Chương 12: "Cậu thấy Thiên Hàn như thế nào?"

Tiệm trà bánh mới mở của Đường Song Y cũng đã được 2 tuần, bây giờ quán đã đi vào ổn định, dù không có việc gì khiến Đường Song Y phải bận tâm nhưng cô vẫn là có chút rảnh rỗi nên sau khi ngủ dậy với cơ thể đầy mệt mỏi, cô vẫn là đến tiệm trông coi.

Sau 1 giờ chiều, tiệm không còn đông khách nữa, trong quán chỉ có vài khách yên lặng uống trà làm việc.

Khó có một ngày bình lặng như hôm nay nên sau giờ ăn trưa, Đường Song Y nhàm chán ngồi lắc lư trên ghế cao ở quầy thu ngân có chút buồn ngủ.

'Leng keng.' Tiếng chuông ở cửa vang lên, có khách đẩy cửa đi vào.

Cô lấy tinh thần, đứng xuống ghế. Nhìn đến vị khách có chút sửng người.

Cuối cùng vẫn là nhu thuận gọi một tiếng---

"Tước ca..."

Nhan Bội Tước gật đầu một cái: "Anh đến xem tiệm mới mở của em như thế nào."

"Dạ. Anh qua bên này ngồi đi." Cô dẫn đường, đi đến một góc nhỏ cạnh cửa sổ sát đất.

Đường Song Y nói với cô nhân viên phục vụ tiệm mình lấy một li cafe và một li trà hoa cúc.

Thấy anh tới, cơn buồn ngủ của cô đã không còn. Nhưng cô vẫn là muốn uống li trà cúc cho tỉnh người.

Cô thấu đáo, biết anh không thích ngọt, gọi cho anh một li cafe Blue Mountain đen, không đường, không đá.

Cô rất hiểu Nhan Bội Tước.

Từ sở thích đến sinh hoạt, mọi thứ đều biết.

Chỉ là... Chuyện tình cảm, cô không biết... Hoặc có thể là vờ như không biết.

Không biết từ đâu, Nhan Bội Tước cầm ra một chiếc túi giấy đặt lên bàn, "Tháng trước sinh nhật em nhưng không kịp gửi quà. Lại nói em không thiếu gì, anh cũng không biết tặng gì. Vừa hay đợt này anh đi, có đi qua một vùng quê nhỏ, người dân có tặng anh một túi trà hoa đậu biếc. Anh thì không uống những loại trà hoa này, mà nghĩ em thích uống trà hoa nên tặng bù cho em. Dù không quý nhưng người dân ở đó rất có tấm lòng."

"Vâng, cảm ơn anh." Nhìn vào túi giấy lại nhìn anh, nhấp một ngụm trà cô lại nói: "Thật ra sau này anh không cần tặng quà cho em nữa đâu. Nếu không chị Phùng sẽ hiểu lầm."

"...Ừm. Anh biết mà." Chưa bao giờ anh nghe giọng của Đường Song Y lại đượm buồn như thế. Có thể con bé đã dứt khoát rồi.

Nhìn đến thiếu nữ ngồi đối diện, anh cảm thấy mình thật là xấu xa.

Hôm nay Đường Song Y mang một chiếc váy lụa hoa màu xanh dương, bên ngoài mang chiếc tạp dề màu đen có logo của tiệm trà. Mái tóc màu bạch kim tết nhẹ thả ở một bên vai. Tay cầm li trà nhấp từng ngụm, mắt nhìn đến dòng xe cộ ở bên ngoài.

"Màu tóc của em rất đẹp, rất hợp với em." Thiếu nữ nghe anh nói vậy, trong mắt có chút mất mát, con ngươi co lại.

Đường Song Y thật ra không phải nhìn dòng xe cộ bên ngoài. Mà qua tấm kính, nhìn đến bóng ảnh mờ ảo của anh.

