Chương 15: "Sau này gì cũng là mẹ anh mà!"
"Vì con và Song Y lỡ ngủ với nhau rồi!"
'Lách cách'
Câu nói của anh, khiến cho ba mẹ Đông Phương mặc dù đang không quan tâm đến cuộc trò chuyện của hai ông cháu vẫn là sửng sốt không cách nào tiêu hóa nổi câu chuyện đang truyền tải trong não.
"Đông Phương Thiên Hàn! Mày nói cái gì? Có phải mày điên rồi hay không! Ăn chơi đàn đúm ở ngoài, bây giờ một cô gái như Song Y mà mày cũng làm loạn?" Bây giờ thì ba Đông Phương tức giận thật rồi! Hận không thể đánh cái thằng con ngu ngốc này một trận.
"Ba bình tĩnh nghe con giải thích đã!"
'Choang' Nhưng trước khi cả ba người nghe anh giải thích, một cái chén đã bay thẳng đến trán của anh.
Trong nhà náo loạn một hồi mới có thể yên tĩnh ngồi nói chuyện với nhau.
"Bây giờ mày muốn giải quyết như thế nào?" Ông thật hối hận khi không dạy dỗ thằng con hư này cho đàng hoàng. Bây giờ thì hay rồi, làm loạn đến con gái của Đường gia, không giải quyết tốt nhiều khi hai nhà còn không có mặt mũi nhìn nhau.
"Con có hỏi Song Y nhưng cô ấy không muốn cưới con." Mặc dù đã được băng bó nhưng miếng băng gạc trên trán vẫn còn thấm chút máu.
Mẹ Đông Phương mặc dù xót anh nhưng cũng không đồng tình với anh, bà cũng là nhìn Đường Song Y lớn lên, cô gái nhỏ vừa xinh đẹp vừa tốt như vậy lại mà lại với con trai bà... Haizzz, "Nhưng mà cũng không thể để con bé như vậy được. Con bé nó dù không có thai nhưng người ta cũng là con gái, con làm người ta mất đi trinh tiết lỡ người ngoài biết rồi chúng ta phải ăn nói như thế nào! Lại còn dây dưa nhiều lần như thế!"
"Vậy thì... Ba mẹ giúp con hỏi cưới cô ấy đi."
...
Sau khi bận việc ở nhà hàng một buổi trưa, Đường Song Y quay về tiệm ngồi nghỉ, sau đó Lâm Bội Bội và Lệ Chí Hạ cũng đến tám chuyện với cô.
Ngồi nói chuyện không lâu thì thức ăn đặt trên mạng được mang tới, cả ba người nhanh chóng chiến đấu với đống đồ ăn sau đó lại ăn thêm bánh ngọt.
Đang ngồi uống chút nước thì tiếng điện thoại của Đường Song Y vang lên.
"Y Y à, con mau về đây ông ngoại nói chuyện."
"Dạ? Có gì không ông?"
"Hỏi cái gì. Mau về nhà rồi nói chuyện." Ngữ khí bên kia có chút nóng nảy làm cô ngờ ngợ.
"Dạ rồi. Con sẽ về ngay." Cất điện thoại vào, Đường song Y quay qua nói với Lệ Chí Hạ và Lâm Bội Bội: "Tớ về đây. Ông ngoại gọi tớ có việc."
"Ừ. Tớ cũng mệt lắm rồi. Muốn về nhà ngủ một giấc thiệt ngon."
"Tớ cũng vậy."
Cô lái xe về Đường gia.
Vì ba của Đường Song Y ở rễ nên nhà cô luôn ở đây, 2 năm trước cô mới dọn ra riêng, sống ở căn hộ cao cấp tại trung tâm thành phố.
"Y Y, con về rồi. Hôm nay, bác Đông Phương qua nhà chúng ta nói chuyện." Gọi con gái một tiếng, mẹ Đường giải thích.
"Bác Đông Phương." Cô gật đầu chào bác Đông Phương rồi gọi một tiếng Thiên Hàn đang ở bên.
"Có chuyện gì vậy ông ngoại?" Cô quay qua hỏi ông ngoại rồi lại quay qua Đông Phương Thiên Hàn vứt một ánh mắt hỏi có chuyện gì.
