Chap 7

Công ty máy tính Diamond
Lần này đứng trước tòa nhà cao to này, Dụ Ngôn chỉ có cảm giác "cảnh vật vẫn như cũ nhưng lòng người thì không".A! Dụ Ngôn tự lắc đầu với chính mình, cảnh cáo bản thân không được cảm động nữa, phải dũng cảm lên. Vì vậy nàng tiến vào cửa lớn, nói với cô tiếp tân: "Xin chào, tôi muốn tìm cô Đới Manh."
"Xin hỏi tên họ của cô? Cô có hẹn trước không?"
"Tôi không có hẹn trước, tôi họ Dụ, tôi tên Dụ Ngôn."
Vừa nghe thấy tên, cô tiếp tân lập tức lộ ra 1 vẻ mặt kinh sợ. Dụ Ngôn nghĩ có lẽ mọi người đều đã đọc báo rồi, cho nên mới có phản ứng khoa trương như vậy.
Haizz! Đới Manh, cô thật là hại chết người ta rồi."Xin đợi 1 chút, tôi sẽ liên lạc giùm cô!"
Cô tiếp tân nhấn nút,"Xin chào giám đốc, làm phiền cô rồi, phu nhân của cô muốn tìm cô."
Phu nhân? Dụ Ngôn gần như bật cười, cô tiếp tân này thật dễ thương."Giám đốc muốn cô lên gặp cô ấy."Cô tiếp tân cười chúm chím, phục vụ tận nơi, cung kính dẫn nàng đến trước thang máy, còn không quên nói 1 câu, "Phu nhân đi từ từ."
Dụ Ngôn miễn cưỡng mỉm cười gật đầu, xém tí nữa là đã té ngã.Thật hay quá, ai cũng đều nhận định nàng là cô dâu bỏ trốn chẳng ra sao cả.
Thang máy lên đến tầng 20, Dụ Ngôn theo đường cũ quen thuộc đi đến, gõ cửa phòng bước vào. Đới Manh ngồi sau bàn giấy, ánh mắt không hề rời khỏi màn hình, chỉ lạnh nhạt hỏi, "Tìm Manh có việc à?"
"Manh biết rõ vì sao em lại đến tìm Manh mà, sáng sớm em đã đọc báo rồi." Dụ Ngôn nói với bản thân phải thật trấn tĩnh, người trước mặt không dễ đối phó, trước đây Dụ Ngôn đã sớm nhận ra rồi.
"Manh đã nói Manh sẽ không dễ dàng từ bỏ." Đới Manh cũng rất bình tĩnh.
"Nếu Manh cứ kiên trì như vậy, người nhà của em khó mà tha thứ cho hành vi của Manh."
"Ý em nói nhạc phụ, chị Kiki, chị Tiểu Đường phải không?" Đới Manh lắc lắc vai. "Không sao cả! Manh cũng có em trai, em gái út, còn có anh em họ, chú,bác, Manh tin nếu 2 nhà gây hấn với nhau, tuyệt đối là kẻ tám lạng, người nửa cân."
"Manh đừng nói đùa nữa!" Dụ Ngôn không nhịn được to tiếng.
"Bộ xem Manh giống như đang đùa sao?" Đới Manh bẻ gãy cây bút chì trong tay.
"Đới Manh, rốt cuộc cô muốn sao?"
"Giống như Manh đã nói trên báo, Manh muốn em về nhà."
"Không thể được!" Dụ Ngôn trả lời ngay.
"Vậy chúng ta gặp nhau trên toà đi!"
"Cô nhất định phải phá cho cả 2 gia đình không còn mặt mũi nào nhìn mọi người, 2 bên đều cảm thấy tổn thương mới vừa lòng sao?" Dụ Ngôn không dám tưởng tượng đến tình huống đáng sợ đó.
"Không! Manh chỉ muốn em trở về nhà, những việc khác Manh đều nghe theo em." Đới Manh đột nhiên lại mềm mỏng, thâm tình mà nói.
Đừng... đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng! Sẽ làm cho nàng mềm yếu, Dụ Ngôn kiên cường dời đi tầm mắt của mình "Sao... cô phải khổ như vậy? Trên thế giới này có biết bao nhiêu cô gái, cô muốn chọn ai chẳng được."
"Manh chỉ cần 1 cô gái tên Dụ Ngôn thôi."
Dụ Ngôn cố ý châm biếm: "Chính cô từng nói không muốn yêu đương, bởi vì rất lãng phí thời gian, mà trong hôn nhân căn bản không cần tình yêu.Bắt đầu từ khi nào cô lại thay đổi như vậy?"
"Chính là từ ngày em rời bỏ Manh."
"Cô... có ý gì?" Dụ Ngôn không dám nghĩ xa hơn.
Đới Manh từ sau bàn bước đến, từng bước từng bước đến gần Dụ Ngôn
"Từ ngày em rời bỏ Manh, Manh đều luyện tập câu nói này."
"Câu... gì?" Dụ Ngôn biết không nên hỏi, nhưng lỡ hỏi rồi.
"Manh đã luyện tập rất nhiều lần rồi, khó khăn lắm mới được, nhưng bây giờ lại cảm thấy căng thẳng." Đới Manh vò tóc mình, hung hắng vài tiếng, do dự không biết mở miệng như thế nào.
"Thôi khỏi! Em cũng không muốn nghe." Dụ Ngôn hoảng loạn quay người bước đi, sợ chính mình sẽ để lộ tình cảm.
"Em... nghe Manh nói." Đới Manh nắm vai Dụ Ngôn xoay lại, 4 mắt nhìn nhau không biết qua bao lâu, sau đó đó Đới Manh cũng mở miệng, rất nhẹ nhàng nói: "Manh yêu em." Nước mắt long lanh chực trào ra, nghe thấy Đới Manh nói 3 chữ như vậy? Trời ạ! Màn kịch quái ác này hơi bị quá đáng rồi!