Một người đàn ông 27 tuổi, độ tuổi hoàn mỹ, dù nhìn có vẻ nguy hiểm, gian độc, mưu mô nhưng lại mang lại cho người bên cạnh một cảm giác an toàn, ỷ lại. Dù bộ dáng có chút lạnh lùng nhưng lại có tấm lòng rất ấm áp.

Từng hành động, từng câu nói của anh đến tận bây giờ dù chỉ là đối cô như em gái nhưng vẫn khiến con tim cô rung động lại chua xót.

"Gần đây... Em có bạn trai sao?"

Nghe câu hỏi của anh, cô quay đầu đối diện với anh có chút ngạc nhiên, lại nhìn hành động vuốt cổ của anh, cô hình như biết được đang hỏi gì, bất giác cũng đưa tay lên sờ cổ.

"Vâng... Cũng mới 1 tuần gần đây."

"Ừm. Chúc mừng em."

"Mai anh lại về đơn vị rồi. Em coi lúc nào thì dẫn bạn trai đi gặp chúng ta nhé." Anh đứng lên.

Đường Song Y không trả lời anh mà đứng dậy đi theo: "Em tiễn anh."

Đến khi ra đến cửa, bàn tay to lớn ấm áp quen thuộc lại xoa trên đầu cô---

"Anh xin lỗi."
...

Chiều hôm nay cô có hẹn với Lâm Bội Bội đi dạo.

Đường Song Y lái xe đến đón Lâm Bội Bội đến trung tâm thương mại.

Cả hai tàn sát vài cửa hàng rồi dừng chân tại một tiệm quần áo.

"Y Y, cậu mau thử chiếc váy này đi, tớ nghĩ sẽ rất hợp với cậu!" Lâm Bội Bội đưa cho Đường Song Y một chiếc đầm lụa ôm hai dây rút cổ màu đỏ đô trơn.

"Cái này sao?... Cũng được, để tớ vào thử." Đường Song Y cầm lấy chiếc váy rồi đi vào phòng thử.

"Bội Bội, cậu thấy như này có đẹp không?" Đường Song Y đã thay xong, cô thân mặc chiếc đầm đỏ ấy, tóc bạch kim xã trên vai trông cực kì quyến rũ và yêu mị.

"Oa, Y Y à, cậu mặc chiếc đầm này thật đẹp! Rất hợp luôn, giống như nó được may riêng cho cậu vậy! À đúng rồi, cậu phối thêm đôi giày cao gót này nữa đi, chắc chắn sẽ đẹp hơn nữa!" Lâm Bội Bội nhìn thấy Đường Song Y đưa đến cho Đường Song Y một đôi cao gót đỏ.

"Như này được chưa?" Đường Song Y mang giày vào rồi đến trước gương xem lại.

"Rất đẹp đó! Lấy bộ này đi!"

"Ừ."

"Khụ khụ..." Một cô gái đứng bên cạnh hai cô rốt cuộc kêu vài tiếng.

"À xin lỗi cậu, việc hôn lễ của cậu tôi sẽ đến." Lâm Bội Bội hướng về phía Trần Nhu nói.

Trần Nhu đảo mắt một vòng, sau đó cười ra tiếng, vừa cười vừa lấy tập giấy ghi chú ra viết rồi đưa cho Lâm Bội Bội: "Đây, ngày 4 tháng 11 lúc sáu giờ tối, tại nhà hàng X." Lâm Bội Bội nhận tờ giấy, cô ta lại ngượng ngùng sờ sờ lỗ tai, "Thiệp mời không mang trên người, đến lúc đó tôi sẽ nhắn tin cho cậu."

"Bội Bội, vị này là?" Đường Song Y giờ mới chú ý đến Trần Nhu.

