Chương 27: Trí Mân, chúng ta bỏ trốn đi!

Phác Trí Mân nghe Điền Chính Quốc nói xong thì hơi ngẩn người. Cậu bắt đầu ngẫm lại một lần nữa, ngẫm đến câu cuối cùng của anh môi hơi mỉm, hai bên má không biết đã đỏ lên từ lúc nào.

À, thì ra cái đồ đáng ghét Điền Chính Quốc không thể sống thiếu mình.

Vệt đỏ lan rộng ra tai nhỏ, cậu ngập ngừng nhìn Điền Chính Quốc. Từ nãy giờ anh vẫn đang nhìn cậu, còn nắm hai bàn tay cậu đung đưa nhẹ.

"Ngại à?"

"Không ngại! Bố mày việc đếch gì phải ngại!"

Cậu đập mạnh tay anh xuống rồi quay người bỏ đi, Điền Chính Quốc chạy tới bên cạnh cậu vô cùng vui vẻ.

"Còn Trí Mân thì sao? Em có thấy giống anh không?"

Phác Trí Mân quay lại nhìn anh, cậu nghĩ một lúc lâu sau mới trả lời.

"Ờm... Thì nãy anh bảo là không thích tôi, cũng không yêu tôi. Xong anh lại bảo là không thể sống thiếu tôi. Tôi thì... Không có cảm xúc gì đặc biệt với anh đâu..."

Thật ra thì thấy ghét anh lắm.

Đương nhiên cậu không thể nói ra câu này. Điền Chính Quốc tỏ tình vừa dài vừa khó hiểu, Phác Trí Mân thậm chí còn không nghĩ nó là lời thổ lộ từ trái tim anh. Cậu ngẫm mãi cũng chỉ có thể hiểu được câu cuối, còn lại thì hời hợt nghe không bỏ vào tai.

Có lẽ chỉ dừng lại ở đây thôi. Cùng lắm Điền Chính Quốc chỉ xem cậu như một bát cơm. Con người mà, đâu ai có thể sống mà không ăn.

Điền Chính Quốc nãy giờ vẫn nhìn cậu không nói gì, anh lại kéo cậu đi xem hát. Vừa chen được lên hàng trước thì thấy người ta đang biểu diễn múa trên lụa. Người con trai treo mình lên rồi cầm lấy dải lụa, người con gái đặt cổ mình vào dải lụa ấy rồi thả người xoay mấy vòng liền. Điền Chính Quốc thấy Phác Trí Mân đang dùng ánh mắt ngưỡng mộ xem chăm chú bên cạnh thì nhất thời thấy hoảng loạn. Anh giật giật tay áo rồi nói thầm vào tai cậu.

"Này, về nhà không có được nghịch ngợm bắt chước làm theo đâu đấy. Em mà bị gãy cổ gãy chân thì không được đi chơi chạy nhảy nữa đâu."

Phác Trí Mân nghe xong thì bĩu môi.

"Lúc nào cũng bảo người ta nghịch ngợm."

Trời đã muộn, Phác Trí Mân và Điền Chính Quốc quay về quán trọ. Trên đường đi ngang qua mấy gian hàng còn mua đồ lưu niệm về đầy cả tay. Là Phác Trí Mân mua nhưng người trả tiền lại là Điền Chính Quốc, không những thế anh còn cầm giúp cậu bao nhiêu là túi lớn túi nhỏ.

Cậu chạy lên trước len qua mấy gian hàng rồi đứng từ xa vẫy anh. Ánh đèn lấp lánh phảng phất lên gương mặt thiếu niên trẻ tuổi, Phác Trí Mân cười vui vẻ, ánh mắt lấp lánh hơn sao. Điền Chính Quốc đứng chôn chân ở đó, không màng đến dòng người đổ ngược đổ xuôi. Giữa phố đông nhộn nhịp, anh chỉ thấy một mình cậu đang mỉm cười đứng đó.