Đới Manh thấy Dụ Ngôn lẳng lặng không nói, nước mắt như muốn rơi xuống, là tim Đới Manh nhói đau, đem Dụ Ngôn ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng.
"Sao vậy? Chẳng lẽ em sắp khóc sao?" Đới Manh thấp giọng nói bên tai Dụ Ngôn .
"Em... em không có..." Lúc này Dụ Ngôn mới phát hiện bị Đới Manh ôm, liền lập tức đẩy đôi vai cô ra
"Manh làm gì vậy? Bỏ em ra!"

"Manh không bỏ!" Đới Manh tăng lực lên đôi vai, làm Dụ Ngôn dán chặt vào thân thể mình, cảm nhận được sự nhiệt tình như lửa của cô.
"Đừng như vậy, đây là nơi nào chứ? Manh đừng phá nữa." Dụ Ngôn sợ sẽ có người vào, giãy giụa càng mạnh hơn.
"Đây là nơi nào cũng vậy thôi, Manh nhất quyết không buông!" Nghe thấy lời Dụ Ngôn cự tuyệt làm cho thái độ Đới Manh dột nhiên cứng rắn hơn.
Ngay lúc Dụ Ngôn cảm thấy Đới Manh không dùng lực nữa, Đới Manh đã ẵm Dụ Ngôn lên đá cánh cửa phòng kế bên, trong đó là nơi cô thường dùng đọc sách và làm phòng ngủ, so với 3 năm trước không hề thay đổi, chỉ có thêm 1 lọ hoa bách hợp thơm ngát.
"Mau bỏ em xuống!" Dụ Ngôn không muốn nhìn thấy căn phòng này, điều này sẽ khơi gợi những ký ức mà nàng không muốn nghĩ đến.
"Được! Manh làm theo ý em." Đới Manh quăng Dụ Ngôn lên giường
Dụ Ngôn 1 trận chóng mặt, vừa mới định ngồi dậy, lại phát hiện Đới Manh đã khóa cửa phòng, đang từng bước từng bước tiến đến cạnh giường, ánh mắt cành lúc càng thâm trầm.
Dụ Ngôn trợn to mắt, "Manh... không được qua đây!"
"Sợ gì chứ?" Miệng Đới Manh hàm ý cười, lại làm cho Dụ Ngôn phát lạnh. Dụ Ngôn cố gắng lui về sau, vừa định nhảy xuống giường bỏ đi nhưng lại bị Đới Manh dùng lực trói chặt, vai và eo đều bị Đới Manh nắm đến đau nhức.
"Đau quá, bỏ em ra."
"Sợ đau thì đừng hành động lung tung." Đới Manh cố định Dụ Ngôn dưới thân mình, lấy thân thể cao hơn mà giam giữ tự do của Dụ Ngôn.
"Manh muốn làm gì?" Dụ Ngôn liếc Đới Manh hỏi.
"Làm gì?" Đới Manh cười gian tà, "3 năm nay, nghĩa vụ em chưa làm quá nhiều, Manh đang nghĩ nên làm thế nào để tính rõ món nợ này của em đây."
"Nghĩa vụ?" Dụ Ngôn nhất thời nghe không hiểu ý của Đới Manh.
"Không sai." 1 cánh tay Đới Manh nắm chặt đôi tay Dụ Ngôn, tay còn lại giật tung hàng nút trước ngực nàng, "Hàng ngày em phải ngủ cùng Manh, nhưng em lại để cho Manh chăn đơn gối chiếc, bây giờ Manh nhất định phải đòi lại cho đủ."
"Manh nằm mơ đi! Mặc kệ Manh !" Dụ Ngôn vặn vẹo thân mình, nhưng tiếc rằng lại làm cho Đới Manh hưng phấn hơn mà thôi.
"Manh nhớ em quá..." Đới Manh đã xé nát trang phục trên của Dụ Ngôn, lộ ra da thịt trắng trẻo của nàng, cô đem mặt mình sát vào trước ngực nàng, hít thật sâu mùi hương của nàng.
"Đừng vậy mà, nhột lắm!" Làm sao Đới Manh lại vùi mặt mình vào ngực nàng chứ, cô ấy biết rõ đây là nơi nhạy cảm nhất của nàng, làm nàng vừa nhột vừa tê dại, không biết nên làm thế nào.
"Em biết Manh sẽ không dừng, em cũng đừng chống đối nữa, hãy kêu tên Manh đi!" Yuri vừa nói vừa tiếp tục "quấy nhiễu" chiếc váy bó của Dụ Ngôn, không lâu sau liền vứt loại vải vừa ngắn vừa mỏng đó vứt qua 1 bên.
"Manh nằm mơ đi!" Tay Dụ Ngôn khó khăn lắm mới tìm lại được tự do, nện thùm thụp vào lưng Đới Manh, nhưng Đới Manh lại không hề động đậy tí nào. Cô chỉ chú ý đến việc hôn thẳng 1 đường từ cổ, vai đến ngực nàng, không hề để ý đến những việc khác.
"Xin Manh, chúng ta không thể như vậy được!" Dụ Ngôn tiu nghỉu nói.
"Tại sao không?" Đới Manh chau mày, chắc chắn là đang nổi giận, "Em là vợ Manh, tại sao Manh không thể chạm vào em? 3 năm nay, em có biết Manh sống như thế nào không? Đây là em nợ Manh, em phải trả cho Manh!"
Đới Manh tức đến nỗi vung tay làm rớt bình hoa xuống đất, nháy mắt phát ra tiếng va đập lanh lảnh, mảnh vỡ rơi dưới đất, hoa bách hợp văng tứ tung.