"Cậu ấy là Trần Nhu, bạn học cấp hai trước kia của chúng ta. Cuối tuần là hôn lễ của cậu ấy nên cậu ấy mời bọn người chúng ta." Thì ra là bạn hồi cấp 2 của hai người -  Trần Nhu, cô ấy vừa rồi gặp Lâm Bội Bội thì hỏi Lâm Bội Bội về việc đi dự tiệc cưới của mình.

"Xin chào, cậu là... Đường Song Y?" Trần Nhu cảm thấy lạ với dáng vẻ của Đường Song Y.

"Là Đường Song Y."

"À, vậy cuối tuần cậu nhớ đến hôn lễ của chúng tôi nhé? Thiệp mời tôi sẽ gửi sau."

"Cũng được."

"Vậy tôi đi trước." Trần Nhu nói rồi đi.

"Thôi, chúng ta đi lựa đồ tiếp đi!" Lâm Bội Bội cùng Đường Song Y lại càn quét thêm mấy cửa hàng mấy bộ quần áo.
...

"Y Y, sao hôm nay tớ thấy cậu có vẻ lạ lạ vậy?" Cả hai ghé vào một quán ăn đã quá giờ ăn tối, cả hai rất đói nên kêu khá nhiều thức ăn. Lâm Bội Bội hỏi.

"...Lạ là lạ cái gì?" Đường Song Y nhàn nhạt hỏi lại.

"Mỗi lần mà đi mua sắm, cậu lúc nào cũng thích thú, tăng động, vào cửa hàng nào thì tàn sát quần áo còn hơn tớ nhưng hôm nay cậu có vẻ không thích thú cho lắm. Cậu khó chịu ở đâu sao?"

"...Chỉ là hơi mệt người với lại có chút đói nên không muốn mua đồ mà thôi." Đường Song Y vẫn nhàn nhạt nói.

"Đồ ăn của quý khách!" Phục vụ bưng đồ ăn lên bàn.

"Cậu mau ăn canh này đi. Rất tốt cho sức khỏe." Đường Song Y múc cho cô ấy một chén canh.

"Ừm." Lâm Bội Bội cầm chén canh uống một chút rồi bỏ chén canh xuống hỏi: "...Chuyện cậu và anh hai tớ như thế nào rồi?"

"Không có như thế nào cả. Đã nói chuyện với chị Duệ Hàm, đã dứt bỏ rồi." Đường Song Y chăm chú gắp cá.

"Vậy là cậu không buồn chuyện này nữa phải không? Nhưng sao tớ vẫn thấy đang buồn suy nghĩ chuyện gì mà?"

Ngưng một hồi... "Cậu thấy Thiên Hàn như thế nào?" Đường Song Y ngước mặt lên hỏi.

"Hả?... Khụ...Khụ...Khụ." Bị câu hỏi bất ngờ cùng một loạt ý nghĩ trong đầu cô ấy bỗng xuất hiện, Lâm Bội Bội đang uống canh mà bị sặc.

Đường Song Y đưa giấy cho cô lau.

"Cậu thấy Thiên Hàn như thế nào?" Lặp lại một lần nữa.

Bình tĩnh lại rồi cô nói: "...Như tớ đã nói trước kia rồi, Thiên Hàn là một người khá tốt tuy cậu ấy thay người yêu như thay áo nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu ấy tốt, lại rất thân với chúng ta, nếu cậu thử đến với cậu ấy có lẽ không tồi."

"Cậu nghĩ vậy sao..." Đường Song Y trầm ngâm.

"Cậu có ý gì sao? Tớ thấy Thiên Hàn thật sự rất phù hợp nếu cậu muốn có một sự trải nghiệm mới. Cậu---"

"Thôi, đừng nói nữa! Mau ăn đi không là nguội!" Đường Song Y đánh lãng chuyện.

Cả hai nhanh chóng xử lý bữa trưa đã qua giờ rồi tiếp tục đi dạo mấy vòng trung tâm thương mại nữa thì ra về.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vote và cmt để ủng hộ mình nha🙆❤

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top