Chương 02

Tôi buông bánh ngọt xuống, nhanh tay đoạt lấy lá thư trong tay hắn, nhưng tôi tin với đôi mắt tinh tường của hắn, đã sớm nhận ra. Sắc mặt hắn có chút kỳ quái, từ trên cao nhìn xuống tôi, mà tôi cư nhiên có chút sợ. " Cổ Lộ.... chính là thằng ranh ở dưới lầu kia? " Cẩn Bồi kiêu căng hỏi, lời nói không hay.

" Em...... em đừng nói với bố mẹ, chị không có yêu sớm." Tôi nóng lòng giải thích, khẽ cắn môi, xé lá thư thành từng mảnh nhỏ, ném vào thùng rác, lại mặt dày lắc lắc tay hắn làm nũng: "Tiểu Bồi... Hứa với chị đi, được không?" 

Trên mặt hắn không có vẻ tươi cười, tôi không biết nam sinh bọn họ có phải đang thịnh hành trào lưu giả bộ lạnh lùng hay không, nhưng biểu tình của hắn thật sự rất dọa người. Thế nên khi hắn mở miệng nói chuyện, tôi lập tức đứng thẳng người như học sinh nghe giáo viên giảng: "Chị có biết vì sao bố mẹ đưa chị đến trường nội trú xa như vậy không?"

"Chị biết, chị biết, vì để chị có thể chăm chỉ học tập thi đỗ vào đại học." Tôi gật đầu như giã tỏi, liên tục kiểm điểm bản thân khen ngợi hắn: "Chị không thông minh như em, có thể thi đậu vào trường tốt như vậy, chị nhất định sẽ học hành chăm chỉ, em đừng nói cho bố mẹ biết có được không?" 

Bạn cùng phòng bắt đầu cười trộm, đại khái là bị bộ dạng giống như con gấu này của tôi chọc cười.

"Chị quả nhiên không biết dụng ý của bọn họ." Sắc mặt Cẩn Bồi tuyệt không có chuyển biến tốt đẹp, trong ánh mắt mang theo vài phần thất vọng, vài phần cười nhạo, tóm lại nhìn thấy khiến tôi rất không thoải mái. Hắn xoay người rút khăn giấy, kéo tôi đến trước mặt hắn, lau kem trên miệng cho tôi, đỉnh đầu tôi như có như không cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn, giống như có chút... Ai, thừa nhận đi, hắn là anh trai mày rồi, Tiểu Vi... Tôi tự nhủ.

Điện thoại trong ký túc xá vang lên, bạn cùng phòng đi nhận, đúng là bố gọi tới, tôi vừa nghe ông liền hấp tấp hỏi tôi: "Có phải Cẩn Bồi vẫn còn ở chỗ con không?" Tôi nói vâng, bố không biết tại sao lại tỏ ra rất tức giận, nói: " Bảo nó lập tức trở về cho bố! "Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua Cẩn Bồi, sắc mặt hắn trước sau như một lãnh đạm, chỉ là càn rỡ cầm lấy một nửa cái bánh ngọt tôi đã ăn, cắn một miếng to.

"Bố, Tiểu Bồi làm sao vậy?" Thành thật mà nói, kể từ sau lần cãi nhau năm lớp 9, mối quan hệ giữa bố và Cẩn Bồi luôn không tốt, bố dường như nhìn hắn đặc biệt không vừa mắt. Tôi cũng từng bát quái cho rằng nhà chúng tôi xảy ra tình tiết giống như trong phim truyền hình, Cẩn Bồi không phải con ruột của bố, nhưng sự thật bày ra trước mắt, tôi và Cẩn Bồi đúng là con của bố mẹ, hơn nữa đồng thời sinh ra. Sau khi có kết quả thi tuyển sinh vào  cấp 3, đối với việc Cẩn Bồi thi đậu trường  trọng điểm, bố không khen ngợi nhiều, đối với thành tích chỉ có thể học trường cấp 3 bình thường của tôi, bố cũng không trách cứ, còn đặc biệt quan tâm, tốn rất nhiều tiền, nhờ rất nhiều mối quan hệ đưa tôi đến trường nội trú này.

Trong điện thoại vang lên thanh âm mẹ trách cứ bố, bảo bố đừng nổi giận, cái gì Cẩn Bồi chỉ là tới đưa bánh ngọt mà thôi, cái gì gì đó, bố lại quát mẹ, bảo bà về sau đừng để Cẩn Bồi tới đây đưa đồ cho tôi. Tôi không hiểu tại sao, chỉ nghe bố lại nhấn mạnh với tôi một lần nữa, bảo tôi thúc giục Cẩn Bồi nhanh chóng về nhà.

