Chương 07


[Cần Thâm Thâm] Một loại cảm giác

Chương 07

Thanh âm ở chế độ rung của điện thoại truyền ra từ phía trợ lý, Lý Khắc Cần cùng Châu Thâm quay đầu nhìn, chỉ thấy Lam Sâm vừa tiếp điện thoại vừa đi ra ngoài.

Vừa vặn đồ ăn được mang lên, biểu cảm nghiêm túc vừa rồi của Lý Khắc Cần lại biến trở về dáng vẻ tiền bối ôn nhu: "Ăn cơm trước đi, ngày hôm qua ghi hình đến khuya, cậu hẳn là rất đói rồi."

Châu Thâm nghe mùi đồ ăn thơm phức trên bàn, quả thật đói đến không xong, cũng không cùng Lý Khắc Cần khách khí, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.

Lý Khắc Cần ngồi một bên uống cà phê, thỉnh thoảng múc thêm cháo vào chén cho Châu Thâm, miễn cho đứa nhỏ ăn lang thôn hổ yết này bị nghẹn.

Châu Thâm đang ăn miệt mài, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Khắc Cần lão sư, anh không ăn sao?"

Lý Khắc Cần cười cười: "Tôi đã ăn rồi."

Châu Thâm nghe vậy, vẻ mặt ngơ ngác nhìn một bàn đồ ăn đã gọi, có chút không biết làm sao.

"Không có việc gì, A Sâm còn chưa ăn, một lát trợ lý của cậu đến cũng phải ăn sáng chứ."

Châu Thâm lúc này mới nhớ tới trợ lý Tiểu A bị mình quên không còn một mảnh, vội vàng lấy điện thoại gọi trợ lý đến nhà ăn ăn cơm.

"Thâm Thâm, anh đã rời giường?" Trợ lý nhận được điện thoại, quả thực không thể tin được Châu Thâm dậy sớm như vậy, diễn tập không phải buổi chiều sao?

"Cái gì mà đã rời giường? Buổi chiều có diễn tập, tôi là người làm việc nghiêm túc như thế đương nhiên phải chuẩn bị từ sáng sớm chứ, cậu mau đến ăn cơm đi." Châu Thâm vẻ mặt đương nhiên nói một tràng, Lý Khắc Cần nhìn cậu nhóc với nụ cười cưng chiều mà ngay cả chính mình cũng chưa phát hiện.

Châu Thâm gọi điện xong, vừa vặn Lam Sâm cũng nói chuyện điện thoại xong trở vào: "Lão bản, cho em mượn thẻ phòng, có một văn kiện cần xác nhận một chút."

Lý Khắc Cần lấy thẻ phòng đưa qua, Châu Thâm nhanh mắt phát hiện, số phòng trên thẻ là 507, cậu ẩn ẩn nhớ hôm qua khi trở về, Lý Khắc Cần ấn số thang máy là tầng 9, nhưng thẻ phòng lại là 507. Châu Thâm lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra tiền bối bất động thanh sắc quan tâm cùng ôn nhu.

Hốc mắt cùng lỗ tai cậu bừng một cái nóng lên, nhưng không định vạch trần, chỉ có thể vùi đầu ăn cháo che giấu thần sắc, trong đầu lại nghĩ "Cả bát cháo này cũng là Khắc Cần lão sư múc cho, sợ mình nghẹn, sao lại có người tốt như vậy? Có phải chỉ đối với mình là độc nhất hay không? Hay là đối với ai cũng như vậy?"

"Khắc Cần lão sư, chào buổi sáng! Thâm Thâm, anh là bị Khắc Cần lão sư gọi dậy chứ gì?" Châu Thâm đang miên man suy nghĩ, Tiểu A một đường hấp tấp chạy tới, cắt ngang mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cậu.

"Nói bậy, tôi tự mình đặt đồng hồ báo thức rời giường, không tin cứ hỏi Khắc Cần lão sư!"

"Ừ, đúng rồi, cậu ấy tự dậy, tôi không có gọi." Lý Khắc Cần thập phần phối hợp, mở to mắt ý đồ làm cho mình thoạt nhìn đáng tin một chút.

