[H] 16. Vấy bẩn người đẹp (1)

Chương 16. Bắn tinh đẫm lồn xinh của người đẹp (1)

-

"Không! Đừng mà! Em không muốn!"

Hứa Chu vùng vẫy dữ dội, cổ tay trắng nõn của em vì động tác giãy giụa kịch liệt mà đỏ ửng hết cả lên, thậm chí còn bắt đầu rỉ máu.

Lục Thanh Yến lại không tỏ ra một chút thương xót nào, anh nhìn Hứa Chu phản kháng mạnh mẽ như thế, gương mặt còn phủ đầy vẻ không chấp nhận, khiến anh càng lúc càng không chịu nổi nữa.

Bàn tay mạnh mẽ bóp lấy cổ Hứa Chu, những ngón tay thon dài bóp chặt hàm người đẹp, rồi từ từ trượt xuống xương quai hàm, khiến làn da trắng như tuyết của Hứa Chu bị bóp đến đỏ ửng.

"Em không có quyền từ chối."

Giọng nói của gã đàn ông lạnh lùng đến tột độ, từng chữ thốt lên rõ ràng.

Hứa Chu nghẹn ngào, nỗi sợ hãi vô bờ ngập tràn khắp cơ thể, toàn thân em run rẩy, nhưng cảm giác ẩm ướt giữa hai chân cũng càng lúc càng dữ dội hơn dưới ánh nhìn lạnh lùng mà nóng bỏng của Lục Thanh Yến.

Hứa Chu lúc này căm ghét cơ thể liên giới của mình hơn bao giờ hết, càng không muốn nảy sinh quan hệ tình dục với bất kỳ kẻ nào.

"Em không bẩn... Anh ơi... Chu Chu thật sự chưa từng lên giường với ai hết..."

Em khóc nức nở, thậm chí việc hít thở đã bắt đầu trở nên khó khăn, lời nói đứt quãng trông đáng thương cực kỳ.

Thời điểm con cặc lớn cứng ngắc của gã đàn ông đè lên miệng lỗ nhỏ hồng nhạt, Hứa Chu khóc dữ dội hơn, vì mong cầu trốn thoát mà em bắt đầu ăn nói lung tung, "Anh ơi, em sợ... em sợ lắm... Để em lớn thêm chút nữa nhé, đợi đến tuổi kết hôn rồi em sẽ làm cô dâu của anh, sinh con cho anh! Mãi mãi ở bên anh mà..."

Đôi môi đỏ mọng của Hứa Chu liên tục thốt ra những lời đường mật.

Đúng là mồm đĩ, vừa biết nịnh nọt vừa biết bú cặc, giọng nói lại ngọt ngào, ngoan ngoãn, lúc kêu lên thì lại dâm tợn đến phát ngấy!

"Còn chưa bắt đầu đụ em mà em đã nghĩ đến chuyện sinh con rồi à... Đúng là chó nứng."

Lục Thanh Yến cười lạnh, bàn tay mạnh bạo bóp nắn bộ ngực mềm mại trắng nõn của Hứa Chu đến biến dạng, đầu ti đỏ hồng dựng đứng, mê người như trái cây chín mọng.

Hứa Chu khóc nức nở, nước mắt em tuôn rơi, trong lòng chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo và sợ hãi.

Em biết mình đã phạm vào điều cấm kỵ của Lục Thanh Yến.

Anh có chứng bệnh thích sạch sẽ, ghét nhất là những thứ bẩn thỉu, dơ dáy. Vì thế, quá rõ ràng là em đã bị anh xếp vào hàng ngũ tài sản riêng của anh, cũng giông giống với con chó con mèo anh nuôi cứ hễ gọi là phải đến.

Vậy mà giờ đây, trên cơ thể của vật cưng mà anh nuôi nấng suốt ba năm lại xuất hiện vết tích của một thằng đàn ông khác, làm sao mà Lục Thanh Yến chịu nổi được?

Trong suy nghĩ của Hứa Chu, lên giường rồi có nghĩa là đã mất đi lợi thế.

Em không thể chủ động bất cứ một điều gì khi ở trên giường, chỉ có thể mở rộng hai chân, bị dương vật thô dài nóng bỏng của bọn đàn ông đâm vào, chịch cho đến khi lồn dâm của em trở nên sưng đỏ, biến thành một con chó cái hèn hạ phục vụ bọn họ sung sướng.

Thưở nhỏ Hứa Chu bị mẹ ruột kiểm soát, đến lúc trở về nhà họ Lục rồi em vẫn bị cha Lục kiểm soát trong vô hình.

Chỉ cho đến khi dụ dỗ Lục Thanh Yến, có được sự thiên vị của gã đàn ông, em mới nếm được chút ngọt ngào của kẻ đứng ở vị thế bên trên, rồi từ đó không thể ngừng đắm chìm vào nó.