"Bố gọi tới?" Cẩn Bồi sau khi tôi cúp điện thoại liền đoán ra, hắn hừ một tiếng, đeo ba lô trên lưng, đặt tay lên đầu tôi, giống như uy hiếp lại giống như khuyên nhủ nói với tôi: "Chăm chỉ học hành, hiểu chưa..."

" Biết rồi. "Tôi đẩy tay hắn ra, đưa hắn ra cổng trường.

★★★★★★★★★★★★★

Bố thật sự nói được làm được, về sau có thứ gì cũng tự mình đưa tới, nghỉ đông tôi về nhà một chuyến, vốn định cùng Cẩn Bồi, mẹ đi phương Bắc thăm ông bà ngoại, thuận tiện ở lại nơi đó ăn tết. Bố đồng ý nhờ người mua vé tàu cho chúng tôi, kết quả chỉ mang về hai vé, nói vé tàu dịp Tết rất khan hiếm, người ta thật vất vả mới có được hai tấm vé giường nằm, hơn nữa đều là giường trên. Cẩn Bồi giống như đã sớm biết vé xe lửa rất khan hiếm, chỉ nói một câu "Mẹ và Tiểu Vi đi đi", rồi trở về phòng mình.

Tôi cho rằng Cẩn Bồi tức giận, bởi vì bố mẹ rõ ràng thương tôi nhiều hơn hắn, tâm lý hắn nhất định cho rằng không công bằng. Đêm nhận được vé tàu, trước khi đi ngủ tôi gõ cửa phòng Cẩn Bồi, lúc hắn mở cửa ra trông rất kinh ngạc, nhìn về phía sau tôi, trong lòng tôi sợ hãi, run rẩy nói: "Em đừng dọa chị, phía sau chị... sẽ không có cái gì đi theo, phải không? "

"Mau vào đi." Cẩn Bồi nhanh tay kéo tôi vào, đóng cửa lại. Tôi thấy máy tính của hắn mở, trên đó là các trò chơi trực tuyến chưa tắt, bàn học của hắn rất ngăn nắp, gọn gàng, không thấy bóng dáng của sách bài tập, sách giáo khoa. Loại người như tôi, loại người chỉ có liều mạng luyện tập để đạt được thành tích học tập được gọi là tạm ổn, không bao giờ có thể hiểu được loại người cả ngày không làm việc đàng hoàng nhưng thành tích trong học tập vẫn luôn đạt xuất sắc này.

Sau khi tôi đi học, nửa năm rồi không cùng Cẩn Bồi nói chuyện đàng hoàng, về nhà vài ngày, tham gia mấy buổi tụ họp lớp, về đến nhà cũng không nói được mấy lời với Cẩn Bồi, muốn cùng Cẩn Bồi ra ngoài ăn khuya, bố nói không an toàn nên không cho đi.

"Tiểu Bồi, có phải em giận không?" Tôi giả bộ đáng thương nhìn hắn, "Nếu không em cùng mẹ đi đi, nhớ giữ một phần tiền mừng tuổi cho chị là được..."

"Ai đi cũng giống nhau." Cẩn Bồi cười trả lời, nụ cười kia mang theo một loại ý vị đặc biệt, là một loại nhẹ nhõm, giống như đang ám chỉ điều gì đó, "Bố thật ra không muốn để cho hai chúng ta cùng đi."

" Vì sao? " Tôi kinh ngạc, " Trước kia chúng ta đều đi cùng nhau."

Cẩn Bồi dừng lại, sau vài giây trầm mặc, hắn nở một nụ cười không chê vào đâu được, dường như rất hiểu chuyện nói: "Bố hy vọng một người trong chúng ta ở lại, cùng ông bà nội đón Tết âm lịch."

" Thì ra là như vậy, vậy em cũng phải nhớ mang tiền mừng tuổi về cho chị đấy." Tôi còn không quên dặn dò một câu.

" Chị đúng là cái đồ tham tiền!" Cẩn Bồi tiến lên xoa tóc tôi, tôi cũng không cam lòng yếu thế đi lên chọc vào eo hắn, hai chúng tôi như quả bóng lăn trên mặt đất, hi hi ha ha cười nói đùa giỡn.