Phác Trí Mân cười một cái, nụ cười khiến Điền Chính Quốc vương vấn đến cả nửa đời sau.

Đi mãi con đường cũng trở nên yên tĩnh, nhưng chưa được bao lâu thì gặp một đám người náo loạn. Là một cô nàng đang dìu người mang bầu bên cạnh, miệng cô không ngừng gọi giúp đỡ.

Xung quanh chẳng có mấy ai, Điền Chính Quốc liền đưa hết đồ cho Phác Trí Mân rồi gọi một chiếc xe ngựa gần đó, anh chạy tới đỡ giúp người ta lên xe. Cô nàng quay xuống nhìn Điền Chính Quốc cảm kích.

"Ơn này tôi nhất định sẽ trả, ngài có thể cho biết quý danㅡ"

Điền Chính Quốc phất tay.

"Không cần đâu. Là người khác thì cũng sẽ giúp thôi. Tôi xin phép."

Phác Trí Mân đứng từ xa bĩu môi, trong lòng đột nhiên thấy khó chịu.

"Mắc cái gì phải cười vậy chứ?!"

Cậu đưa bàn tay lỉnh kỉnh đồ của mình lên tự đập mạnh vào bụng một cái.

Điền Chính Quốc vừa quay về đang định cầm giúp Phác Trí Mân thì bị cậu né. Anh cứ đưa tay tới thì cậu nhích người qua làm anh khó hiểu.

"Sao thế?"

"Không có gì."

"Giận anh à?"

Phác Trí Mân nghe Điền Chính Quốc hỏi xong thì bực bội lắc đầu.

"Không có."

Điền Chính Quốc vẫn một mực khẳng định.

"Em giận anh còn gì."

Phác Trí Mân bắt đầu lớn giọng.

"Ơ HAY ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG CÓ RỒI MÀ CỨ HỎI MÃI THẾ! CÚT RA CHỖ KHÁC ĐI, CÒN NÓI NỮA TAO ĐẤM CHO!"

Điền Chính Quốc nghe xong chỉ biết lẩm bẩm trong miệng.

"Thế mà bảo không giận..."

Phác Trí Mân ì ạch xách đống đồ về tới phòng, Điền Chính Quốc bị lão Tống gọi đi mất nên dặn cậu đi ngủ trước. Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng, cậu liền ngồi trong nói với ra.

"Điền Chính Quốc không có ở đây."

Tống Thành Ngôn bên ngoài hắng giọng.

"Là tôi."

Phác Trí Mân khó chịu ra mặt, cậu rề rà mở cửa rồi cau có nhìn Tống Thành Ngôn.

"Có chuyện gì nữa?"

Tống Thành Ngôn không dài dòng mà vào thẳng chủ đề chính.

"Ở đây có một ông thầy bói linh nghiệm lắm. Cậu muốn thì ngày mai tôi dẫn đi."

Phác Trí Mân suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.

"Được, vậy mai đi."

Cậu nói xong liền đóng cửa cái rầm làm Tống Thành Ngôn giật mình.

"Ai làm gì mà trông giận dỗi thế không biết."

Phác Trí Mân vào trong không biết từ đâu lôi ra một đống rượu. Cậu uống đến nỗi hai bên má đỏ ửng cả lên. Điền Chính Quốc về thì bất lực không nói nên lời.

Phác Trí Mân say bét nhè ngồi xuống nói chuyện với cái cây bên cạnh vô cùng nghiêm túc.

"Điền Chính Quốc, sao hôm nay anh xanh xao quá vậy?"

Điền Chính Quốc từ đằng sau xách cổ áo Phác Trí Mân rồi kéo cậu lên giường.

"Đi ngủ hộ anh với người ơi."

Rồi cứ thế Phác Trí Mân chìm trong men say nằm ngủ một mạch đến chiều hôm sau. Cậu vừa đi theo Tống Thành Ngôn vừa lẩm bẩm.

