Chương 05

"Sao em lại ở đây?" Lúc ấy tôi cảm thấy rất kinh khủng, rõ ràng mấy ngày trước hắn đã ngồi tàu đi rồi, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trên chuyến tàu tôi đang đi.

"Cuối cùng chị cũng chịu nói chuyện với em?" Hắn nheo đôi mắt đẹp tựa như đang cười, nhận lấy hành lý trong tay tôi sắp xếp gọn gàng từng kiện một, còn tôi lại lùi lại mấy bước, giữ chặt dây đeo túi xách, cùng hắn hình thành một loại cục diện giằng co. Nhân viên bảo vệ từ phía đằng kia đi tới, thấy bộ dạng này của chúng tôi, bước nhanh tới, nghiêm mặt hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Hắn kéo dây lưng túi xách của tôi, không có ý định buông tay. Tôi nói:  "Em mau buông tay." Hắn không nghe,  giống như một đứa trẻ tùy hứng trả lời: "Em sẽ không buông...... Chị, chị đừng giận em." Hắn rất ít khi gọi tôi là chị, bỗng nhiên nghe được xưng hô này, tôi không kịp phản ứng. Nhân viên bảo vệ nhìn kỹ khuôn mặt của chúng tôi, yêu cầu chúng tôi lấy chứng minh thư, sau khi xem qua liền nói: "Cặp song sinh à ... Mau vào đi, đừng làm phiền người khác ngủ. "

"Chị ~" Hắn làm nũng, gọi một cách thân mật, kéo tôi vào, sau khi đóng cửa liền tựa lưng vào sau cửa, biểu tình làm nũng trong nháy mắt liền biến mất, yên lặng nhìn tôi. Lúc ấy tôi rất sợ, không khác gì đang đối mặt với một tên hiếp dâm, ôm túi vào trong ngực, tôi rụt người vào một góc, nước mắt chảy ròng ròng, đáng thương cầu xin hắn: "Tiểu Bồi, em đừng như vậy... em buông tha cho chị... rốt cuộc em làm sao vậy..."

Cẩn Bồi đi tới ngồi xuống đối diện tôi, "Em biết chị không có vé giường nằm, liền nhờ bố của bạn học em giúp chị chuẩn bị một cái giường mềm; biết chị lần đầu tiên tự mình ngồi tàu, cho nên đích thân đến đưa chị đến trường học... Chỉ thế mà thôi, sao chị lại sợ em như vậy?"

Tôi sợ hãi chớp mắt, thả lỏng một chút, nhưng vẫn ôm chặt túi trong lòng, cách xa hắn. " Tại sao bố của bạn học em lại mua được phòng giường mềm?" 

"Làm việc ở đường sắt hơn 20 năm, muốn kiếm một tấm vé còn khó sao?" Hắn vừa pha trà, vừa nói với giọng rất nhẹ nhàng. Sau này tôi mới biết, bố của bạn học hắn là cán bộ cục đường sắt tỉnh chúng tôi. Hơn nữa, bốn giường mềm trong phòng của chúng tôi lại chỉ bán hai vé cho chúng tôi. Hắn nhìn tôi một cái, cằm chỉ sang bên cạnh, bổ sung một câu: " Bạn cùng lớp của em thi đỗ Nam Khai, ở giường trên của phòng bên cạnh, giường dưới là bạn gái cậu ta, Đại học Sư phạm Hoa Đông, đến trạm cuối cùng chuyển xe đi Thiên Tân và Thượng Hải. "

Nam Khai, đại học Z, đại học Sư phạm Hoa Đông...... Học sinh trường Nhất Trung ai cũng trâu bò như vậy.

Tôi cảm thấy chủ đề của chúng ta hôm nay coi như nằm trong phạm vi bình thường, có lẽ lần trước hắn chỉ là nhất thời nóng đầu? Tôi cũng có sai, là tôi trước dùng loại ánh mắt đó nhìn hắn... Vừa nghĩ đến hắn ngày đó, tôi liền có loại cảm giác quái dị, không tự chủ mà coi hắn như một người đàn ông, cũng không thể liên hệ hắn với từ "em trai" hoặc là "người thân" nữa. Không thể không nói, những video kia tác động rất mạnh, sau đó tôi còn len lén hồi tưởng lại mấy lần, cảm giác ghê tởm dần dần không còn, chỉ còn lại loại cảm xúc thôi thúc muốn xem thêm lần nữa.