Còn chưa đùa giỡn được bao lâu, cửa liền mang theo tiếng động thật lớn mở ra, bố với vẻ mặt giận dữ xuất hiện ở cửa, ba bước thành hai tiến lên kéo chúng tôi ra. " Tiểu Bồi, muộn như vậy rồi con còn làm loạn cái gì?!" Ông kéo tôi ra sau, tay chỉ về phía Cẩn Bồi, khuôn mặt hắn bỗng trở nên vô cảm, tôi muốn mở miệng giải thích điều gì đó, bố bỗng nhiên xoay người, ánh mắt nghiêm nghị của ông làm tôi sợ tới mức lập tức câm miệng cúi đầu, chỉ nghe ông ẩn nhẫn tức giận nói: "Con bao nhiêu tuổi rồi? Không hiểu chuyện như vậy, về sau không được cùng em trai nói cười đùa giỡn, không ra dáng con gái gì cả."

Tôi nghe lời, hậm hực trở về phòng, tự hỏi tại sao thời kỳ mãn kinh của bố tới sớm như vậy, còn chưa đến 50 tuổi, đã bắt đầu tức giận vô cớ. Khi còn bé tôi và Cẩn Bồi ở trong phòng tắm đánh nhau, cả hai không may đều bị cảm, ông cũng không mắng chúng tôi. Rồi nhiều năm sau đó, khi nhớ lại những cơn tức giận của bố, tôi mới hiểu được nỗi khổ tâm nói không nên lời của ông.

Trước khi đi ngủ, tôi đi ra ngoài nhà vệ sinh, đi ngang qua phòng của bố mẹ, nghe bố ở bên trong tức giận, nói: "Tôi sao lại có một đứa con trai như vậy!" Sau đó, tiếng mẹ tôi lập tức vang lên bảo ông nhỏ tiếng lại, đừng để cho tôi nghe thấy. Trong lòng tôi dày đặc những nghi ngờ, tôi có một dự cảm không tốt, Cẩn Bồi đến tột cùng đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì, sẽ làm cho bố canh cánh trong lòng như vậy, hơn nữa bố mẹ còn không muốn cho tôi biết? Theo như tôi biết, kỳ thi cuối kỳ lần này, Cẩn Bồi vẫn như mọi khi đứng trong vị trí Top đầu, trong khi điểm của tôi chỉ ở mức trung bình. Chẳng lẽ hắn mỗi lần thi cử đều gian lận?! Làm sao có thể... Tôi lập tức phủ định suy nghĩ ngớ ngẩn này của mình, chỉ muốn tìm một cơ hội nói chuyện với Cẩn Bồi.

Trước khi lên tàu, bố và Cẩn Bồi đều tới tiễn, Cẩn Bồi giúp tôi xách hành lý, rất ít khi nói chuyện với tôi, tôi kể chuyện cười đùa với bố, bố chỉ cười cười cho có lệ. Cuối cùng tôi quấn lấy hắn, muốn hắn sau khi khai giảng, cuối tuần đến trường tôi giúp tôi bổ túc thêm toán và tiếng anh, không đợi hắn trả lời, mẹ đã nói: " Tiểu Bồi cũng bận học tập, nếu con cần giáo viên, chúng ta giúp con thuê gia sư."

Tôi thở dài, bất đắc dĩ đồng ý, âm thầm nhéo tay Cẩn Bồi, sau khi bị bố trừng mắt một cái, liền trốn đến phía sau mẹ. Lên xe lửa, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc muốn vẫy tay chào tạm biệt bố và Cẩn Bồi, nhìn thấy Cẩn Bồi và bố đứng mặt đối mặt, bố nghiêm mặt, Cẩn Bồi lạnh lùng nói một câu gì đó, bố tức giận đến mức giơ tay lên muốn tát hắn, lòng tôi thắt lại, không khỏi khẽ kêu một tiếng, nhưng thấy Cẩn Bồi nhanh chóng xoay người tránh đi, đi về phía cửa ga.

"Mẹ, tại sao bố luôn nổi giận với Tiểu Bồi?" Tôi nhịn không được lại một lần nữa hỏi mẹ, mẹ muốn nói lại thôi, chỉ nói cho tôi biết Tiểu Bồi không nghe lời, còn dặn tôi phải ngoan ngoãn, phải nghe lời bố mẹ, học tập không tốt cũng không sao, làm một đứa bé ngoan là tốt rồi. Không biết vì sao, từ đó trở đi, một nỗi bi thương không thể giải thích bắt đầu chiếm đóng trái tim tôi, tôi rất nhớ khoảng thời gian hạnh phúc khi còn bé, một nhà bốn người chúng tôi tay trong tay đi công viên chụp ảnh.