Dụ Ngôn bị Đới Manh như vậy dọa sợ, nàng chưa bao giờ thấy Đới Manh phẫn nộ như vậy, nàng rụt lại sau 1 chút, ôm chặt đôi vai đang run rẩy.
"Em sợ Manh sao?" Khuôn mặt Đới Manh lạnh lùng hỏi.
Dụ Ngôn không trả lời, giọng nàng như lạc đi đâu mất.
"3 năm nay, ngay cả Manh cũng thấy sợ bản thân, Manh vốn không nghĩ bản thân lại có thể có tình cảm sâu đậm như vậy, Manh nhớ em sắp điên lên đi được, chỉ có thể vùi đầu vào công việc, nhưng mỗi khi về đến nhà, Manh vẫn nhìn trần nhà mà nhớ em, nếu sau này em không xuất hiện nữa, Manh thật có thể sẽ đốt nhà em, ép mọi người nói ra tăm tích của em."
Dụ Ngôn nghe mà mặt trắng bệt ra, nàng không ngờ Đới Manh lại có thể như vậy...
"Manh tìm em suốt 3 năm, không ai muốn nói Manh biết em ở đâu! Bây giờ cuối cùng em đã xuất hiện, nhưng em lại cùng người đàn ông khác khiêu vũ, lại còn không khẳng định em là vợ Manh, những lời em nói với Manh đều là ly hôn, ngay cả Manh chạm vào em cũng không được! Em nói đi, chẳng lẽ em thấy Manh phát điên lên mới vừa ý sao?" Đới Manh dùng lực hét to như vậy,cơ hồ cả vách tường cũng đang lung lay.
Dụ Ngôn co rúm lại, lắc lắc đầu, trong mắt đầy sự sợ hãi. Đới Manh cuối cùng cũng thấy được thần sắc Dụ Ngôn không tốt, nắm lấy vai nàng hỏi: "Em đang run sao?"Không cần Dụ Ngôn trả lời, Đới Manh cũng có thể cảm nhận được, vì vậy cô lại nói: "Đừng sợ! Manh sẽ không đánh em, Manh sẽ không bao giờ làm tổn hạ em, chỉ cần em hôn Manh 1 cái, Manh sẽ bình tĩnh lại được."
Dụ Ngôn nhìn đôi mắt như muốn thôi miên của Đới Manh, bất giác tiến lại gần cô ấy, nhẹ nhàng chạm vào môi cô ấy
"Thêm lần nữa." Đới Manh khàn khàn yêu cầu. Dụ Ngôn do dự vài giây, lại ngoan ngoãn làm thêm lần nữa, lần này dừng lại hơi lâu, có thể cảm nhận được sự nồng ấm và hơi thở của Đới Manh.
"Manh muốn nữa." Đới Manh không có cách gì hài lòng. Dụ Ngôn có chút khó xử, nếu cứ tiếp tuc như vậy làm sao ngừng được? Nhưng tận mắt chứng kiến Đới Manh nổi điên lên như vậy, Dụ Ngôn biết rõ bây giờ trước tiên cần an ủi cô ấy, nếu không sợ rằng cô ấy sẽ đến phóng hỏa nhà nàng mất.Vì vậy Dụ Ngôn men theo viền môi Đới Manh, chậm rãi hôn cô ấy, giống như 1 cọng lông nhẹ nhàng lướt qua, không để lại dấu vết, nhưng lại đem đến 1 sự hỗn loạn không dừng.
Đới Manh lại không kiềm chế nổi, đưa lưỡi ra liếm trêu ghẹo môi Dụ Ngôn, Dụ Ngôn hoảng hốt, nhưng lại tạo cơ hội cho Đới Manh tiến vào trong miệng mình, bắt đầu cùng lưỡi cô tạo ra những sự tiếp xúc thân mật nhất.

"Uhm..." Dụ Ngôn muốn đẩy ra, nhưng lại làm Đới Manh tăng thêm lực mà tiến vào, đè Dụ Ngôn nằm xuống gối, không cho nàng không gian để trốn thoát.Nụ hôn của Đới Manh, luôn luôn triệt để, ướt át, tuyệt đối.
Dụ Ngôn sắp thở không nổi nữa rồi, môi nàng vừa tìm lại được tự do, những nơi khác trên thân thể nàng đều gặp họa, Đới Manh cúi đầu mút lên cổ nàng, nhanh chóng tạo ra 1 vết hôn.
"Người khác sẽ thấy..." Dụ Ngôn thấp giọng.
"Mục đích của Manh là vậy." Đới Manh trầm giọng cười.
"Manh thật sự... thật sự không buông tha em ư?" Dụ Ngôn yếu ớt hỏi.
"Manh thật sự, thật sự không buông tha em." Đới Manh kiên trì nói: "Đừng chống trả vô ích, em là của Manh, Manh muốn em, ngay bây giờ."
Dụ Ngôn thở dài, không hề muốn động lòng vì những việc này.
"Đừng có trốn Manh." Đới Manh kéo tay Dụ Ngôn
"Manh muốn em cởi đồ giùm Manh."
"Manh... Manh đừng có quá đáng!" Dụ Ngôn đỏ cả mặt.
Đới Manh đã lột hết quần áo của Dụ Ngôn rồi, nhưng trên người cô vẫn còn đồ tây tề chỉnh, vì vậy Đới Manh nằm lại xuống gối, kéo tay Dụ Ngôn đến trước ngực cô, "Nhanh! Đừng chọc tức Manh."
Trong lòng Jessica giãy giụa 1 hồi, "Sao Manh có thể..."
Sắc mặt Đới Manh lập tức trầm xuống "Manh tưởng Manh đã nói rõ rồi chứ,hay muốn Manh ném cái gì cho em xem tiếp? Hay em muốn Manhlên thời sự trên tivi cảnh cáo cô vợ bỏ trốn?"
