Chap 43
Trong bóng tối mịt mùng, sự mệt mỏi nặng nề bao lấy Park Jiyeon, giống như chỉ có thể tiếp tục chìm sâu vào, không hề có điểm dừng, nhưng lại có 1 đôi tay gầy yếu vuốt ve anh, đem đến cho anh 1 cảm giác lưu luyến sâu sắc, anh dường như muốn nắm bắt lấy đôi tay đó, liền cảm nhận được sự ấm áp và sức mạnh 1 lần nữa.
Lúc anh mở mắt ra, nhìn thấy thế giới này, anh liền biết rằng đôi tay nhỏ bé ấy là của ai.
Anh nằm trên giường bệnh, bên cạnh có 1 người chăm sóc anh, tuy đang dựa vào cạnh giường ngủ nhưng đôi tay bé nhỏ đó vẫn nắm chặt lấy tay anh, sợ rằng nếu buông ra sẽ mất anh vậy.
"Hyomin..." Anh nhỏ giọng kêu cô.
Tuy đang mệt đừ và đang ngủ nhưng khi nghe giọng nói đó, cô vẫn cho rằng mình đang mơ, nhưng cô liền lập tức tỉnh lại, nắm chặt tay anh nói: "Em đây!"
Anh nở 1 nụ cười yếu ớt, "Anh... đã đánh thắng tên kia... phải không?"
Cô nén tiếng nấc lại, "Ngốc nghếch, anh nói vậy để làm gì?"
"Nhanh... nhanh nói anh biết... cuối cùng anh có thắng không?" Vết thương của anh vẫn còn đau âm ỉ, nhưng anh lại giống như 1 cậu bé, muốn biết kết quả trận chiến của mình.
Cô cười rộ lên, nhưng lại cười ra 1 giọt nước mắt, "Đúng vậy... anh thắng rồi, anh đã đánh anh ta té, bây giờ đầu anh ta bị quấn 1 dải băng, vừa mắng chửi anh vừa đi về nhà rồi."
"Vậy sao?" Anh cũng cười, nhưng lại động đến vết thương trên đầu, "Đau!"
Hyomin vuốt ve trán anh, lại bắt đầu lo lắng, "Đừng động đậy, vết thương trên trán anh rất sâu, phải khâu đến 10 mũi lận!"
"Em..." Hyomin do dự không biết nên trả lời thế nào.
"Em đã nói em yêu anh, đừng cho rằng anh không nghe thấy!" Anh vội vã nắm chặt tay cô, như sợ rằng cô bỏ đi vậy, "Anh bị thương đều vì em, Nếu như anh không khá hơn thì phải làm sao? Em phải chịu trách nhiệm với anh!"
Hyomin thấy hình dáng anh như vậy, liền nghĩ ngay đến buổi sáng nào đó của 3 năm trước, anh cũng đã từng muốn cô chịu trách nhiệm! Lúc đó cả 2 vẫn còn ngốc nghếch không biết gì, nhưng cũng rất hạnh phúc và ngọt ngào!
Cô không muốn làm anh thất vọng, chỉ có thể hứa trước với anh: "Em sẽ chăm sóc anh cẩn thận."
"Bao lâu?" Anh hỏi liền.
"Cho đến khi anh khỏe hẳn thì thôi." Cô tự thấy phải có trách nhiệm, là cô có lỗi với anh.
"Thật sao?" Park Jiyeon hấp háy ánh cười, "Vậy đợi anh khỏe lại, anh sẽ mua 1 bình hoa khác nện vào đầu mình, chỉ cần anh bị thương em sẽ bằng lòng chăm sóc anh, đúng không?"
"Anh lại muốn gì đây? Có phải anh bị va đến nỗi khùng luôn rồi không? Đừng hù em nữa..." Anh yêu cầu như 1 đứa trẻ con vậy.
Cô chớp chớp mắt, cố đem nước mắt chảy ngược vào, "Em sẽ ở đây với anh." Cứ coi như là lời hứa tạm thời đi! Cô thực sự muốn đối xử với anh như vậy.