"Cậu xem đi tôi không có lừa cậu nha? Mau ăn cơm, chút nữa. . ." Châu Thâm nói xong liền nghẹn, chút nữa? Chút nữa làm gì? Cậu vốn tính toán sáng nay ngủ bù, dù sao ngày hôm qua thật sự tiêu hao quá nhiều thể lực, nhưng mà bây giờ Khắc Cần lão sư ở đây, cũng không thể đi ngủ để lão sư ngồi chờ chứ, xem ra kế hoạch ngủ bù phải ngâm nước nóng rồi.

Ngay lúc Châu Thâm đang bi ai cáo biệt giấc ngủ bù yêu quý, Lý Khắc Cần lại lên tiếng: "Cơm nước xong thì cậu tiếp tục trở về phòng nghỉ ngơi đi, ngày hôm qua mệt như vậy, buổi chiều còn phải diễn tập, buổi sáng đương nhiên phải dưỡng tinh thần cho tốt chứ."

Châu Thâm nghe nói như thế, ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào mắt Lý Khắc Cần như muốn hắn xác nhận có phải nói thật hay không. Lý Khắc Cần nhìn đôi mắt chứa biển sao lấp lánh, vừa cười vừa gật gật đầu.

Vốn sớm đánh thức người bạn nhỏ là vì muốn cậu ăn sáng bổ sung thể lực, hôm qua đã phải chịu hai tầng áp lực cả thân thể và tâm lý, Lý Khắc Cần cũng không định ép cậu nhóc nhanh như vậy đã tiến vào trạng thái công tác.

"A! Khắc Cần lão sư, hoan hô anh!" Châu Thâm nói xong liền bổ nhào lên vai Lý Khắc Cần, bày ra một màn mèo nhỏ cọ đầu, cọ xong mới phản ứng lại, mình đi ngủ thì Khắc Cần lão sư làm sao bây giờ?

Ngẩng đầu đang chuẩn bị hỏi, Lý Khắc Cần giống như đọc được tâm tư của cậu, thẳng thắn: "Sáng nay tôi còn có chút công chuyện, vấn đề biên khúc đợi lúc ăn trưa chúng ta lại thảo luận được không?"

Châu Thâm nghe nói như thế, nội tâm có chút nghi hoặc, Khắc Cần lão sư ở nội địa còn có công chuyện gì? Ngoài miệng lại chính là vội không ngừng: "Vậy được, Khắc Cần lão sư anh cứ lo việc của anh đi ạ."

Lam Sâm xử lý xong văn kiện trở về, vội vàng ăn chút điểm tâm liền cùng Lý Khắc Cần ra ngoài xử lý sự vụ, Châu Thâm ngồi ở bàn ăn chán đến chết chờ Tiểu A ăn xong, khi cậu định trả tiền thì nhân viên báo rằng, Lý Khắc Cần đã trả tiền rồi.

Quả nhiên, Châu Thâm nghĩ, Khắc Cần lão sư vẫn luôn thỏa đáng chu đáo, tuy rằng bình thường biểu hiện cứ như trẻ con, nhưng nói cho cùng vẫn là Thiên vương chìm nổi nhiều năm trong giới, khi làm việc chính là nơi chốn đều hiển hiện phong thái thành thục chuyên nghiệp.

Sau khi xác nhận đại khái hành trình buổi chiều với Tiểu A, Châu Thâm trở về phòng mình tiếp tục ngủ bù, vốn nghĩ có thể ngủ không được, ai ngờ ăn điểm tâm xong máu đều tuần hoàn đến dạ dày, đại não bắt đầu mơ hồ, cậu nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, Châu Thâm đứng trên sân khấu Ca sĩ, bốn phía có giấy kim tuyến màu vàng kim bay xuống, cậu nhìn người xem dưới đài đang hoan hô ủng hộ, giương mắt nhìn ca vương đã sắp xuất hiện, nhưng cũng không phải cậu, khi cậu hoàn hồn mới phát hiện mình đang cùng các ca sĩ khác vỗ tay cho ca vương mới.

Châu Thâm cảm thấy trong lòng có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn chân thành chúc phúc cho người khác, tránh đi bóng dáng ca vương không biết là ai đang mơ hồ trước mặt, dời ánh mắt về phía thính phòng, cậu chú ý tới trong thính phòng có một người không giống những khán giả khác đang kích động, người này chỉ lẳng lặng vỗ tay, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng không biết tại sao, Châu Thâm cảm thấy người kia đang nhìn mình, vì mình vỗ tay.