Trời! Tính cách của cô ta sao lại đổi 180 độ vậy? Dụ Ngôn sắp không nhận ra Đới Manh nữa rồi. Bị áp bức như vậy, nàng đành phải ngồi dậy, giúp cô ta cởi đồ thực sự việc đó cũng không khó lắm, nhưng tay nàng lại đang run rẩy không ngừng .Khó khăn lắm mới tháo ra được, Đới Manh liền quăng vật vô dụng đó qua 1 bên, ra lệnh: "Tiếp tục."
Dụ Ngôn cởi từng cái từng cái nút áo của Đới Manh, cho đến khi thân trên của cô ấy hoàn toàn trần trụi. Đới Manh chỉ có giúp 1 ít, xoay người, để nàng cởi áo sơ mi ra, cô ấy lại ném xuống giường.
"Được chưa?" Dụ Ngôn không dám nhìn cặp ngực đầy đặn của Đới Manh.
"Manh chưa nói dừng thì không được dừng."
Dụ Ngôn than
"Manh muốn nói..."
"Không sai!" Đới Manh dùng ánh mắt nói rõ mọi thứ.Tay Dụ Ngôn càng run hơn, hướng đến eo của Đới Manh, cái khóa của dây nịt thật không không biết phải làm sao, mò mẫm mãi mới tháo ra được.Tiếp đó, Dụ Ngôn lấy can đảm, cởi nút quần của Đới Manh, từ từ kéo khóa kéo xuống, sau đó liền nhìn thấy... quần lót màu đen.Tim Dụ Ngôn đập không ngừng, mặt đỏ không thể đỏ hơn nữa
"Chân của Manh... dịch chuyển tí."
"Tuân lệnh." Đới Manh vui vẻ phối hợp, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt yêu kiều ửng đỏ của Dụ Ngôn là đủ rồi. Sau đó Dụ Ngôn hao tổn 1 ít sức lực, cuối cùng cũng loại bỏ được chiếc quần dài, bây giờ trên người Đới Manhchỉ còn lại cái quần... lót màu đen mà thôi.
"Xong rồi." Dụ Ngôn giống như vừa hoàn thành xong 1 nhiệm vụ khủng bố nhất.
"Còn nữa mà." Đới Manh nhướng mày.
"Manh!" Thật quá đáng, thật tồi tệ, thật mất mặt! Dụ Ngôn bực bội xoay người muốn xuống giường, nhưng Đới Manh kéo nàng lại, bắt nàng phải đối mặt với cô ấy.
"Cứ cho là em đã xong làm xong rồi, bây giờ Manh muốn em vuốt ve Manh."
"Cái gì?" Dụ Ngôn có nghe nhầm không?
"Nhanh! Đừng để Manh đợi, Manh đã phải đợi rất lâu rồi." Đới Manh cầm bàn tay nhỏ bé của Dụ Ngôn, nhẹ nhàng trượt từ gò má, vai và ngực. "Em không muốn!" Cô ta tưởng cô ta là ai?
Đới Manh nắm chặt tay Dụ Ngôn, ánh mắt tóe lửa.
"Em không còn lựa chọn nào khác."
Nhiệt độ thân thể của Đới Manh thật cao, giống như muốn đốt cháy tay Dụ Ngôn ,đã vậy Dụ Ngôn còn có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Đới Manh, nhịp tim của cô ấy đập nhanh thế nào, tất cả những điều này là tại nàng ư?
"Em có cảm nhận được không? Manh nóng lắm rồi." Đới Manh cầm tay Dụ Ngôn tiếp tục hướng xuống dưới.
Dụ Ngôn bắt đầu cảm thấy bối rối, toàn thân nàng yếu đuối, không thể thoát khỏi sự mê hoặc của Đới Manh, chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của cô ấy, nghe theo hướng dẫn của cô ấy, làm cho 2 người đều chìm đắm trong khoái cảm.
"Ngôn, sờ Manh đi, đừng dừng lại..." Đới Manh vừa hổn hển vừa cắn vào dái tai Dụ Ngôn.
"Nhưng Manh nóng quá..." Mồ hôi Đới Manh rơi xuống thân thể Dụ Ngôn, nóng như từng giọt sáp nến.
"Là em làm cho Manh như vậy, em phải chịu trách nhiệm."

"Tay Manh... không được như vậy mà! Chắc chắn là Manh cố ý..."
"Manh cố ý đó, chẳng lẽ em không thích sao?" Đới Manh vừa trầm giọng hỏi, vừa gia tăng lực ở ngón tay, cô quá hiểu thân thể Dụ Ngôn, biết phải làm gì để nàng mềm nhũn người đi.
"Không thích... không thích... 1 chút cũng không thích..." Nhưng đôi má ửng hồng, ánh mắt lấp lánh và hơi thở hổn hển của Dụ Ngôn đều phản bội lời của nàng.
"Manh thích nhìn em như vậy, em đang tan chảy vì Manh, đúng không?" Đới Manh nhìn vào cô gái trong lòng mình, Dụ Ngôn vừa ngây ngất lại vừa phản kháng, làm cô nhìn mê mẩn đến mất hồn.
"Em không có... Manh đáng ghét!" Dụ Ngôn nức nở nghẹn ngào, nàng đã không còn sức chống đỡ với ngón tay nghịch ngợm, xấu xa lại đáng ghét của Đới Manh nữa rồi.Nhìn thấy ánh mắt sóng sánh nước, thân thể đang run nhè nhẹ của nàng, giống như là đang sợ điều gì đó, nhưng lại nghĩ muốn đạt được nhiều hơn, cuối cùng Đới Manh tách đôi chân nõn nà của nàng ra
"Manh không thể nhịn được nữa, Manh muốn em ngay bây giờ."