Dù là Lục Thanh Yến, hay sau này là Giang Hạc Giác, cả Lê Thú và Tống Minh Tễ... đều như vậy.

Em muốn có được cảm giác khoái lạc từ việc chơi đùa những gã đàn ông, nhìn bọn họ mê muội mất trí vì em, bị em nắm đầu quay vòng vòng mà vẫn ngơ ngác, chứ không phải là dâng hiến thân thể em cho bọn họ!

Ai yêu trước thì người đó là kẻ thua cuộc, quán quân của trò chơi sao có thể bị bọn ngu này nhúng chàm?

Đầu khấc to đùng của gã đàn ông tiết ra chất nhờn nhớp nháp, hòa lẫn với nước dâm làm ướt đẫm vùng bụng dưới và đùi em, nhiệt độ nóng bỏng như muốn làm hỏng cái âm hộ non nớt chưa từng trải sự đời luôn vậy!

Yết hầu Hứa Chu run rẩy, em cố gắng vùng vẫy lần cuối, "Chu Chu thật sự không có... A! Aaa-"

Chàng trai nhỏ đau đến mức tối sầm mắt, lời cầu xin còn chưa nói hết đã bị gián đoạn một cách thô bạo.

Cái khe hẹp từng bị nong suýt rách một lần rồi, trong thời gian ngắn lại bị xâm nhập một cách bạo lực như thế này, quy đầu dương vật to bằng cổ tay Hứa Chu đang cố gắng nhấn vào lỗ thịt, nhưng vì âm đạo quá bé nên không thể chen vào.

"Đau quá... Aaa... Uaa... Đau quá!" Hứa Chu cắn môi cố chịu đau, em cong eo vặn vẹo, Lục Thanh Yến không mở rộng cho tốt mà lại muốn xông vào, cửa âm đạo trơn trượt dâm thủy, thân dương vật trượt đi, cuối cùng thực sự bị Hứa Chu vùng vẫy thoát ra được.

Mẹ cái thằng ngu này, sao anh ta dám nhét vào như vậy chứ.

Trong khoảnh khắc đó, Hứa Chu thậm chí nghi ngờ Lục Thanh Yến đang muốn giết mình!

"Uốn éo nhiệt tình như vậy mà lại không để tôi đút vào..."

Mồ hôi từ khuôn mặt điển trai của gã đàn ông chảy xuống, đôi mắt đen lạnh lùng lúc này ngập tràn dục vọng.

Bàn tay to lớn nắm lấy Hứa Chu, kéo em trở lại khi em còn chưa kịp trốn xa!

Hứa Chu run rẩy mở miệng, giọng nói run rẩy như nuốt cát, "Anh ơi, anh sờ thử đi, nhẹ nhàng sờ thử..."

Một tiếng nấc nghẹn ngào không kìm nén nổi, Hứa Chu nhỏ giọng thảm thiết, "Em thực sự chưa từng làm với gã đàn ông nào khác... Em là của anh, vẫn luôn là bé chó cái nhỏ của riêng anh thôi mà..."

Lục Thanh Yến không thèm đếm xỉa, nhưng cũng không có ý định tha cho em, anh biết không thể thọc vào trực tiếp liền nhét ngón tay vào để mở rộng.

Ẩm ướt, mềm mại, ấm áp, khe thịt nóng hổi chật chội mút liếm ngón tay anh một cách vô cùng nhiệt tình, nước dâm liên tục chảy ra.

Hứa Chu run rẩy hít một hơi sâu, em chủ động nhấc eo, ngồi lên ngón tay đó, cả cơ thể cứng còng.

Vì sợ hãi, cũng là vì khoái cảm.

"Anh ơi, anh sờ thử đi, màng trinh của em vẫn còn..." Hứa Chu thì thầm, giọng điệu lắp bắp.

Lục Thanh Yến để mặc em hành động, ánh mắt nhìn chăm chú vào cái eo nhỏ trắng mềm của Hứa Chu đang từ từ vặn vẹo, hệt như một con rắn nước đầy quyến rũ.

Cho đến khi ngón tay chạm phải rào cản, con ngươi của Lục Thanh Yến khẽ rung động.

Lớp màng mềm mịn, đàn hồi và ấm áp, ngượng ngùng non nớt như thể sợ hãi mọi sự xâm nhập, nhưng cũng vô cùng mong đợi một ai đó đến phá tan nó!

Cơn giận dữ hừng hực trong lòng anh tan biến ngay tắp lự, lý trí của Lục Thanh Yến từ từ quay trở về.

"Ah... sạch sẽ thật."

Ngón tay của Lục Thanh Yến liên tục ra vào trong khe hẹp ấm áp, chậm rãi cảm nhận sự ngây ngô thuần khiết của người đẹp bé nhỏ.

"Chu Chu sạch sẽ mà, từ đầu đến cuối đều là của anh... Anh đừng giận nữa được không..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top