Chap 15


Park Jiyeon nói xong liền leo xuống giường, nhưng lại làm Hyomin hét lên 1 trận.

"Sao vậy?" Anh quay đầu lại hỏi.

"Chăn ... chăn của anh chỉ che phía trước... phía sau đều bị em nhìn thấy hết rồi!" Hyomin nhìn phần sau của anh, cặp mông và đôi chân dài, làm cô không dám mở mắt ra nhìn nữa.

Park Jiyeon lộ ra nụ cười "có gì mà ngại", "Em sớm đã thấy qua rồi, còn sờ qua rồi nữa, anh còn không xấu hổ, sao em lại phải căng thẳng như vậy?"

"Là... là vậy sao?" Hyomin cảm thấy cô sắp không xong rồi.

Park Jiyeon gật gật đầu, "Làm quen trước đi!" Nói xong chui vào phòng tắm rửa.

Hyomin ngồi đơ trên giường, vẫn thấy có cảm giác gì đó không thật lắm, cô săm soi đôi tay mình, tưởng tượng bản thân lúc sờ mó vuốt ve anh trông như thế nào? Sau đó cô lại xoa xoa đôi môi mình, cũng không biết lúc thân mật hôn anh cô có cảm giác như thế nào?

Ây da! Hay đừng nghĩ nữa, nghĩ nữa chắc sẽ bộc lộ những suy nghĩ "thú tính" mất!

Sống trên đời hơn 24 năm, đây là lần đầu tiên Hyomin biết... thì ra bản thân... là một " tiểu sắc ma"... ôi ôi...

Park Jiyeon thay đồ xong từ phòng tắm bước ra, anh thấy Hyomin vẫn duy trì tư thế cũ bèn lẳng lặng ngồi xuống giường, khuôn mặt hoang mang, mơ mơ màng màng...

Thật đáng thương! Cô nhất định chịu đả kích rất lớn mới có phản ứng " đi tong rồi" như vậy, Park Jiyeon không chịu được cảm thấy có chút đau lòng ân hận, nhưng anh cũng tự nhủ bản thân đây là quá trình cần phải trải qua, đợi sau khi kết hôn anh sẽ ngày ngày yêu thương cô.

"Hyomin tỉnh lại đi em." Anh lay lay tay cô.

Cô chậm chạp ngẩng đầu lên, giọng giống như máy phát thanh sắp hết pin, "Có.. chuyện ... gì..."

"Mặc đồ lại đi! Chúng ta phải đến nhà em." Anh chắc chắn rằng phía dưới tấm chăn ,cô chỉ mặc bộ đồ lót bikini, làm anh không nhịn được muốn lột sạch cô.

"Ờ..." Cô xốc chăn lên, quên mất phải che bản thân.

    Vừa nhìn thấy thân thể kiều diễm của cô Park Jiyeon liền hít vào 1 hơi.

"Anh không ngại chứ? Dù sao... anh cũng thấy qua rồi..." Cô có chút tự oán tự trách nói.

Park Jiyeon cố giữ bình tĩnh, cười nói, "Tất nhiên không ngại rồi, chỉ cần em chịu trách nhiệm với anh là được."

Cả người Hyomin đờ ra, đối với việc chịu hay không chịu trách nhiệm cũng chẳng còn cảm giác gì, cô miễn cưỡng nhặt đôi vớ da nằm dưới đất lên nhưng lại không có sức để mặc.

"Em mệt quá... anh mặc giúp em được không?"

Việc này... Park Jiyeon bắt đầu có 1 cảm giác tự tạo nghiệt không thể sống nổi, ai dạy anh bịa ra lời nói dối, nói rằng giữa người họ đã xảy ra mối quan hệ cực kỳ mật thiết này? Bây giờ Hyomin đã coi anh như người yêu của mình, là anh tự hại chính mình rồi.

"Được thôi..." Anh cười có chút yếu ớt, ngồi xổm xuống mặc vớ da giúp cô.


Trời ạ, trong lòng anh ai oán kêu: rốt cuộc ai đã phát minh ra cái loại vớ da này? Tại sao phụ nữ nhất định phải mặc cái thứ kỳ quái này chứ? Lúc 1 người đàn ông giúp 1 người phụ nữ mặc vớ da là 1 sự hành xác thực sự.


Vớ da cũng giống như lớp da thứ 2 của người phụ nữ, bắt đầu từ bàn chân nhỏ bé kéo tuốt lên đến phần eo thì mới xong cuộc hành trình "tàn khốc" này.

Trán Park Jiyeon đã lấm tấm mồ hôi, anh không ngừng ra lệnh cho bản thân: Không được! Không được! Không được làm rách loại vớ da trong suốt này! Càng không thể xé rách chiếc quần lót đen nhỏ nhắn xinh xắn của cô.

Cuối cùng anh cũng hoàn thành xong nhiệm vụ khó nhăn này, thở phào nhẹ nhõm, trình độ bái phục bản thân đã vọt lên mức cao nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top