chương 37: Nhận ra
Lý Nhậm Trình nhìn người phụ nữ trước mặt đang đưa đôi mắt trong veo nhìn mình, dường như mọi sự đều không liên quan tới bà ta vậy. Tại sao.... Tại sao bà ta có thể ung dung như thế? Có thể vô tư khi chính mình đã làm những việc như vậy ngay cả chính đối với đứa con gái của mình chứ?
"Bà không còn là con người nữa rồi." Nói xong một câu này, Lý Nhậm Trình liền xoay người bước ra khỏi phòng bệnh. Nụ cười trên khuôn mặt của Khiên Thục Linh cũng dần dần hạ xuống, khóe miệng như cười như không, ánh mắt lộ ra vẻ đau thương đầy chua xót.
Phải. Lý Nhậm Trình nói đúng. NGười ta bảo 'hổ dữ không ăn thịt con', vậy mà một người mẹ như bà lại đưa đứa con gái duy nhất của mình vào trong cái kế hoạch trả thù ngu ngốc này.
Bà không xứng đáng được làm mẹ, không xứng đáng được nhận tình thương của đứa con gái bé bỏng đó.
Nhưng mà....
Mối thù này...
Không trả không được.
Vĩnh Túc, mẹ xin lỗi con. Dù cho sau này con có hận mẹ, có ghét bỏ mẹ, thì mẹ cũng không thể dừng lại, mẹ phải trả thù cho bố của con, Lâm Trạch.
************************
Ánh dương buổi sáng nhè nhẹ chiếu lên gò má đang ửng hồng, vẫn còn vương vấn mang theo những hằn ngón tay của Lâm Vĩnh Túc.
Cô nằm trên giường nệm êm ái, hàng mi khẽ động làm cho ngón tay đang vuốt nhẹ sợi tóc của cô rụt vội về. Lại thấy cô vẫn đang say trong giấc mộng, những ngón tay thon dài lại tiếp tục nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc đang rủ xuống che đi hàng lông mi dài cong vút của cô.
Trịnh Liệt nghiêng đầu, một vài sợi tóc đen nhánh rủ xuống che đi đôi mắt của hắn khiến cho người ngoài không thể nhìn ra tâm trạng thật sự của hắn lúc này.
Chỉ thấy được rõ ràng, ngón tay hắn rất nhẹ, nhẹ nhàng tới mức như thể sợ chuồn chuồn làm cho làn nước trong hồ mua thu động vậy.
Dáng người hắn cao lớn ngồi ở trên ghế cạnh giường.
"Xin lỗi, tôi khiến em đau rồi."
Giọng nói của Trịnh Liệt khi nói ra câu này vô cùng nhỏ, nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn được nữa. TRong giọng nói có chứa đau lòng, có chứa cả sự tự trách.
Là hắn tự trách mình sao lại để cho cô phải chị hai cái tát từ Ngô Hoàng Nhung? Hắn tự trách sao lúc đó bản thân hắn lại chỉ đứng mà không làm gì cả? Hắn tự trách tại sao tới tận khi cô ngất đi, tận khi người đàn ông tên Lý Nhậm Trình đó đưa tay đỡ cô đang bất tỉnh suýt ngã khụy vào trong lồng ngực của anh ta thì hắn mới nhận ra rằng mình đối với cô gái này không phải chỉ là mối quan hệ 'cho và nhận'. Mà còn hơn thế nữa....
Trịnh Liệt đưa ngón tay cái sờ nhẹ bên khóe miệng. Vết máu đã khô lại, nhưng khóe miệng hắn vẫn còn sưng đỏ, bằng chứng duy nhất còn sót lại cho việc hắn bị người đàn ông tên Lý Nhậm Trình đó giáng một nắm đấm vào mình.
Lúc đó, cái khi mà Lý Nhậm Trình đang định dìu cô đi khỏi IE rồi từ từ quay người lại nhìn bàn tay hắn đang giữ lấy tay cô, không cho anh ta đưa cô rời khỏi đó. Cái khi mà Lý Nhậm Trình đặt cô nhẹ nhàng tựa vào tường rồi nắm xốc lấy cổ áo hắn, gầm lên những từ ngữ căm hận, như thể anh ta đang muốn giết người rồi đánh hắn một cái, hắn cũng im lặng, không đánh trả. Chỉ từ từ lau đi khóe miệng dính máu rồi cho bảo vệ kéo anh ta ra ngoài, để lại Lâm Vĩnh Túc đang bất tỉnh ở đó.
Lúc đó...
Hắn mới biết rằng...
Dường như là hắn sợ mất đi cô.
Hắn sợ nếu như lúc đó cô bị Lý Nhậm Trình mang đi, hắn sẽ không bao giờ được nhìn thấy cô nữa.
Hắn sợ...
Vì vậy trong khi đưa cô về đây hắn đã nghĩ rồi. Hắn sẽ giữ cô ở bên người, không cho cô thoát khỏi vòng tay của mình, không cho ai động chạm tới cô, không....