"Em... không muốn!" Dụ Ngôn hoảng sợ la lên, cảm nhận được sự tiến vào của những ngón tay Đới Manh trong cơ thể nàng.
"Đau không?" Đới Manh chú ý tới sự khít chặt của Dụ Ngôn, động tác liền chậm lại.
"Có 1 chút..." Dụ Ngôn thấp giọng nói, cảm thấy bản thân chưa bao giờ lại yếu đuối như vậy.
"Đều tại Manh... em không muốn, bỏ em ra..."
"Không được! Em phải cố chịu." Đới Manh kiến quyết không rời ra, ngược lại còn ôm Dụ Ngôn chặt hơn. "Đây là em nợ Manh, em phải từ từ trả cho Manh."
"Manh... xấu xa!" Nhịn không được cắn vai Đới Manh 1 cái, không ngờ phản ứng này của cô lại làm Đới Manh càng kích thích hơn.
"Chỉ vì Manh quá nhớ em, quá yêu em mà thôi, Manh cũng hết cách rồi!" Đới Manh than thở bên tai Dụ Ngôn.
Dụ Ngôn nói không lại Đới Manh, chỉ có thể để cô ấy châm lên từng ngọn lửa trên người mình, cho đến khi cả 2 đều nóng như lửa đốt, Đới Manh mới tăng nhanh tốc độ ở tay 1 chút, từ từ dẫn Dụ Ngôn trèo lên đỉnh núi cao. Dụ Ngôn không thể kiềm chế được những tiếng rên nũng nịu trong miệng mình, cứ mãi gọi tên cô.
"Manh... Manh..."
"Ngôn, cho Manh... hãy cho Manh tất cả... Manh muốn tất cả của em..."
"Manh đừng dùng lực như vậy... em chịu không nổi..." Đột nhiên hứng chịu nhiều trận kích tình như vậy làm cho Dụ Ngôn thấy choáng váng. Đới Manh dường như không muốn dừng động tác, chiếm hữu trọn vẹn Dụ Ngôn
"Manh muốn em nhớ rõ phút giây này, nhớ rõ em ở trong lòng Manh cầu xin như thế nào..."
"Uhm... đừng mà... xin Manh..."
"Em đang cầu xin Manh sao? Em muốn cái gì? Manh sẽ cho em tất cả!"
Cả 2 đang trong mưa bão của kích tình, chỉ có thể dựa vào nhau, quấn chặt nhau, đòi hỏi nhau, cho đến khi gió ngừng thổi mưa ngừng rơi...Sau khi bình tĩnh lại, Đới Manh nằm xuống giường, quấy nhiễu Dụ Ngôn đang dựa vào ngực mình, không để cho lưng nàng đối mặt với cô,nhất định bắt nàng dựa vào người cô như chú chim nhỏ.
Dụ Ngôn cũng ngoan ngoãn nghe theo Đới Manh, dựa vào ngực Đới Manh lắng nghe nhịp tim đập của cô ấy. Nhưng, lúc đôi mắt sắp sửa khép lại, Dụ Ngôn đột nhiên nhớ ra mục đích tự mình đến đây, nàng vốn muốn cùng Đới Manh thảo luận cho rõ, không ngờ bây giờ lại lên giường cùng cô ấy, lại còn làm nhưng chuyện không nên làm nữa chứ!Haizzz! Không, không được như vậy.
Dụ Ngôn ân hận tự đánh mình 1 cái, giãy giụa định trèo xuống. Lúc này, tiếng điện thoại vang lên.
"Ring ring!"
Đới Manh ngồi dậy, 1 tay kéo Dụ Ngôn vào lòng, 1 tay nhấc điện thoại, "Để Manh bắt máy, em đừng động, em nhất định rất mệt rồi."Giọng nói ấm áp của Đới Manh làm Dụ Ngôn đờ đẫn, không biết phải phản ứng thế nào.
"Alô, tôi là Đới Manh."
Sau đó vài giây,Đới Manh nhướng mày.
"Là nhạc phụ đại nhân ạ? Thật là hiếm gặp."
Cơ thể Dụ Ngôn lập tức đông cứng, là bố, làm sao bố lại gọi đến đây? Nhất định là mẹ nói mẹ muốn tìm Đới Manh, bây giờ bố và các chị không biết có đang nổi giận hay không?
"Muốn tìm Dụ Ngôn?" Đới Manh cười cười, tiếp tục nói:
"3 năm nay, con không biết đã hỏi mọi người bao nhiêu lần rằng Dụ Ngôn đang ở đâu, mọi người chưa bao giờ tiết lộ nửa chữ, tại sao giờ lại hỏi con Dụ Ngôn ở đâu? Như vậy chẳng phải quá hoang đường sao?"
Dụ Ngôn nghe đến nỗi thấy sợ, liền kéo kéo vai Đới Manh, ra hiệu Đới Manh đừng nên chọc giận bố. Đới Manh sờ má Dụ Ngôn , trầm ngâm 1 lúc mới trả lời:
"Không sai, cô ấy đang ở chỗ con." Dụ Ngôn ngồi dậy, định nghe điện thoại.
"Xin đợi 1 chút." Đới Manh cầm điện thoại đưa ra xa chút, nhưng không xa đến nỗi không nghe thấy được.
"Tiểu Dụ, sao em lại không quấn chăn vào? Em quên là mình không mặc quần áo à? Nếu như em bị cảm, Manh sẽ rất đau lòng đó!"Lời nói này của Đới Manh đều lọt vào tai của Ông Dụ và Dụ Ngôn, hù dọa cả 2 cha con.Cô... cô ta cố ý hãm hại nàng mà! Dụ Ngôn trừng mắt nhìn Đới Manh, làm cô khổ không nói nên lời.