"Tốt quá... như vậy thì anh yên tâm rồi... anh mệt quá. Anh muốn ngủ." Anh cười yên tâm, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Ngủ đi! Em sẽ không rời khỏi anh đâu!"
Giọng nói của Hyomin vang lên bên tai anh, làm anh cảm nhận được sự ấm áp và an toàn, vì vậy anh liền chìm vào giấc ngủ, trong mơ Hyomin đều nắm chặt tay anh.
Park Jiyeon nghỉ ngơi cả 1 đêm, Hyomin chăm sóc chu đáo cho anh. Anh ngủ chập chờn, có lúc mơ thấy ác mộng, có lúc lại mói mớ, co1l úc lại kêu khát nước, Hyomin đều từng chút từng chút lo cho anh, làm thỏa mãn anh, giúp anh có thể trải qua 1 đêm dài.
Đối với cô mà nói đây là sự mệt mỏi, tốn sức, nhưng cũng là cách duy nhất cô có thể bù đắp cho anh.
Sáng hôm sau, lúcPark Jiyeon tỉnh lại đã thấy đỡ hơn rất nhiều.
Sau khi Hyomin đút anh ăn bữa sáng xong liền nói: "Em ra ngoài mua trái cây, anh nghỉ ngơi trước đi!"
Anh liền kéo lấy cánh tay cô, "Không muốn, anh muốn ăn trái cây gì hết!"
"Sao lại không muốn chứ? Anh phải bổ sung vitamin đó!" Hyomin vừa cười vừa vuốt ve mặt anh.
"Anh sợ nếu em bước ra khỏi cánh cửa này sẽ không bao giờ quay trở lại nữa!" Anh vẫn không có cảm giác an toàn.
"Tin em đi được không? Em sẽ trở về mà, sẽ mang rất nhiều thứ anh thích ăn về."
Anh do dự 1 chút, "Em chắc chắn?"
"Em chắc chắn, lấy nhẫn của em làm bằng chứng, đợi em trở về anh trả lại cho em." Nói xong cô liền tháo nhẫn trên ngón tay mình ra.
"Đừng tháo ra!" Anh ngăn cô, "Em không đeo nhẫn càng làm anh không yên tâm hơn! Em đi đi, anh chờ em về."
Hyomin cười khổ, cảm thấy mình đang đối mặt với 1 cậu bé to xác nhưng ương bướng.
"Ngoan, em sẽ nhanh chóng trở về." Cô chầm chậm đi ra khỏi phòng bệnh, cảm giác được ánh mắt anh vẫn dính chặt sau lưng cô.
Sau khi Hyomin rời đi, Park Jiyeon nằm trở lại giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi nhưng lại nghĩ đến khuôn mặt đau buồn của cô.
Rốt cuộc điều gì lại làm cô muốn bỏ trốn rồi lại bỏ trốn chứ? Đúng là trong quá khứ anh đã gạt cô, nhưng anh tin rằng tình yêu của mình đủ để bù đắp lại mọi thứ, vả lại anh cũng tự tai nghe thấy cô nói yêu anh, anh có thể thấy rõ rằng cô không hề diễn kịch với anh, cả 2 người đều yêu nahu.
Vậy thì vì sao cô vẫn không yên tâm chứ? Cuối cùng trong lòng cô còn có mỗi khổ tâm nào nữa?
Park Jiyeon trầm ngâm suy nghĩ vấn đề này, rồi từ từ lại chìm vào giấc ngủ.
Lúc này ngoài cửa cũng vang lên tiếng gõ cửa, "Cốc cốc!"
Park Jiyeon ngồi dậy nói: "Mời vào!"
1 vị bác sĩ mặc đồng phục trắng tiến vào, nhưng lại không phải bác sĩ đến khám cho anh hồi sáng.
"Cho hỏi anh là... anhPark Jiyeon phải không?" Vị bác sĩ đó không chắc chắn hỏi.