Thấy tôi vào lâu như vậy, mà hắn không có hành động gì bất thường, tôi yên tâm, quyết định nói rõ ràng với hắn. Rất nhiều hiểu lầm mâu thuẫn là do không công khai vấn để ở những nơi rõ ràng, kỳ thật khi nói ra, hiểu lầm cùng mâu thuẫn đều có thể giải quyết, -- Tôi cho rằng quyết định này của mình là đúng, là biểu hiện của lý trí, nhưng kết quả..."Tiểu Bồi, chúng ta nói chuyện đi..." Để tỏ vẻ thân thiện, tôi đặt túi xách xuống, dũng cảm nhìn hắn.

" Em thấy không cần thiết, nên nói chuyện, bố mẹ đã nói chuyện với em không dưới trăm lần rồi, nên thỏa hiệp, em đã sớm thỏa hiệp rồi." Cẩn Bồi nói một câu liền cự tuyệt tôi, hắn cùng tôi đối diện, ánh mắt kiên quyết khiến tôi sởn gai ốc, giống như bất kỳ sức mạnh nào cũng không thể kéo hắn về quỹ đạo, phía trước hắn phảng phất như một con đường toàn là bụi gai mọc thành hàng, mà hắn lôi kéo tôi đi về phía trước, mặc kệ chúng tôi sẽ vẽ ra bao nhiêu vết máu. " Trên thế giới này còn có người nào ở bên chị lâu hơn em sao? Tiểu Vi, chúng ta từ lúc sinh ra đã là một thể, ai cũng đừng nghĩ tách chúng ta ra."

" Không ai muốn đem chúng ta tách ra, bất kể chị ở đâu, em ở đâu, chúng ta đều là người một nhà." Tôi cố gắng hết sức để thay đổi tư tưởng cố chấp của hắn, tôi muốn nói cho hắn biết cái gì là đúng, cái gì là sai, mặc dù trái tim tôi cũng không biết cái gì là tuyệt đối đúng, nhưng tôi hiểu được tình cảm của hắn đối với tôi tuyệt đối là sai, hắn nhất định là lẫn lộn giữa khái niệm tình thân và tình yêu. 

"Đừng tự lừa mình dối người, chị biết rõ em không phải sợ người khác phủ định quan hệ huyết thống của chúng ta." Hắn đứng lên, bước một bước liền đứng ở trước mặt tôi, tôi cả kinh muốn dịch về phía sau, hắn nửa quỳ ở trước mặt tôi, cầm hai cổ tay tôi, vững vàng áp chế tôi tại chỗ. Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt trong veo như vậy, nhưng lại là một cái hang sâu không thấy đáy " Em đã từng không chỉ một lần nghĩ tới, nếu như bố mẹ bỗng nhiên nói cho em biết, em và chị kỳ thật không có quan hệ huyết thống, đó là chuyện đáng sợ cỡ nào, em chắc chắn không thể tiếp nhận sự thật này....Mối quan hệ huyết thống giữa chúng ta, khiến em vô cùng hưng phấn và tự hào, người con gái em yêu, từ lúc em vừa được sinh ra đã ở bên cạnh em cùng em trưởng thành. Sau khi sinh lại ở bên nhau, chứng kiến đối phương trưởng thành và sinh hoạt..."

" Đừng nói nữa, đồ biến thái! " Tôi không thể kiềm chế nỗi sợ hãi và giận dữ của mình, bất chấp tất cả, hét lên với hắn, nói năng lộn xộn, " Em rốt cuộc là từ khi nào biến thành như vậy! Trước kia em không phải như vậy! Chẳng lẽ chính em không cảm thấy em biến thái sao?! Người bình thường làm sao có thể sinh ra loại tình cảm biến thái này với chị của mình! Em có biết bố mẹ đau khổ như thế nào bởi vì sự biến thái của em không?! Em rốt cuộc muốn làm gì?! Em là muốn hại chết chị hay là muốn hại chết bố mẹ! Bản thân em là kẻ biến thái, đừng kéo chị vào! Nếu em không thỏa hiệp, vậy chị cũng sẽ không thỏa hiệp, chị sẽ không ở bên em, em chết tâm đi cho chị! "

Cẩn Bồi an tĩnh nghe tôi hét, chờ tôi hét đến khàn cả cổ họng, vì bị chọc giận mà ho khan kịch liệt, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, nói: " Em cảm thấy mình biến thái sao? Vì cái gì? Bởi vì những người khác nói với chị rằng em yêu chị là sai, bởi vì những người có quan hệ huyết thống là không thể kết hợp -- Vậy điều gì là đúng? Luật pháp và đạo đức cho phép là đúng, không cho phép là sai, đó có phải là những gì chị gọi là giá trị? "