Đới Manh nhoản miệng cười, lại cầm ống nghe lại gần nói:
"Nhạc phụ đại nhân, con và Dụ Ngôn đã hòa giải rồi, mọi người không cần lo lắng nữa, con sẽ không đăng báo cảnh cáo cô vợ bỏ trốn nữa, vì cô vợ bỏ trốn của con đã ngoan ngoãn trở về nhà rồi."
Dụ Ngôn cật lực lắc đầu, định giật lấy điện thoại, nhưng Đới Manh nhanh nhảu nói:
"Cứ như vậy đi, con sẽ đưa Dụ Ngôn về gặp mặt mọi người, thời gian thì hẹn 10 giờ sáng Chủ nhật tuần này, đến lúc đó gặp."
Đới Manh gác máy, Dụ Ngôn mới mở miệng nói: "Manh.. Manh nói bậy bạ gì với bố em thế?"
"Manh có nói sai sao? Em không phải cô vợ bỏ trốn của Manh sao? Chẳng phải em đã ngoan ngoãn trở về sao? Chẳng lẽ em lại muốn bỏ trốn nữa?" Áp sát Dụ Ngôn, ánh mắt sắc nhọn vô cùng.
"Em... em..." Dụ Ngôn bị áp sát không nói được nên lời.
"Nghe lời, đừng cãi chị." Đới Manh duỗi tay vuốt ve mái tóc dài của Dụ Ngôn.
"Manh vẫn giống như trước, là 1 người chồng cởi mở, thương yêu em, em thích làm gì thì cứ toàn tâm toàn ý làm, Manh thích lúc em chăm chỉ làm 1 việc gì đó, nhưng đừng nghĩ sẽ bỏ trốn lần nữa, Manh sẽ không cho em cơ hội đó, hiểu chưa?"
"Manh không hề giống hồi đó 1 chút nào!" Dụ Ngôn thực sự cảm thấy như vậy.
Đới Manh cười giả lả.
"Manh không giống, vì Manh biết Manh yêu em, Manh muốn em làm vợ Manh, Manh muốn em sinh con cho Manh, Manhmuốn em mãi mãi ở bên cạnh Manh."
Con? Vừa nói đến điều này, Dụ Ngôn liền trầm mặc. Đới Manh lại thấp giọng cười, " Lúc nãy chúng ta không có dùng biện pháp phòng ngừa, nói không chừng... em đã có con của Manh rồi."

( thông cảm vì là cover nên GxG mình vẫn để họ có con nhá..vốn chất xám có hạn mọi người thông cảm ạ )
"Không thể được!" Dụ Ngôn không nhịn được nói.
"Tại sao không thể?" Đới Manh nhướng mày, nét mặt không vui lắm. "Chẳng lẽ em không muốn sinh con cho Manh."
"Em..." Dụ Ngôn cắn cắn môi, nước mắt chực trào ra. Trời ạ! Đới Manh không biết rằng nàng rất muốn sinh con cho cô ấy sao? Đới Manh không hiểu 1 chút gì. Đới Manh thấy những giọt nước mắt của Dụ Ngôn, nét mặt liền mềm đi rất nhiều, "Đừng nhìn Manh 1 cách đau khổ nhưvậy, Manh không muốn nhìn em như thế này."
Lời nói của Đới Manh lại làm cho Dụ Ngôn muốn khóc hơn, sau 1 lúc nghẹn ngào không ngừng, nước mắt nàng từ từ rơi xuống như thạch anh lấp lánh, nhưng đó lại là kết tinh của đau khổ.
"Đừng khóc... đừng khóc..." Đới Manh nâng mặt Dụ Ngôn, hôn lên từng giọt nước mắt của nàng.
Dụ Ngôn lắc đầu, định đẩy đôi tay của Đới Manh ra, nhưng đổi lại là 1 cái ôm, mặt Dụ Ngôn dán trước ngực Đới Manh, cảm nhận được sự ám áp và an toàn vô cùng. 3 năm trước, Dụ Ngôn cho rằng bọn họ không hề yêu nhau, nhưng khi 1 mình tới Paris, nàng mới phát hiện bản thân đã yêu Đới Manh rồi, bây giờ Đới Manh cũng biết cô ấy yêu nàng, nhưng, nàng lại không thể nào yêu Đới Manh...Tại sao? Tại sao lại rắc rối như vậy? Chẳng lẽ tình yêu nhất định phải là 1 bài học khó khăn như vậy sao?
Đới Manh không hiểu tâm tình của Dụ Ngôn, chỉ có thể vỗ về cơ thể run rẩy của nàng, nhỏ nhẹ an ủi:
"Đừng nghĩ nhiều quá, chỉ cần nhớ Manh yêu em là được, Manh sẽ giải quyết sự việc giữa 2 gia đình chúng ta, muốn Manh quỳ gối đi vào nhà em Manh cũng bằng lòng, dập đầu lạy người nhà em cũng chẳng sao, em đừng lo lắng quá, hử?"
Không... không... Dụ Ngôn lắc đầu, bởi vì điều cô lo lắng không phải là việc này, nhưng sự thâm tình của Đới Manh chỉ càng làm khó nàng hơn, càng đau khổ hơn mà thôi...
Thấy Dụ Ngôn khóc rấm rứt, Đới Manh thở dài.
"Thấy em khóc thành ra như vậy, giống như 1 đứa trẻ vậy... ngoan, có Manh thương em, đừng khóc nữa..."
Giọt nước mắt như trân châu, từng giọt đối với Đới Manh đều rất đáng quý.
Nghe Đới Manh nói như vậy, Dụ Ngôn càng khóc dữ dội hơn, thậm chí càng tủi thân hơn đấm vào vai Đới Manh.