"Đúng vậy." Park Jiyeon gật đầu.
"Thật ngại quá, tôi là bác sĩ Kim bên khoa phụ sản."
"Xin chào, cho hỏi có việc gì không?" Park Jiyeon dự liệu rằng bà ấy có chuyện muốn nói với anh.
Bác sĩ Kim hiền từ nở 1 nụ cười, "Lúc trước tôi có xem báo, tôi nghĩ... anh chính là người chồng đăng cảnh cáo cô vợ bỏ trốn đúng không?"
Park Jiyeon không phủ nhận, "Không sai."
"Là như vầy, có lẽ tôi hơi nhiều chuyện khi xen vào việc của người khác, nhưng rất muốn khuyên anh 1 câu."
"Mời nói."
"Khoảng 3 năm trước thì phải! Tôi đã từng khám cho vợ anh, cô ấy tên Park Hyomin đúng không? Lúc đó cô ta đến khám thai, qua kiểm tra cô ấy không hề mang thai, chắc chắn đó là bệnh không thể mang thai, hình như điều này đả kích cô ấy rất lớn, tôi khuyên cô ấy có thể thử các cách nhưng cô ấy không bao giờ trở lại nữa."
Park Jiyeon cứng đờ người, không thể mang thai? Sao từ đó đến giờ anh lại không nghĩ đến nguyên nhân này chứ?
"Bởi vì lúc đó cô ấy ăn mặc rất đẹp đẽ, cho nên sau này mới phát hiện ra cô ấy là 1 nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, ấn tượng cũng sâu sắc hơn. Không ngờ chuyện của 3 năm trước, đọc thấy cảnh cáo cô vợ bỏ trốn trên báo, cũng may 2 người lại ở bệnh viện này, tôi nghĩ cũng là có duyên, nhịn không được đến khuyên anh vài câu, tuy vợ anh không thể mang thai nhưng đây cũng không phải là lỗi của cô ấy, anh cũng không nên vì vậy mà ghét bỏ cô ấy, hại cô ấy đến nỗi phải bỏ nhà ra đi, bây giờ anh lại uy hiếp cô ấy như vậy, có phần hơi bất công với cô ấy, đứng trên lập trường của người phụ nữ, tôi hy vọng anh có thể vì cô ấy mà suy nghĩ kỹ hơn."
Bác sĩ Kim vốn không biết nội dung sự tình, đây là tình huống do bà tự suy đoán, bởi vì bà là tuýp người hơi cổ hủ, nên mới bớt chút thời giờ, hy vọng có thể làm được 1 việc tốt.
"Trời! Vậy mà từ đó đến giờ tôi không phát hiện ra..." Park Jiyeon ân hận đánh vào đầu mình.
"Park tiên sinh, lời tôi nói anh có nghe thấy không? Thực ra nếu 2 vợ chồng cố gắng chút xíu sẽ có thể gặt hái được thành công. Nếu không thì xin con nuôi, đâu cần phải đối địch nhau như vậy, anh nói xem phải không?" Bác sĩ Kim tiếp tục khuyên nhủ anh.
"Tôi hiểu rồi, thì ra là lý do này! Thì ra cô ấy không dám cho tôi biết, luôn muốn bỏ đi, là bởi vì lý do này."
Park Jiyeon bừng tỉnh đại ngộ, liền rút dây truyền ra, nhanh chóng khoác áo ngoài vào, xuống giường mang giày, trực tiếp chạy ra ngoài cửa.
"Park tiên sinh, anh muốn đi đâu?" Bác sĩ Kim hoang mang hỏi.
"Tôi phải đi tìm, tôi muốn nói với cô ấy, tôi yêu cô ấy hơn tất cả mọi thứ, tôi muốn cô ấy cũng không còn lý do bỏ đi nữa!" Park Jiyeon vừa chạy vừa hét lên.
Bác sĩ Kim gật đầu hài lòng, "Vậy tốt rồi, mình đã làm được 1 việc tốt!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top