"Không lẽ... Mình thích cái đồ đáng ghét đó hả ta?"

Tối hôm qua uống một đống rượu rồi mắng chửi Điền Chính Quốc vì anh dám cười với người khác, còn cười vô cùng đẹp trai. Cũng may là Điền Chính Quốc không nghe thấy gì hết.

Cậu vỗ má mình một cái rồi tự trấn an.

"Không sao, dù gì Điền Chính Quốc cũng là chồng mình rồi. Thích một xíu cũng được."

Mãi rồi cũng đến nơi, Phác Trí Mân bị đẩy ngồi xuống cái bàn nhỏ đối diện.

Cậu đuổi Tống Thành Ngôn ra chỗ khác rồi ngồi vô cùng nghiêm túc.

"Tôi tên là gì?"

Thầy bói: ???

Phác Trí Mân lại hỏi.

"Tôi bao nhiêu tuổi rồi?"

Thầy bói: ???

Phác Trí Mân đảo mắt.

"Ông nhìn mặt tôi mà không xem tuổi được hả?"

Ông thầy bói hắng giọng.

"Thầy bói chỉ xem tướng, không đoán tuổi được."

Thầy bói đểu thế không biết.

Phác Trí Mân nghĩ thầm nhưng không dám nói vì sợ bị đánh.

"Phác Trí Mân, mười bảy tuổi. Muốn xem chuyện tình duyên."

Lão thầy bói như có đà lấn tới, lão thả chiếc khăn lên đĩa rồi lẩm bẩm gì đó, sau còn giơ đông giơ tây. Lão ngồi bất động một lát rồi mở mắt nghiêm túc nhìn cậu.

"Ý trung nhân của con là một người mang một chữ Ngôn. Người này bằng tuổi con."

Phác Trí Mân lắp bắp.

"Sㅡ Sao cơ?"

Tống Thành Ngôn đứng đằng sau thân cây gần đó nhếch môi, lại không ngờ rằng trên đời này Phác Trí Mân có quen biết tới tận hai kẻ tên Ngôn.

Một câu nói của lão thầy bói như phủi bỏ toàn bộ tình cảm của cậu với Điền Chính Quốc.

Cậu lững thững về quán trọ, cậu lục tung túi đồ rồi lấy ra chiếc vòng bình an mà Điền Chính Ngôn tặng, cả người không tự chủ được mà run lên.

Xế chiều hôm đó Phác Trí Mân được Điền Chính Quốc dẫn đi ngồi thuyền, cậu sờ lấy cái vòng bình an trên tay rồi nhìn xa xăm. Điền Chính Quốc ôm lấy cậu từ đằng sau vỗ về.

"Sao buồn thế? Nhớ nhà à?"

Cậu đẩy anh ra, tay vô tình sượt qua áo làm chiếc vòng trên tay cậu đi theo.

"Cái vòngㅡ"

Phác Trí Mân hoảng hốt nhìn vòng bình an trên tay mình rơi xuống nước, cậu đưa tay ra bắt lấy nhưng không kịp. Định nhảy xuống thì đã bị Điền Chính Quốc cản lại.

"Dưới sông có nhiều xoáy ngầm nguy hiểm lắm, em không đươㅡ"

Phác Trí Mân vùng vẫy kịch liệt, mắt cậu đỏ hoe.

"LÀ VÒNG BÌNH AN ANH ẤY TẶNG TÔI! TÔI KHÔNG THỂ LÀM MẤT ĐƯỢC!"

Điền Chính Quốc tức giận siết chặt hai bả vai cậu.

"Phác Trí Mân!"

"Trí Mân à!"

Cậu không nghe thấy anh nói gì cả, lúc này đầu óc chẳng thể nghĩ được gì nữa. Điền Chính Quốc chua xót nói.

"Ở yên đó, anh sai người tìm vòng cho em."

