Chương 7 : Duệ Vương ghen
“Các ngươi đang làm cái gì?” Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, ba người theo tiếng quay đầu lại, liền thấy Hạ Trường Hiên sắc mặt lạnh như băng nhìn Trường Hoan cùng Nhạc Hoằng Tranh đứng chung một chỗ.
“Hoàng…… Hoàng huynh……” Trường Hoan bị ánh mắt hắn sợ tới mức tay chân cứng đờ, không cảm thấy mình làm sai cái gì lại có cảm giác chột dạ, còn có một chút ủy khuất.
“A, xem ra ta không thể dung túng ngươi.” Hạ Trường Hiên vẻ mặt tức giận đã đi tới, Trường Hoan phản xạ có điều kiện lui hai bước, kết quả Hạ Trường Hiên nhìn đến bộ dáng nàng càng đáng thương trong lòng càng tức giận. Nhấc eo nàng trực tiếp đem nàng vác lên trên vai. Trường Hoan sợ tới mức ngăn không được giãy giụa. Hạ Trường Hiên cảnh cáo nàng trên mông vỗ xuống hai cái. Lực đạo không thể nói lớn, nhưng cũng sợ tới mức Trường Hoan không dám động đậy.
Phía sau San San cũng bị hoảng sợ, bọn họ chạy theo phía sau cầu Hạ Trường Hiên đừng làm khó dễ Trường Hoan. Trường Hoan nhìn bộ dáng San San trong lòng càng lên men, mới vừa lấy hết can đảm muốn lấy ra uy nghiêm hoàng đế, bị Hạ Trường Hiên liếc mắt cảnh cáo lại nuốt trở vào.
Hạ Trường Hiên khiêng Trường Hoan về tới tẩm điện, một chân đá văng cửa điện dày nặng ra.
“Cút.” Hạ Trường Hiên lạnh lùng đảo qua cung nữ thái giám bên trong điện.
“Ai? Ai ai……” Trường Hoan muốn lên tiếng giữ lại, kết quả trong điện mọi người lập tức khom người lui ra, ngoài cửa San San bị thị vệ lôi đi vẫn luôn hô cầu tình, cuối cùng còn đem cửa điện đóng lại, một chút không sợ trong điện một hồi sẽ phát sinh trọng án hành thích vua. Trường Hoan lần đầu tiên nhìn thẳng chính mình làm hoàng đế rốt cuộc có bao nhiêu thất bại……
“Hoàng huynh……” Bị ném lên long sàng Trường Hoan bất chấp nhức mỏi trên người, theo bản năng dịch tới góc giường muốn cách xa Hạ Trường Hiên, kết quả bị hắn túm lấy mắt cá chân kéo trở về bên người.
“Ngươi mới vừa cùng thị vệ kia đang làm gì?” Hạ Trường Hiên hỏi.
“Học, học bắn tên……” Người ở dưới mái hiên không thể không lập tức liền cúi đầu, Trường Hoan thành thật đáp.
“A, bắn tên…… Muốn học bắn tên sao không để ta dạy cho ngươi?”
“A?” Trường Hoan như thế nào cũng không nghĩ tới Hạ Trường Hiên sẽ chú ý ở chỗ này, nhất thời cũng có chút ngốc. “Không phải hoàng huynh trăm công ngàn việc, chính vụ bận quá, ta……”
“Ta trăm công ngàn việc chính vụ bận quá?” Hạ Trường Hiên cúi xuống thân mình, hai người chóp mũi rất gần nhau: “Nào có chuyện gì có thể quan trọng hơn so với chuyện của bệ hạ?” Dứt lời còn đem sợi tóc mai rơi xuống vén lên vành tai nàng.
Trường Hoan bởi vì Hạ Trường Hiên đột nhiên tới gần vành tai cũng phiếm hồng, rũ mắt không dám cùng hắn đối diện. Hoàng huynh đột nhiên mặc kệ nàng kêu tiểu phế vật, chẳng lẽ là muốn cùng nàng do quan hệ huynh đệ thân thiết không thành.
“Kia hoàng huynh có thể bớt thời giờ dạy ta thật sự là quá tốt, rốt cuộc Đại Hạ cả nước trên dưới nào có người cưỡi ngựa bắn cung công phu so được với hoàng huynh.” Trường Hoan nghiêng đầu nói, gương mặt ửng đỏ, lông mi thật dài run run.
“Bệ hạ vẫn như vậy còn có thể nói.” Hạ Trường Hiên nhìn bộ dáng ngây thơ của nàng cười cười: “Bệ hạ từ nhỏ liền biết nói ngọt, chỉ cần tùy tiện giả vở làm nũng, ta đều nguyện ý vì bệ hạ làm tất cả.”
Trường Hoan cảm thấy lời hắn nói có chút kỳ quái, không biết nên nói tiếp như nào, chỉ có thể ngây ngô cười, lặng lẽ ngồi dậy lui về sau: “Vậy chúng ta liền đi học bắn tên đi.”
“Không vội.” Hạ Trường Hiên ngồi dậy kéo ra đai lưng, vừa rồi quần áo còn quy củ nghiêm chỉnh lập tức liền trở nên lỏng lẻo. Đường cong thân thể rắn chắc cường tráng lộ ra dưới vạt áo khép hờ như ẩn như hiện.
“Hoàng huynh……” Trường Hoan theo bản năng cảm thấy có chút nguy hiểm, mới vừa mở miệng đã bị Hạ Trường Hiên dùng ngón cái lấp kín.
“Đừng nóng vội, để ta nếm xem, miệng bệ hạ , rốt cuộc ngọt bao nhiêu.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top