Để cô chịu thiệt thòi nào nữa.
Khiên Thục Linh, hắn sẽ bảo vệ cô khỏi bà ta.
(Na: hóa ra ai cũng cáo già thành tinh hết rồi, mỗi con bé Túc nhà ta là ngu ngơ thôi *Xoa xoa cằm*)
Đang miên man lạc vào thế giới của mình, bỗng có tiếng chuông điện thoại reo khiến cho Trịnh Liệt giật mình bừng tỉnh khỏi những thứ đang rối ren trong đầu.
Hắn cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình hiển thị một lúc, sau đó mới nhấn phim nghe: "Tôi đây, có chuyện gì không? Ừ...rồi... tôi tới ngay."
Tắt máy, Trịnh Liệt cúi đầu nhìn Lâm Vĩnh Túc một chút, sau đó cầm lên áo khoác ngoài, bước ra khỏi phòng, trước khi ra còn rất nhẹ nhàng đóng cửa lại. Ngay sau khi tiếng cửa đóng lại, một đôi mắt nai to tròn mở ra, hàng lông mi dài cong chớp nhẹ một cái.
Rốt cuộc hắn đang muốn làm gì?
Lâm Vĩnh Túc thầm nghĩ trong đầu rồi bước xuống giường. Đi tới gần cửa sổ, qua tấm rèm cửa sổ màu trắng thanh thoát đang phất phơ trong cơn gió cuối hạ, mang theo mùi vị của nắng ban mai bay vào trong phòng, có chút nồng của hạ.
Lâm Vĩnh Túc nhìn thấy dáng dáng cao lớn tuấn mỹ của Trịnh Liệt bước vào trong chiếc xe đen bóng, sau đó xe khởi động, rồi chạy đi. Lúc này cô mới thở phào một cái.
Vừa rồi...thật sự là làm cho cô chết khiếp rồi. Hắn vuốt tóc cô sao?
Ha.
Theo bản năng đôi môi anh đào xinh đẹp khẽ nhếch lên độ cong chế giễu, đó là cô tự nghĩ thế, nhưng là cô không biết rằng, thật sự lúc này nụ cười của cô còn mang theo hơi ấm của hạnh phúc.
Lâm Vĩnh Túc vuốt lọn tóc ra sau tai, nhìn quanh căn phòng, độc hai màu đen trắng, rất ít hoa văn nhưng lại không hề khô khan.
Ở góc phòng, có một giá sách treo trên tường, sách dày đặc các khe kệ. Lâm Vĩnh Túc bước tới, đưa tay lướt nhẹ qua một cuốn sách màu vàng cũ, dường như là rất cũ, bởi góc sách đã ngả sang vàng đục.
Cô lấy ra muốn xem là quyển sách như thế nào mà Trịnh Liệt lại cất giữ cẩn thận như vậy, bởi vì trong cả giá sách, chỉ có duy nhất quyển sách này là quyển duy nhất không liên quan đến vấn đề kinh tế hay ngoại gia chính trị...
NHưng...
Cô vừa rút ra, trong cuốn sách liền rơi lả tả.
Có rất nhiều tấm ảnh ở trong cuốn sách này, rất nhiều...
Nhưng mà trong tất cả những tấm ảnh duy đều có một điểm chung duy nhất, đó là một cô gái.
NHững bức ảnh như thể là cuốn phim cho quá trình lớn lên của cô gái đó.
Có tấm lúc ba tuổi, cô bé cầm cây bút cười thật vô tư, có tấm hình lúc chín tuổi đang ngồi bên bãi cát buổi tối, có tấm hình lúc mười ba tuổi đang ngồi co ro một góc phòng với đôi mắt đỏ hoe, có tấm hình lúc mười lăm tuổi mặc chiếc áo sơ mi học sinh màu trắng cùng với chiếc váy caro đồng phục. Cô gái cười rất tươi, hàm răng trắng bóng thẳng tắp tựa hồ như những viên ngọc. mái tóc đen nhánh buông xõa, đôi mắt to tròn như con nai con đáng yêu.
Tại sao cô cứ có cảm giác...
Cô gái này có điểm rất giống mình. À không, phải là cô có cảm giác như mình có nhiều điểm rất giống cô gái này.
Nhặt một tấm ảnh lên, tấm ảnh cô gái đang cầm một tờ giấy, dường như là giấy báo đỗ của trường đại học, cô gái đó nở nụ cười hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc. NHìn nụ cười của cô gái, Lâm Vĩnh Túc bất giác cũng cảm thấy vui thay cho cô ấy.
Nhưng khi lật tấm ảnh ra đằng sau, nụ cười nửa vời của cô lập tức cứng lại.
"Lô Vỹ Tinh, anh yêu em."
Đó là dòng chữ phía sau, bên dưới còn có một chữ kí rồng bay phượng múa, nhưng cô có thể nhìn ra, đó là chữ Trịnh Liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top