Ba Đông Phương ho một tiếng rồi nói: "Y Y, chuyện là... bác qua đây là muốn hỏi cưới cháu cho Thiên Hàn nhà bác."
Không lường trước được câu chuyện, biểu cảm kinh ngạc của Đường Song Y bây giờ giống như lúc nhà cô nghe được từ phó chủ tịch Đông Phương.
"Chuyện này, chuyện này..." Mơ hồ một lúc rốt cuộc cô cũng lấy lại bình tĩnh: "Mọi người cho con xin phép. Con muốn nói chuyện với Thiên Hàn một chút."
'Rầm' Đường Song Y kéo Đông Phương Thiên Hàn vào phòng mình rồi đóng sầm cửa lại.
"Cậu mau nói cho tôi biết! Chuyện này là như thế nào? Chả phải tôi đã nói cậu là để tôi suy nghĩ sao? Sao cậu lại làm như thế?" Cô tức giận, đè anh lên cửa quát.
"Cậu, cậu nghe tôi nói đã! Bình tĩnh đi! Tôi sẽ kể đầu đuôi mà!" Anh luống cuống nói.
"Nói mau!"
"Là... là do ông nội tôi muốn tôi kết hôn với Chí Hạ... Sáng nay, ông nội tôi từ thành phố C về, liền có mấy người bạn của ông qua đánh cờ nói chuyện, mấy ông lão kia mang cháu nội, cháu ngoại rồi ảnh chụp ra khoe với ông nội tôi. Thế là ông nội nói chuyện với ba mẹ tôi muốn tôi kết hôn với Chí Hạ nói là vì chúng tôi chơi thân với nhau, hợp tính, hợp tuổi rồi nếu 2 nhà liên hôn thì sẽ có lợi. Nên là tôi đang bị ép kết hôn. Nhưng mà Chí Hạ có người trong lòng và tôi với cậu ấy chỉ xem nhau như anh em bạn bè thân thiết, không có tình cảm nên tôi nói với gia đình là không kết hôn với Chí Hạ được..." Ngưng một chút, giọng anh dè dặt: "Sau đó, thì như tôi đã nói, tôi là một thằng đàn ông có trách nhiệm mà tôi với cậu xảy ra quan hệ nên tôi nói là sẽ chịu trách nhiệm với cậu. Xong là... ba tôi xách tôi qua nhà cậu nói chuyện... nói hết chuyện...của chúng ta..."
"Cậu... cậu... Cậu!!! Nói vậy là ông ngoại tôi biết chuyện đó rồi?"
"Ừm... kể hết mọi chuyện rồi..."
Giọng hai người run run. Một người run lên vì quá tức giận còn một người là vì sợ người kia tức giận đến muốn giết người.
"Thiên Hàn! Cậu chết với tôi!!!" Ngay lúc này, tưởng chừng một cái đánh sẽ thụi vào ngực Đông Phương Thiên Hàn thì mẹ Đường gõ cửa: "Y Y, Thiên Hàn, hai đứa nói chuyện xong chưa? Mau xuống nhà, ông ngoại muốn nói chuyện với hai đứa."
" 'Mẹ' Đường, con xuống đây!" Bình thường anh kêu gọi là bác nhưng bây giờ lại kêu một tiếng mẹ mà ngọt xớt vì 'mẹ' đã cứu anh một mạng.
"Này, đó là mẹ tôi!" Đường Song Y kéo cổ áo sơmi của anh tới sát cô, liếc một cái rồi cảnh cáo.
Anh lầm bầm trong miệng: "Sau này gì cũng là mẹ anh mà!"
"Vậy, ý cậu như thế nào?" Đường Song Y liếc về anh hỏi nhưng kịp để anh trả lời phát hiện ra bây giờ trên trán anh có dán một miếng băng gạc, mà miếng băng gạc đang có xu hướng thấm đỏ.
"Này, cậu không sao chứ? Chảy máu kìa!" Cô đưa tay tới muốn sờ nhưng lại rụt tay lại, Đông Phương Thiên Hàn bất giác đưa tay lên sờ trên trán rồi cười cười: "Không sao. Ba tôi nói tôi làm hại đời cậu nên ném cái chén ấy mà. Đã băng bó kỹ rồi, chắc là bị động nên chảy máu lại."
Đôi mày liễu nhíu lại, cánh tay vẫn là đưa đến sờ một chút: "Đau không? Tôi xin lỗi."