Nhưng Điền Chính Quốc vừa buông tay, Phác Trí Mân liền nhảy ngay xuống nước khiến anh không không kịp định hình.

Phác Trí Mân không biết bơi, lại dám nhảy xuống con sông sâu như vậy nên cả cơ thể chỉ trong chốc lát chìm dần. Điền Chính Quốc vội nhảy xuống vớt cậu lên, gió mạnh thổi qua khiến môi cả hai tím tái. Điền Chính Quốc ôm lấy cậu vỗ nhẹ bên má. Phác Trí Mân ho sù sụ, cậu ở trong lòng Điền Chính Quốc bật khóc.

"Mất rồi... Hức... Vòng tay... Hức... anh ấy tặng tôi mất rồi..."

Điền Chính Quốc lau tóc cậu, lau luôn nước mắt nóng hổi tràn ra khóe mắt người nhỏ hơn.

"Đừng khóc nữa. Sau này em muốn bao nhiêu cái vòng anh cũng mua cho em."

Phác Trí Mân nức nở.

"Hức... Nhưng anh... Hức... Anh không phải anh ấy..."

"Anh... Hức... Anh có phải Chính Ngôn đâu mà... Anh..."

Cánh tay ôm Phác Trí Mân bỗng nhiên cứng đờ, trái tim Điền Chính Quốc như bị cậu tạt một xô nước lạnh. Mọi ghen tỵ, xót xa đều dồn nén xuống cổ họng cay đắng. Anh thấy cậu nắm lấy tay mình, môi vì lạnh mà va lập cập vào nhau khiến lời nói của cậu ngày càng khó nghe.

"Chính Quốc... Anh giúp tôi tìm cái vòng đi... Tôi... Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh mà..."

Điền Chính Quốc không trả lời mà mạnh mẽ hôn cậu.

Môi tôi hôn em, mang nỗi đau em che giấu nuốt ngược vào trong.

Tay tôi ôm em, dè dặt phủ lên trái tim em nhòe nước mắt.

Nay tôi thương em, biết mấy bận sớm hôm thức giấc nằm cạnh nhau?

Mai tôi xa em, thấp thoáng tình ta có còn thương hay chăng?

Hai đôi môi cứ thế run rẩy quấn lấy nhau. Lưỡi Điền Chính Quốc vờn lấy môi cậu mút mát điên cuồng, cậu đẩy anh ra rồi tát một cái thật mạnh.

"TÔI BẢO ANH TÌM VÒNG CƠ ANH CÓ NGHE KHÔNG ĐỒ KHỐN?!"

"KHÔNG CÓ CÁI VÒNG ẤYㅡ"

Phác Trí Mân vừa đánh anh vừa quát lớn, cả cơ thể bỗng mệt nhoài mà ngất đi. Điền Chính Quốc hoảng hốt ôm cậu vào trong rồi gọi người tới.

"Phác Trí Mân, phải nói làm sao để em hiểu lòng anh đây?"

Anh nắm lấy tay cậu, mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

Nước chảy mây trôi, gió thổi tung đất trời.

Em ơi em có hay chăng.

Anh vô tình say đắm yêu em.

Rồi chuyến đi cứ thế kết thúc, cũng là lúc năm mới sắp đến. Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân về nhà đón Tết.

Ngày Phác Trí Mân và Điền Chính Quốc về, khăn đỏ giăng khắp lối. Hỏi ra mới biết là nhà chuẩn bị có hỷ sự.

Phác Trí Mân bàng hoàng khi biết được người sắp lấy vợ là ai, lại càng sốc hơn khi biết Điền Chính Quốc là người khởi xướng chuyện này.

Cùng lúc đó Điền Chính Quốc đã bị bu Ngọc gọi vào phòng.

"Con cũng nên chọn ngày lành tháng tốt để bu đi hỏi con gái ông lí trưởng về làm vợ cho con. Sau này bu còn phải có cháu bồng nữa chứ."