Mặt tôi đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn, thở hổn hển, lại không có năng lực cắt ngang, tùy ý hắn nói tiếp: "Đạo đức và luân lý là những thứ nực cười nhất trên thế giới này, đó không phải là những chuyện ma quỷ do một số người ra vẻ đạo mạo cố tình bịa ra để  đường hoàng nói cho mọi người biết nên làm như thế nào. Chị có bao giờ tự hỏi liệu những luân lý và đạo đức này có thực sự đúng hay không? Nếu chị cảm thấy tất cả đều đúng, vậy chị cảm thấy lễ giáo trinh tiết hoặc chế độ bồi táng cùng mà phụ nữ thời cổ đại cần thiết phải tuân thủ là đúng hay sai?" 

Tôi tuyệt vọng nhìn hắn, nhận ra những tư tưởng quái đản, phản đạo đức, phản luân lý của hắn đã không còn là thứ mà sức mạnh của tôi có thể kéo về, "Rốt cuộc em muốn nói cái gì..."

" Trả lời em! "Hắn cao giọng, ra lệnh.

Lễ giáo trinh tiết và chế độ bồi táng cùng đã giết chết biết bao nhiêu phụ nữ vô tội, đáng buồn thay, tất cả họ đều tự nguyện chết, vì họ tin tưởng vững chắc rằng mất trinh tiết còn nghiêm trọng hơn so với mất mạng..... " Là sai."

"Nhưng đó là đạo đức và luân lý của thời đại đó, đạo đức và luân lý mà họ tin tưởng vững chắc chính là sai lầm đối với chúng ta. Như vậy mấy ngàn năm sau, đạo đức và luân lý của chúng ta liệu có bị thế hệ sau phủ định hay không?" Hắn nhìn tôi, tôi tuyệt vọng nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn môi hắn mở ra khép lại: "Bây giờ chị vẫn kiên trì với luân lý quan của mình sao?"

Ngôn luận của hắn kinh thế hãi tục, tôi chưa từng nghe bất luận kẻ nào nghi ngờ đạo đức cùng luân lý xã hội, nhưng hôm nay chỉ vì mấy câu nói ngắn ngủi của hắn mà những luân lý mà tôi luôn tin tưởng vững chắc bị phá vỡ, tôi lâm vào mờ mịt chưa từng có.

" Chị sẽ hiểu... " Cẩn Bồi quỳ trên mặt đất, ôm lấy eo tôi, dựa vào, áp mặt vào ngực tôi, ôm thật chặt.

Tôi mím môi chịu đựng thật lâu, nhưng vẫn không thể tiếp nhận cái ôm của hắn, tôi bắt đầu giãy dụa, hắn bị tôi đẩy ra, tôi dịch người về phía sau. Hắn đứng lên, bắt được tôi, từ trong cơ thể hắn phát ra một nguồn khí phách bá đạo khiến cả người tôi run rẩy từ tận đáy lòng, đầu óc tôi bây giờ là một mảnh hỗn độn trống rỗng, tôi tình nguyện ngồi trong toa ghế cứng cả một đêm cũng không muốn ở chỗ này chịu đựng những đụng chạm tội lỗi như vậy.

Hắn bổ nhào vào tôi, những ngón tay thon dài bóp chặt hai bên má tôi, cưỡng hôn tôi. Tôi muốn kêu nhưng không kêu được, hắn dùng sức một cái, khiến cho hai hàm răng đang cắn chặt của tôi tách ra, không thể căn chặt được nữa, hắn hôn tôi thật sâu, đè tôi xuống giường, tôi giãy dụa đến sức cùng lực kiệt cũng không đẩy nổi hắn, dáng người cùng sức lực giữa hai chúng tôi chênh lệch quá lớn, thời điểm hắn thò tay chui vào trong áo ngực của tôi, tôi cơ hồ muốn chết ngay lập tức.

Tôi cắn hắn, ngay lập tức trong khoang miệng tràn ngập vị máu tươi, hắn chẳng những không lùi bước, ngược lại, giống như nhận được sự kích thích lớn hơn, lưỡi hắn luồn sang, tìm kiếm lưỡi tôi vừa hôn vừa mút, bàn tay thò vào trong quần áo tôi càng trở nên càn rỡ, xoa bóp ngực tôi thành đủ loại hình dạng, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy đầu nhũ mẫn cảm của tôi se se nhẹ nhàng, theo sự xoa nắn mơn trớn của hắn, một cảm giác ngứa ran rạo rực bắt đầu nổi lên trong người tôi.