"Đau một chút là khỏi thôi." Đau cái gì mà đau! Có cái quần ấy mà đau! Giả vờ hết thôi!
"Thôi được rồi. Mau đi xuống, mọi người đang chờ." Anh kéo tay cô đi xuống.
"Ài, bác Đường à. Thằng nhóc Thiên Hàn nhà cháu mặc dù là thanh niên có chút bồng bột, cà lơ cà phất, suốt ngày hái hoa bắt bướm, nhưng bác yên tâm, Thiên Hàn một khi đã quyết định làm một việc thì nó chắc chắn sẽ tập trung, luôn có trách nhiệm, chuyện gì đã hứa làm được thì nhất định sẽ làm được. Nên là cháu mong bác Đường sẽ đồng ý tác hợp cho hai đứa nhỏ... dù gì... khụ... hai đứa nó cũng... xảy ra chuyện đó rồi... mà thằng nhóc cũng hứa sẽ chịu trách nhiệm với Y Y... Cháu hứa nếu Y Y mà về nhà cháu sẽ được bảo bọc, chăm sóc, sẽ không có ai ức hiếp nó để nó chịu oan ức. Vậy nên bác đồng ý nhé?" Ba Đông Phương thao thao bất tuyệt, cố gắng thuyết phục Đường lão gia vì Đường lão gia nổi tiếng là thương đứa cháu gái này vô bến bờ, bảo bọc, che chở Đường Song Y không cho một ai động vào đứa cháu mình. Mà bây giờ nghe tin cháu gái mình như vậy thì có chút...
"Haiz, hai đứa a, ông nhìn thì thấy hai đứa thường gắt gỏng với nhau, như chó với mèo, nhưng chắc cũng có một phần tình cảm với nhau? Y Y à, ông cảm thấy hai đứa kết hôn cũng ổn, ông cũng muốn con kết hôn với Thiên Hàn, nhưng vẫn là ông mong con sẽ hạnh phúc, vậy nên con quyết định đi. Có muốn kết hôn hay không?"
"Con..." Con ngươi xanh lam của Đường Song Y sâu lại.
Hai người các cô từ lúc quen biết nhau đã thường gây bậy, mà Thiên Hàn không bao giờ hơn cô được, vì dù thắng được cái lý thì ngay lập tức anh đã ăn cước của cô. Nhưng những cuộc gây bậy đa phần là do Đông Phương Thiên Hàn chọc cô chứ không phải do hai người ghét nhau, nếu như bình thường, hai người vẫn có thể giữ hòa bình, êm đẹp với nhau. Nên chắc là... kết hôn sẽ không thiệt đâu vì phần lớn nếu cô có thai như vậy sẽ không gây tai tiếng cho Đường gia... Nhưng mà...
"Con...Đồng ý ạ." Trầm ngâm một lúc thì cô gật nhẹ đầu.
Thôi nhưng nhị gì nữa! Có còn gì đâu mà lo mất! Kết hôn thì sao? Nếu không hợp thì li hôn. Cô cũng chẳng phải một người chỉ luôn khóc thầm với quá khứ.
"Thật sao? Thật sao? Thật sao??? Vậy chúng ta kết hôn sớm đi! Kết hôn sớm được không ạ!!!" Đông Phương Thiên Hàn nghe xong thì liền phóng qua cầm lấy tay Đường Song Y lắc lắc rồi nói với mọi người. Mà gọi ông ngoại, mẹ vợ, ba vợ thật tự nhiên.
"Khụ khụ... Buông ra đi." Cô giật tay lại.
"Vậy tháng sau tổ chức đám cưới luôn nhé? Vợ tôi xem ngày rồi, đẹp nhất là giữa tháng sau không là phải đợi thêm 1 tháng nữa nhưng ngày vẫn không tốt bằng tháng sau." Ba Đông Phương nói.
"À... được... được." Ba mẹ Đường vẫn còn ngơ ngác.
"Về việc tổ chức đám cưới như thế nào thì chúng ta bàn sau nhé? Vợ tôi rành mấy việc này lắm." Mẹ Đông Phương là giám đốc của công ty tổ chức sự kiện lớn.
"Được... Ông sui." Ba Đường bắt tay nói.
~~~~~~~~~~~~~
Mng vote và cmt nè😊
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top