"Đều do Manh... đều tại Manh... em ghét Manh nhất! Ai biểu Manh lại gặp... mẹ em trên máy bay chứ? Ai biểu Manh đi coi mắt... lại dẫn cả gia đình theo? Tất cả... đều do Manh!"
Đới Manh để Dụ Ngôn trút giận, không phản kháng chút nào. "Phải...đều là lỗi của Manh... Manh biết. Cho nên... hãy để Manh bù đắp lại cho em! Hãy để em mắng Manh cả đời được không?"
Đối với Đới Manh mà nói, có thể nghe Dụ Ngôn oán trách như vậy, cô thấy gánh nặng này cũng rất ngọt ngào.
Dụ Ngôn nức nở vài tiếng, cuối cùng ngã nhoài bên cạnh Đới Manh, mặc cô ấy nhẹ nhàng an ủi.Sau khi nàng đã bình tĩnh trở lại, đã là chuyện mười mấy phút sau đó,nhưng Đới Manh lại không hề thấy mệt mỏi, vẫn như cũ dịu dàng khuyên nhủ nàng, dỗ dành nàng.
"Mệt không? Hay đói rồi? Hay là khát?" Đới Manh trầm giọng hỏi.
Dụ Ngôn lấy tay dụi dụi mắt, lầm bầm.
"Manh đừng lo cho em..."
"Sao Manh không thể lo cho em?"
Đới Manh lấy khăn giấy cẩn thận lau nước mắt cho Dụ Ngôn.
"Em như vậy làm người ta rất lo lắng!"
Dụ Ngôn hừ 1 tiếng, xoay người nói, "Em muốn đến công ty."
Đới Manh nép bên tai Dụ Ngôn.
"Manh đưa em, giống như hồi trước, sau đó Manh đón em về nhà."
Đới Manh nói như 1 lẽ đương nhiên, nhưng Dụ Ngôn lại không dám tưởng tượng, bây giờ còn có thể giống như lúc trước không?

"Em vẫn chưa mặc đồ." Dụ Ngôn chuyển qua đề tài này, và cũng là thực tế nhất.
Đới Manh lại thấy đây không phải là vấn đề, cô đứng dậy bước đến bên tủ đồ.
"Hồi trước em thường qua đêm ở đây, để lại 1 số bộ đồ,em quên rồi sao?"
"Manh vẫn còn giữ?" Dụ Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu.
"Đương nhiên, bởi vì bọn chúng đang đợi em trở về, làm sao Manh cóthể quăng đi được?" Đới Manh thay Dụ Ngôn chọn 1 bộ váy màu trắng.
"Bộ này đi! Giống như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Nụ cười trên mặt Đới Manh làm tim Dụ Ngôn nhói đau, lần gặp nhau đầu tiên đó như vẫn còn ở trước mắt, bây giờ trong lòng lại có 1 cảm giác khác. Đới Manh tự mặc áo thun và quần dài đơn giản, sau đó lấy từ trong tủ ra 1 bộ nội y nữ tính và vớ da, cầm luôn cả bộ váy đi đến trước mặt Dụ Ngôn.

"Còn nhớ không? Lần đó Manh chuốc em uống sâmpanh, em say đến nỗi ngủ khò khò, kết quả ngày hôm sau em vừa chóng mặt vừa đau đầu, là Manh đã mặc đồ giùm em."
Từng việc từng việc từ lúc bắt đầu đến lúc Dụ Ngôn rời khỏi vẫn tồn tại trong tâm trí Đới Manh.
"Em... em quên lâu rồi." Dụ Ngôn xoay mặt, không dám đối diện với ánh mắt Đới Manh.
"Thật sao?" Khuôn mặt Đới Manh mang 1 nét cười hoài niệm.
"Manh vẫn nhớ rất rõ, lúc đó Manh vừa giúp em mặc đồ, vừa cố gắng nhịn sự kích thích muốn cường bạo em, đến nỗi toát mồ hôi hột."
"Manh?" Dụ Ngôn khó tin rằng lần đó Đới Manh lại có suy nghĩ như vậy.
"Rất bất ngờ đúng không? Thực ra lần đầu tiên thấy em Manh đã muốn cùng em lăn lộn trên giường rồi."
"Manh đừng nói nữa!" Tai Dụ Ngôn nóng lên.
Đới Manh vẫn như cũ mỉm cười, cầm bộ nội y ren màu trắng, muốn giúp Dụ Ngôn mặc từ dưới lên.
"Em tự mặc." Dụ Ngôn vội nói.
"Không được!" Đới Manh kiên quyết lắc đầu.
"Manh đã đợi rất lâu rồi, lần này em phải để Manh làm."
"Em không muốn!" Dụ ngônlùi về sau 1 chút. Ánh mắt Đới Manh tăm tối, trầm giọng rống lên:
"Nếu không để Manh làm, vậy thì em đừng nghĩ đến việc mặc đồ, Manh sẽ xé rách những bộ đồ này, để em vĩnh viễn không thể bước ra khỏi căn phòng này."
Dụ Ngôn hơi run rẩy.
"Manh... Manh thật đáng sợ..."

"Là em khiến Manh nổi giận!"
Đới Manh ngang nhiên nói.
"Lúc trước Manh tưởng rằng mình sẽ không bao giờ cáu gắt như vậy, tất cả là do em huấn luyện đó!"
Dụ Ngôn chỉ biết cắn cắn môi, nói không nên lời. Đới Manh hít sâu 1 hơi, giống như đang kìm chế bản thân. "Đừng chống cự nữa, ngoan ngoãn để Manh mặc đồ cho em."