Tôi nức nở, cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ mơ hồ không rõ, hắn ngẩng đầu, che miệng tôi lại,  nằm đè lên người tôi, tôi nghe thấy tiếng khóa quần của hắn kéo xuống, nước mắt tôi trào ra mãnh liệt như hồng thủy vỡ đê. Tay tôi bấu chặt cánh tay hắn, nhục nhã cùng tuyệt vọng, tôi chỉ hy vọng hắn cho tôi nói một câu, để cho tôi cầu xin hắn, cầu xin hắn dừng tay, đừng dùng cách này hủy hoại tôi, cũng như hủy hoại tình thân đã không còn tồn tại giữa chúng tôi.

" Muốn cầu xin em dừng tay?" hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu tôi, bỏ tay ra, " Xin em đi..."

Tôi ngước lên nhìn khuôn mặt hắn, tràn ngập vui sướng khống chế tôi, chờ đợi những lời cầu xin khẩn thiết của tôi giống như chờ đợi lời khen ngợi. Tôi không quen biết hắn, Cẩn Bồi của trước kia giống như đã vĩnh viễn chết không còn nữa, hiện tại Cẩn Bồi đang đè nặng trên người tôi muốn cưỡng hiếp tôi, từ khi nào mà hắn đã đem Cẩn Bồi của trước kia đuổi đi.... tôi chưa từng hy vọng lúc mình vừa sinh ra đã chết như lúc này.

" Em, em đừng như vậy..." Tôi nức nở, mang theo tiếng khóc.

" Đừng cái gì? " Hắn vuốt ve cái trán ướt đẫm mồ hôi của tôi, ánh mắt nhìn tôi tựa như đang nhìn sủng vật, yêu thương mà tràn ngập chiếm hữu tự mãn. Hắn căn bản không yêu tôi, tôi ở trong lòng tự nói với chính mình, yêu một người không phải như vậy, sao hắn có thể yêu tôi yêu đến đau đớn thống khổ như vậy, hơn nữa còn làm cho cả bố mẹ thống khổ cùng.

Thấy hắn làm khó tôi như vậy, tôi không biết phải trả lời như thế nào, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi với hắn, vì thế cầu xin hắn nói: "Buông chị ra, từ nay về sau chị sẽ nghe lời em, muốn chị gọi em là anh cũng được... Xin em thả chị ra trước, đừng làm như thế với chị..."

Nhưng tôi đã sai, tôi hoàn toàn không hiểu ý định của hắn, hắn căn bản không muốn tôi nghe lời hắn hay gọi hắn là anh trai. Hắn lộ ra một nụ cười tươi thật tàn nhẫn, xoa xoa đầu tôi, buông tay đang kiềm chế tôi ra. Tôi lập tức muốn xoay người đứng lên, hắn lạnh lùng một tiếng "Khoan đã" làm cho cả người tôi run lên.

" Chị cho rằng em cứ như vậy mà bỏ qua?" Hắn từ từ ngước mắt, ngồi ở phía sau tôi, " Quay lại đây."

Tôi quay đầu lại nhìn hắn, hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ một mảng tối đen, ánh mắt nặng trĩu: " Tiểu Vi, biết em chờ đợi giờ khắc này bao lâu rồi không...Khi phát hiện ra tình cảm của bản thân đối với chị, em thật khó để tiếp nhận, đến lúc thật vất vả tiếp nhận rồi, lại bị bố cản trở 3 năm, em đau đớn nhẫn nại so với nỗi đau của chị hiện tại còn hơn gấp trăm ngàn lần. Kỳ thật, chị không nói, em không nói, ai sẽ chỉ trích chị đây? Chỉ là chị không vượt qua được rào cản của mình mà thôi."

Lúc tôi đang muốn nói điều gì đó, hắn duỗi cánh tay dài ra, bóp nhẹ cổ tôi rồi kéo một phát, tôi ngã vào trong lòng hắn, để giữ thăng bằng, tay tôi chống lên đùi hắn, sau đó nhìn thấy hắn vẫn chưa kéo khóa quần lên, hình dáng bên trong thập phần rõ ràng. Tôi lại một lần nữa không thể dời ánh mắt, nhìn chằm chằm.

" Chị không muốn tiếp tục thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình sao? " Hắn tà ác liếc tôi một cái, chậm rãi nhắm mắt lại, " Nhanh lên."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top