Sau khi tàu khởi động, tôi vô thức tựa vào cửa sổ tàu để ngắm phong cảnh, ở cuối sân ga, bỗng nhiên xẹt qua một bóng dáng cao gầy quen thuộc, khi nhìn thấy tôi, khẽ phất phất tay, khi tôi ý thức được đó là Cẩn Bồi, cũng muốn phất tay lại chào tạm biệt, đáng tiếc tàu đã sớm mang tôi rời xa hắn.

Trong ấn tượng của tôi, vào kỳ nghỉ cấp 3, bố mẹ luôn tách tôi và Cẩn Bồi ra, nếu không là tôi về quê ngoại thì sẽ là Cẩn Bồi về. Vào kỳ nghỉ hè, đơn vị công tác của bố tôi đi du lịch Hồng Kông, ông đăng ký thêm một suất, đưa tôi đi, tôi chơi rất vui vẻ, còn chụp rất nhiều hình ảnh. Lúc trở về cho Cẩn Bồi xem ảnh, tôi nói với hắn, nếu hắn cũng đi cùng thì tốt rồi, bởi vì con gái Hồng Kông vừa xinh đẹp vừa thời thượng, hắn trả lời: "Chúng ta sẽ có cơ hội đi du lịch cùng nhau."

Thời gian trôi qua rất nhanh, như gió lùa qua khe cửa, kỳ thi tuyển sinh đại học chậm rãi đến, rồi nhanh chóng rời đi. Điểm thi của tôi ở mức trung bình, chỉ có thể vào một trường đại học hạng hai ở thành phố S, thuộc tỉnh lân cận, mà thành tích của Cẩn Bồi không cần phải nói, hạng 2 trong thành phố, hạng sáu trong tỉnh. Tôi dường như nhìn thấy Phục Đán và Thanh Hoa đang vẫy tay với hắn. Người thân, bạn bè, đồng nghiệp lần lượt đến nhà tôi chúc mừng, khuôn mặt của bố mẹ cực kỳ rạng rỡ, lúc này sắc mặt của bố đối với hắn mới khá hơn một chút, lúc mời khách ăn cơm còn tự mình rót một ly bia, cùng hắn uống cạn, hắn thản nhiên tiếp nhận, nói: "Bố, lần này bố yên tâm rồi chứ?"

Sắc mặt của bố cứng đờ, lại nhanh chóng dịu đi, nói như ra lệnh: "Nếu không đi Bắc Kinh, thì hãy đến Thượng Hải, sau khi tốt nghiệp cố gắng ở lại thành phố lớn."

Cẩn Bồi nở nụ cười, má phải hiện lên má lúm đồng tiền nhợt nhạt, làm bộ ngây thơ hỏi: "Chỗ chúng ta sống đây cũng coi như thành phố lớn mà, phải không?"

Một đồng nghiệp của bố ngay lập tức tiếp lời, nói: "Không giống, Bắc Kinh, Thượng Hải là thành phố lớn quốc tế hóa, con lên Thanh Hoa Phục Đán gì đó, ở lại đó sẽ phát triển hơn." 

Tôi hâm mộ liếc mắt nhìn Cẩn Bồi, chỉ thấy thần sắc hắn bình tĩnh, giống như bọn họ khích lệ cùng khen ngợi cũng không liên quan đến hắn. Nếu như hắn có thể đem thành tích chia cho tôi một ít, để cho tôi cũng được vào ít nhất là trường đại học top 2, tôi nằm mơ cũng sẽ cười rộ lên. Trong tương lai, hắn có thể sẽ trở thành một người rất thành công, sống một cuộc sống của xã hội thượng lưu ở các thành phố lớn, thực sự tốt ... Hâm mộ, tự ti mặc cảm, tôi cúi đầu, lặng lẽ giúp những người xung quanh thêm một chút đồ uống.

Bỗng nhiên, Cẩn Bồi đưa tới một cái đĩa, bên trong vỏ cua chứa đầy gạch cua, đó là một trong những thứ tôi thích ăn nhất, trong nhà mỗi lần ăn cua, tôi thà không ăn thịt cua, chỉ yêu cầu mọi người đưa vỏ cua cho tôi. Ngước mắt lên, tôi nhìn thấy ánh mắt  Cẩn Bồi mang theo ý cười, hoàn toàn không còn vẻ mặt lãnh đạm ngày thường, thay vào đó, là một loại mừng như điên vì sắp đạt được mục đích gì. Lúc ấy tôi cho rằng hắn bởi vì thành tích tốt, có thể vào trường đại học tốt mà cao hứng, lại không nghĩ tới không quá vài ngày, tôi sẽ biết chân tướng hắn mừng như điên.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top