Dụ Ngôn có thể nói gì chứ? Chỉ có thể để mặc Đới Manh. Đới Manh dịu dàng mặc quần lót, áo lót ren cho Dụ Ngôn, còn có vớ da trongsuốt nữa, sau đó là bộ váy trắng trên người, mỗi động tác của Đới Manh vừa thân mật vừa chọc ghẹo Dụ Ngôn như vậy, làm Dụ Ngôn tim đập loạn nhịp, đặc biệt là ánh mắt tập trung trên người nàng, giống như muốn an ủi cảm giác của nàng vậy.
"Trời ạ..." Cuối cùng Đới Manh cũng hoàn thành nhiệm vụ vừa vui vẻ vừa đau khổ này, nhịn không được ôm Dụ Ngôn than thở. Bởi vì cái ôm ấm áp của Đới Manh làm cả người Dụ Ngôn đều nóng lên.
"Hứa với Manh." Đới Manh líu ríu với Dụ Ngôn.
"Cả đời làm vợ Manh, không được rời xa Manh, lúc bắt đầu là Manh lừa em, nhưng Manh chịu đủ sự giày vò rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?"
Nhìn vào ánh mắt chan chứ tình yêu của Đới Manh, Dụ Ngôn giống như 1 cô gái mới biết yêu, khuôn mặt bất giác ửng hồng.
"Nếu em không nói, Manh coi như em đã đồng ý rồi." Đới Manh cúi đầu nhẹ nhàng hôn Dụ Ngôn, nụ hôn này nói lên sự triền miên không dứt. Dụ Ngôn như muốn khóc, Đới Manh sờ vào gò má nàng nói.
"Chúng ta đừng cãi nhau nữa."
"Ừ!" Dụ Ngôn còn có thể nói gì được nữa? Dụ Ngôn giống như phát sốt, thân thể bỗng yếu ớt, chỉ có thể dựa vào trước ngực Đới Manh, 1 lát sau Đới Manh đỡ vai nàng, cả 2 cùng ra khỏi phòng, đi thang máy xuống dưới.
"Người khác... người khác có thể nhìn thấy đó." Dụ Ngôn khó xử.
"Có quan hệ gì? Chúng ta là vợ chồng mà." Đới Manh kéo Dụ Ngôn gần hơn, không để cô ấy chạy thoát.
Quả nhiên, vừa bước ra khỏi thang máy tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn bọn họ. 3 năm nay, giám đốc chưa bao giờ công khai với bất kỳ cô gái nào, đây là lần đầu tiên đó nha!Với lại cũng nhờ sự tuyên truyền của cô gái tiếp tân mà tất cả mọi người trong công ty, từ trên xuống dưới ai lại không biết, tất cả đều nghe phong phanh việc "Cô vợ bỏ trốn" của giám đốc, không ngờ thông báo cảnh cáo lại nghiêm trọng như vậy, bây giờ lại bắt gặp 1 cảnh tượng vô cùng lãng mạn.
Dụ Ngôn cảm nhận được sự hiếu kỳ, ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, làm nàng càng xấu hổ không còn mặt mũi nào dám nhìn người khác. Đới Manh thì lại rất tự nhiên, giống như đây là 1 việc rất bình thường, ánh mắt tự nhiên của Đới Manh bảo người bảo vệ lái xe đến. Bảo vệ lặng người 1 chút, sau đó nhanh chóng gật đầu, lập tức lái xe đến. Mấy phút đứng chờ ở cửa là lúc khó khăn nhất của Dụ Ngôn. Ánh mắt mọi người tuy không trắng trợn lắm, cũng không đến mức xầm xì với nhau, nhưng thái độ quan sát tỉ mỉ đó, biểu tình không thể tưởng tượng nổi làm khắp người Dụ Ngôn thấy không dễ chịu tí nào.Vậy mà đáng chết nhất lại là thái độ của Đới Manh.
Đới Manh giống như đang đối xử với 1 đứa trẻ, ôm Dụ Ngôn cạnh mình, không những cúi đầu chăm chú nhìn Dụ Ngôn, vén tóc ra sau tai cho nàng, mà còn nghịch bông tai trân châu của nàng, thậm chí còn vô ý vô tứ khều khều mấy cái nút áo trước ngực nàng nữa. Không sai, hình dáng Đới Manh nhìn Dụ Ngôn giống như muốn ăn sạch nàng vậy. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm nhận được ý đồ của giám đốc bọn họ, có mấy người nhịn không nổi cười phá lên.
"Làm ơn! Đừng như vậy." Dụ Ngôn sắp bị Đới Manh bức đến điên rồi.
"Ai kêu em lại dễ thương như vậy, làm Manh không kiềm chế nổi." Đới Manh ghé sát tai Dụ Ngôn thì thầm làm nàng run cả người. Cũng may xe vừa đến , nếu không chắc Dụ Ngôn thét lên quá.
Bảo vệ xuống xe, cung kính cúi chào 2 người. Đới Manh cực kỳ ga lăng mở cửa xe giúp Dụ Ngôn, sau đó bản thân đi đến ghế dành cho tài xế.Ngay lúc Dụ Ngôn nghĩ đã thoát khỏi ác mộng rồi, Đới Manh liền xoay người qua, tự tay thắt dây an toàn cho nàng, sẵn đó hôn lên má nàng 1 cái.Nhờ cửa sổ trong suốt mà mọi người trong công ty đều thấy rõ mồn một, bọn họ không kiềm chế nổi mà cùng "Wa...." 1 tiếng.
"Manh!" Dụ Ngôn sờ má mình, nóng quá!
Đới Manh nhàn nhã cười.
"Giúp em thắt dây an toàn thì cũng nên có phần thưởng chứ!"
"Đừng nói nữa, năn nỉ Manh mau lái xe đi."
Cuối cùng Đới Manh cũng nghe lời Dụ Ngôn, đạp chân ga phóng đi rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.Sau đó chỉ còn truyền lại những lời bàn tán, phỏng đoán ồn ào náo nhiệt...



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top