Tất cả tích tụ tựa hồ đều giống như sợi tơ mỏng mảnh bị ngoại lực rút đi, Châu Thâm giờ phút này cảm thấy thắng thua dường như không quan trọng nữa, cậu đã hát được cả một chương trình, còn cống hiến mấy sân khấu kinh điển, đột phá phong cách của mình trong quá khứ, để cho người khác thấy được một khía cạnh khác của mình, vậy là đủ rồi, quan trọng hơn là còn có người cổ vũ cậu, lý giải cậu.

Châu Thâm cố gắng nhìn, muốn thấy rõ gương mặt của người kia, nhưng đột nhiên có tiếng chuông như báo cháy, dọa tỉnh cậu. Sau đó, cậu ngồi dậy trên giường trong phòng khách sạn.

Giơ tay tắt đồng hồ báo thức, Châu Thâm hồi tưởng giấc mơ vừa rồi​, cảm giác mà người trong mơ mang đến cho cậu vừa quen thuộc lại vừa phức tạp, trực giác đầu tiên là Lý Khắc Cần, nhưng lại thấy khó mà có khả năng đó, Châu Thâm đơn giản không làm khó bản thân nữa, đứng dậy thu thập một chút, định đi ăn cơm.

Tiếng gõ cửa đúng lúc này vang lên, Châu Thâm vốn tưởng rằng là tiểu A, không nghĩ tới đứng ngoài cửa chính là Lý Khắc Cần, Châu Thâm sửng sốt một chút, vừa vội vàng mời đại lão vào cửa vừa quan tâm: "Khắc Cần lão sư, anh giải quyết xong việc rồi sao?"

"Đúng rồi, không phải chuyện gì lớn, mười giờ hơn là tôi đã về tới rồi, bây giờ là tới gọi cậu ăn cơm." ​ Lý Khắc Cần nhìn người mới vừa tỉnh ngủ, một đầu tóc mềm mại, có vài cọng tóc không nghe lời vểnh lên, tựa như bàn tay muốn câu hắn đi, vì thế hắn cũng thập phần vâng theo bản tâm, giơ tay xoa lên tóc cậu nhóc.

Ừ, xúc cảm đúng là rất tốt, mềm mại lại nhẹ nhàng, tựa như bản thân người bạn nhỏ vậy, Lý Khắc Cần ở trong lòng yên lặng đánh giá .

"Lão sư! Sờ đầu em thì em không cao lên nổi đâu!" ​ Châu Thâm lên án Lý Khắc Cần, nhưng thân thể lại cứng ngắc không dám gạt đi bàn tay đang làm càn của đại lão, chỉ có thể trừng mắt nhìn.

"Ồ. . . . . . Chính là xúc cảm thật sự rất tuyệt." Lý Khắc Cần bình tĩnh thu tay về, còn không quên đánh giá năm sao.

Đoán được người bạn nhỏ nghe xong lời này nhất định sẽ tạc mao, Lý Khắc Cần vội vàng ​thuận mao: "Cậu nhanh rửa mặt, tôi mời cậu ra ngoài ăn bữa tiệc lớn nha."

Châu Thâm cũng không có ngoan ngoãn bị thuận mao, bĩu môi nói: "Không được, em phải mời, tận tình làm chủ nhà đãi khách."

Lý Khắc Cần định giành phần mời khách, lại nhìn đến ánh mắt quật cường của Châu Thâm.

Chỉ là một bữa cơm mà thôi, Châu Thâm người bạn nhỏ cũng lớn như vậy rồi, hắn cũng không thể che chở khắp nơi như thể chiếu cố con nít ba tuổi, không tốt cho sự trưởng thành của cậu nhóc.

Mặc dù trong lòng có một bản thân phiên bản mini kêu gào 'Không! Mình sẽ đem tất cả những thứ tốt nhất đều cho cậu ấy! Mình sẽ sủng cậu ấy!', nhưng Lý Khắc Cần vẫn nghiến răng chèn ép cái quyết tâm có vẻ kỳ cục này, mỉm cười thỏa hiệp: "Được rồi, cậu mời cũng được, chỉ cần không phải cái lẩu cay thì tôi đều được a."

Châu Thâm lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người chỉnh trang một chút, chuẩn bị ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top