chương 2: Người chết sống lại (2)


"Ngươi chưa ăn cơm sao, lực tay cư nhiên lại yếu như vậy?"

Bị khiển trách, Cẩm phi bất đắc dĩ phải gia tăng lực đạo ấn xuống chân đối phương.

"Á, đau chết ta, con tiện nhân này, ngươi dụng tâm trả thù ta có phải không?" Vừa nói Nguyệt quý phi vừa vung tay lên kèm theo một tiếng 'