. Từng cái ăn uống đến giấc ngủ ngon của cô đều do anh phụ trách, không thiếu một cái gì, chiều sủng cô đến như lên trời. Nhưng mà vẫn phải theo chế độ riêng để đảm bảo sức khỏe của cô, ví dụ như là việc ăn đồ ngọt; Đường Song Y một tháng rưỡi đầu ăn rất nhiều đồ ngọt nên lúc khám thai ra, bác sĩ nói cô bị dư lượng đường trong máu, khá không tốt nhưng mà cô lại thèm ngọt đến muốn điên nên anh cố gắng thả lỏng cô, chỉ cho cô một tuần chỉ một lần ăn bánh ngọt cùng nước ngọt còn tất cả thức ăn đều không được ngọt quá.
Và quả nhiên, tất cả những gì anh làm đều khiến con tim của cô ngọt ngào...
Cảm nhận độ ấm từ lòng bàn tay Đông Phương Thiên Hàn truyền đến tay và cả bụng, cô nhẹ nhàng cười một cái rồi đem tay rút ra, cầm li trà lên nhấp một ngụm, trà ấm đi xuống cổ họng khiến làm tâm trí cô tỉnh táo hơn, "Vừa mới tới thôi. Nhưng không ngờ, vừa bước vào phòng anh để chờ lại bắt gặp cô nhân viên này vừa ngồi trên ghế anh vừa phá hư ảnh cưới của chúng ta làm em có chút tức giận... và bảo bảo cũng rất tức giận nha." Lại tay cô xoa xoa bụng, cúi đầu nhìn bụng nói như đang thủ thỉ với bảo bảo của mình.
"Hả?" Nghe câu nói có chút làm nũng của cô anh có chút kinh ngạc, tuy rằng bình thường cô nói gì đó cũng thường kèm theo bảo bảo nhỏ của hai người nhưng không ngờ bây giờ cô lại sử dụng giọng điệu nhỏ nhẹ lại ủy khuất, đáng thương khiến anh bàng hoàng sửng sốt.
Nhưng rồi phản ứng lại câu nói của cô, bàn tay lớn đặt trên bụng tròn xoa xoa lại tay kia lúc nãy vòng ra sau lưng ôm eo cô cũng vươn lên vén tóc cô ra sau tai như an ủi, "Vợ đừng giận! Bảo bảo cũng không cần giận! Ai làm hai bảo bối của anh tức giận, anh liền xử đẹp người đó." Sau đó quay mắt về phía Quý Phiên đang sợ hãi cúi đầu.
"Thư kí Quý, cô làm gì ở đây?" Giọng anh trầm xuống, không còn vẻ cà lơ cà phất hay nho nhã vui tính như thường.
"Đông Phương tổng, anh nghe em giải thích. Thật sự không phải như thiếu phu nhân nói đâu!"
"Vậy ý cô là tôi bịa đặt?" Đường Song Y nhướng mày, nâng cằm ương ngạnh nhìn cô ta sau đó lại ngước mặt qua nhìn Đông Phương Thiên Hàn: "Thiên Hàn, em có khi nào bịa đặt mấy chuyện này với anh?" Ánh mắt dường như ủy khuất chưa bao giờ xuất hiện, bây giờ phải khiến người ta nao lòng.
"Đương nhiên là không. Mà dù có, anh vẫn tin!"
"Thư kí Quý, rốt cuộc là cô muốn làm gì? Lần trước không phải tôi đã cảnh cáo cô quá phận rồi sao? Tôi đã cho cô một cơ hội vì cô còn phải nuôi con của mình một mình, bây giờ cô muốn như thế nào?"
"Tổng giám đốc, tôi thật sự..." Nước mắt cô ta trào ra. Những lời ủy khuất vốn muốn giả vờ đáng thương nay chẳng thể nào thoát ra.
Nhưng mà nó lại không có tác dụng, anh lạnh giọng: "Đi xuống phòng kế toán kết toán tiền lương. Đừng để tôi thấy cô lần nữa!"
"Đông Phương tổng, anh tha cho em đi mà! Em thật sự vì yêu anh nên mới có chút quá phận, anh tha lỗi cho em đi mà!"
Nghe ả điên này nói ra những lời nói kia, Đông Phương Thiên Hàn còn chưa kịp phỉ nhổ đã nghe giọng chua lè đầy phẫn nộ của vợ anh: "Cô im miệng! Tôi còn chưa có chết! Tôi còn đang ngồi đây, sống sờ sờ như này mà cô lại dám nói ra những lời như vậy sao? Yêu? Cô có biết luật hôn nhân không? Có tin tôi kiện cô không hả? Cô còn một đứa con phải không? Sao không đàng hoàng nuôi dậy nó mà lại đi làm những biệc đáng xấu hổ như vậy? Cút ngay cho tôi! Cút!"
"Vợ, vợ, em đừng giận! Đừng nổi nóng! Không tốt cho bảo bảo! Em muốn gì thì nói anh, muốn cô ta cút anh liền nói bảo vệ lôi cô ta đi, không cần tức giận!" Đông Phương Thiên Hàn lo lắng mà ôm cô xoa xoa nhẹ nhàng khuyên can.
Sau đó anh cầm điện thoại gọi cho bảo vệ, chưa đến ba phút, lúc cô ả Quý Phiên hoàn hồn thì cô ta đã bị lôi ra khỏi Đông Phương thị.
"Cái phận đào hoa của anh đó!"
"Đều do anh, đều do anh! Đều trách anh không tốt! Anh chắc chắn sẽ không có lần sau đâu! Vợ đừng tức giận, bảo bảo cũng không cần tức giận!"
"Hừ. Không cần biết. Hôm nay em muốn ăn hai cái bánh ngọt để hả giận!" Đường Song Y bày ra bộ dáng không có hai cái chắc chắn không hết giận.
"Cái này..." Anh rối rấm nhìn cô.
"Không đồng ý? Không muốn em không tức giận? Muốn bảo bảo của anh giận anh đúng không?"
"Không có! Không có mà! Hai cái! Anh liền đặt thêm một cái kem phomai nữa cho em. Không cần nổi nóng."
"Hừ. Được rồi, chúng ta mau đến bữa tiệc thôi. Có lẽ mọi người sắp đến hết rồi."
"Được được. Chúng ta đi, anh đỡ em đi, cẩn thận đi..."
...
Hôm nay là cuối tháng 1, ngày mai là đầu tháng 2, sẽ là đám cưới của Lâm Bội Bội và Lục Vũ Hạo và đồng nghĩa là đêm nay chính là tiệc độc thân của hai người.
Đường Song Y và Đông Phương Thiên Hàn tới trước, lần lượt những người còn lại cũng tới và cuối cùng là đôi nam nữ chính đêm nay.
Vừa bước vào, Lâm Bội Bội buồn cười nói: "Tiệc độc thân lẽ ra sẽ là cô dâu, chú rể không đi chung chứ? Vậy mà lại ngồi chung ở đây hết rồi."
"Nhưng mà không phải như vậy rất tốt sao? Nếu không lỡ như chồng cậu trước đêm đám cưới đi với cô nào thì sao? Cũng giống như hồi đám cưới tớ với Thiên Hàn, chúng ta cùng nhau lớn lên lại cùng nhau trải qua tiệc độc thân rồi cùng kết hôn. Thú vị thật."
"Đúng vậy a! Vậy thì mau, mau! Chúng ta nâng li chúc mừng cho một cặp đôi trong số chúng ta nào! Và cùng chúc mừng Lục Vũ Hạo sau bao nhiêu hồi tiêu tốn tâm tư có thể rước được nàng công chúa của cậu ta về nhà!" Lệ Chí Hạ cầm chai rượu rót đầy cho mọi người.
Nhưng lúc rót đến ly của Đường Song Y, Đông Phương Thiên Hàn ngăn lại, anh lấy ra từ trong túi gói sữa bột cho phụ nữ mang thai, pha với nước ấm cho cô.
Lệ Chí Hạ nhìn hành động làm mất hứng của anh có chút muốn phỉ nhổ, nhưng mà cũng đành chịu thôi, ai kêu người bạn là bà bầu cần được chăm sóc cẩn thận chứ!
Nhìn đi, ngay cả thức ăn cũng là thức ăn chuẩn bị riêng, cháo hải sản rồi xương hầm.
Tất cả cùng nhau cụng li rồi bắt đầu trận ăn uống tưng bừng nhưng vẫn có chút chừng mực vì ngày mai.
Qua mấy đợt rượu, Nhan Bội Tước lúc này mới khoan thai đến muộn.
Giây phút nhìn anh ấy bước vào cửa, lòng Đông Phương Thiên Hàn dường như có một tảng đá rơi đè nặng.
2 tháng không gặp, Đường Song Y chẳng nói gì đến Nhan Bội Tước, cũng không có dáng vẻ bi thương như lúc ban đầu.
Phải chăng cô đã quên được anh ấy?
Đường Song Y ngồi bên cạnh không lên tiếng.
Nhưng qua một lúc anh cảm nhận được động tác tay của cô.
Đường Song Y gõ ngón tay lên eo của anh, "Anh có muốn ăn cháo không? Em no rồi, ăn không nổi."
~~~~~~~~~~~~~~~
Mấy tuần này mình đang bận thi giữa kì, tuần sau mới thi xong cuối học kì. Thi xong mình bù cho mng nhiều nhiều chương nha😊😅
Vote và cmt nè🙆♀️
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top