Chương 4 : Chỉ mới bắt đầu
Bước ra khỏi căn phòng, không khí ngoài hành lang lạnh lẽo và tĩnh mịch, chỉ có tiếng bước chân của họ vang lên trong không gian tối tăm. Cảnh sát dẫn đầu, tay cầm cuốn sổ tay nhỏ, không nhìn lại hai người phía sau. Đăng và Hùng bước theo anh, cảm giác mỗi bước đi của họ như đang tiến sâu hơn vào một mê cung mà họ chưa từng hình dung.
"Chúng ta cần tìm những người có thông tin về tổ chức này," cảnh sát bắt đầu nói, nhưng giọng anh có vẻ mệt mỏi, như thể đã mất quá nhiều thời gian vào những cuộc điều tra vô ích. "Tôi có một số đồng nghiệp trong lực lượng mà tôi không thể tin tưởng. Nhưng có một vài người vẫn chưa bị lôi kéo vào mạng lưới này."
Đăng và Hùng hiểu rằng dù họ đang bước đi trong bóng tối, nhưng không phải mọi hy vọng đều đã mất. Họ phải tin vào những người chưa bị ảnh hưởng, những người vẫn còn trung thực với nhiệm vụ của mình. Nhưng biết làm sao để phân biệt giữa những người đáng tin cậy và những kẻ phản bội? Mọi thứ dường như đang trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
"Chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?" Hùng hỏi, đôi mắt anh dán chặt vào cảnh sát, không bỏ sót bất kỳ động thái nào.
Cảnh sát nhìn họ rồi nhíu mày, đôi mắt trĩu nặng. "Có một người... Anh ta đã từng là đối tác của tôi. Nhưng sau một vụ án, anh ta đã thay đổi. Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ anh ta có thể giúp đỡ. Anh ta tên là Phúc, làm việc ở khu vực phía Nam thành phố."
"Phúc?" Đăng nhắc lại, cố ghi nhớ. "Anh ta là ai?"
"Phúc từng là một người rất tài năng trong lực lượng. Nhưng sau vụ án năm ngoái, mọi chuyện thay đổi. Anh ta rời bỏ đội, nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Có thể anh ta vẫn đang nắm giữ một số thông tin quan trọng," cảnh sát giải thích, giọng trầm xuống.
Hùng nhìn Đăng, rồi gật đầu. "Chúng ta cần phải gặp anh ta."
Họ tiếp tục đi qua những hành lang tối om, không có ai khác xung quanh. Cảnh sát vẫn đi đầu, dẫn đường một cách chắc chắn, dù trong lòng anh ta không khỏi lo lắng về việc có thể bị theo dõi. Bằng chứng về những kẻ phản bội trong ngành không phải là điều dễ dàng chấp nhận, đặc biệt khi chính những đồng nghiệp trước đây giờ đây có thể là kẻ thù.
Bỗng nhiên, một tiếng động phát ra từ phía sau họ, một âm thanh nhẹ nhàng như thể có ai đó đang theo dõi. Hùng lập tức quay lại, nhưng chỉ thấy không gian trống rỗng, chẳng có gì ngoài những bóng tối im lặng.
"Anh có nghe thấy không?" Đăng hỏi, giọng lo lắng.
Cảnh sát cũng dừng lại, mắt đảo quanh như thể đang tìm kiếm một dấu vết nào đó. "Có thể tôi đã nghe thấy gì đó. Nhưng đừng lo. Chúng ta phải tiếp tục."
Họ không dám chậm trễ, tiếp tục di chuyển. Những bước chân của họ càng lúc càng nặng nề hơn, cảm giác mỗi giây trôi qua như đang khiến họ chìm sâu hơn vào một vũng bùn không thể thoát ra.
Khi đến cuối hành lang, họ thấy một cánh cửa sắt cũ kỹ, bị khóa chặt. Cảnh sát lấy chìa khóa từ trong túi và mở cửa. Căn phòng phía sau tối om, không có dấu hiệu của sự sống. Nhưng có điều gì đó không đúng. Đăng và Hùng nhìn nhau, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.
"Phúc!" Cảnh sát gọi lớn.
Không có tiếng trả lời. Cảnh sát tiến vào, ánh sáng từ chiếc đèn pin trên tay anh ta chiếu rọi khắp căn phòng. Bỗng dưng, ánh sáng dừng lại khi nó chiếu vào một vật thể ở góc phòng - một chiếc ghế quay trống, và trên đó là một tấm bưu thiếp giống hệt tấm mà Đăng và Hùng đã nhận trước đó.
Đăng tiến lại gần, cầm tấm bưu thiếp lên. Lời nhắn trên đó không có gì khác biệt ngoài dòng chữ duy nhất: "Họ đã đến gần. Nhưng các người chưa biết rằng, sự thật sẽ khiến các người tan rã."
"Đây không phải là một sự trùng hợp," Đăng nói, giọng khàn đặc. "Tên sát nhân không chỉ đang chơi với chúng ta. Hắn đang lôi tất cả vào cuộc chiến này. Mọi thứ... không phải chỉ có chúng ta mà là tất cả những người xung quanh."
Hùng nhìn vào chiếc ghế trống và lắc đầu. "Phúc đã biến mất. Nhưng hắn đã để lại dấu vết. Điều này không chỉ đơn giản là một vụ án nữa. Chúng ta đang đối mặt với một kế hoạch lớn hơn nhiều."
Cảnh sát lùi lại, mắt anh ta căng thẳng. "Điều này có nghĩa là gì? Phúc thật sự phản bội sao?"
Hùng và Đăng nhìn nhau, nhận ra rằng tất cả những gì họ đã trải qua cho đến nay chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Cảnh sát đứng cạnh họ, tay nắm chặt, lo lắng. Nhưng điều quan trọng nhất là họ phải tiếp tục, bất chấp những lời đe dọa và những mưu kế đen tối phía trước.
"Chúng ta phải tìm ra Phúc. Anh ta là chìa khóa," Đăng nói, giọng anh đầy quyết tâm. "Bây giờ, chúng ta không còn đường lui. Chỉ còn một con đường duy nhất - đối đầu với những kẻ đứng sau màn này."
Cuộc chơi đã thay đổi. Đăng và Hùng không còn chỉ là những người bị săn đuổi, mà là những chiến binh trong một trận chiến không thể quay lại. Và họ phải làm mọi thứ để ngừng lại những âm mưu tàn bạo đó trước khi quá muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top