Điền Chính Quốc chỉ vâng dạ rồi để đó. Phác Trí Mân ở trong phòng vẫn chưa hết kinh ngạc. Cậu vẫn không ngờ rằng lần này về lại chứng kiến Điền Chính Ngôn đi lấy vợ. Cậu bảo mệt nên chỉ muốn nằm trong phòng không ra ngoài, nhưng thực ra chỉ để tránh chạm mặt Điền Chính Ngôn.

Điền Chính Quốc vào phòng chỉnh lại chăn cho cậu rồi xoa xoa lưng.

"Trí Mân này, bu bảo anh lấy thêm vợ đấy. Ý em thế nào?"

Cậu hơi khựng lại, sau đó quay mặt sang chỗ khác.

"Thế nào là thế nào. Có phải tôi lấy đâu mà hỏi tôi."

Anh cười cười ghé tai cậu thì thầm.

"Anh nhiều tiền lắm. Nhưng tiền anh chỉ đủ nuôi mỗi vợ là Trí Mân thôi. Vợ hai, vợ ba gì đó anh nuôi không nổi đâu."

Cậu cau có đẩy anh ra rồi nhắm mắt.

"Đừng có nhiều lời, cút ra chỗ khác cho bố mày ngủ."

Tối đó Điền gia mở tiệc mừng cậu cả về, trên mâm lớn Phác Trí Mân ngồi cạnh Điền Chính Quốc nhìn đến gượng gạo. Điền Chính Ngôn một tiếng anh dâu, hai tiếng cũng anh dâu làm cậu nuốt không trôi. Giữa canh hai, cậu đang ngồi ngay bậc tam cấp thì thấy Điền Chính Ngôn bước ra từ thư phòng của anh trai. Cậu đang định vào phòng thì bị người ta giữ lại, đối phương kéo cậu vào nhà kho gần đó.

Phác Trí Mân nhìn người trước mặt đột nhiên yếu đuối hẳn đi.

"Chính Ngôn, lâu rồi mới gặp. Anh sống tốt không?"

Điền Chính Ngôn không đáp mà nhìn cậu vô cùng nghiêm túc.

"Trí Mân, chúng ta bỏ trốn đi!"

Phác Trí Mân ngẩn người trước câu nói của Điền Chính Ngôn. Cậu run run nắm lấy tay người đối diện.

"Anh... Anh có biết mình đang nói gì không?"

Điền Chính Ngôn không trả lời mà hỏi lại cậu.

"Anh không cưới cô ấy nữa. Em có muốn trốn đi cùng anh không?"

Phác Trí Mân khóc, cậu nức nở mãi mà không màng đến người trước mặt đang chờ câu trả lời của mình.

Và cậu cũng không biết rằng ở bên ngoài cánh cửa, Điền Chính Quốc cũng đang chờ câu trả lời của cậu.

Phác Trí Mân bị đặt vào vòng xoáy canh bạc.

Phía trước cậu là Điền Chính Ngôn, người mà cậu đã đem lòng yêu từ rất lâu. Phía sau cậu là Điền Chính Quốc, người nói yêu cậu và luôn chăm sóc cậu hết mực.

Vậy thì cậu sẽ nhìn thẳng hay quay đầu?

Một người luôn rụt rè trốn tránh tình yêu của cậu và một người luôn mạnh mẽ thể hiện tình yêu với cậu.

Phác Trí Mân rồi sẽ hướng về ai đây?

Đột nhiên bụng nhói lên dữ dội, Phác Trí Mân ôm bụng khuỵu xuống. Mồ hôi vã ra hai bên thái dương ngày càng nhiều. Điền Chính Ngôn lo lắng nhìn cậu.

"Em có sao không?"

Phác Trí Mân nhắm chặt mắt, tay vô thức nắm lấy vạt áo Điền Chính Ngôn, miệng cậu run rẩy không tự chủ được mà thốt lên.

"Chính... Chính Quốc... Đau chết mất!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top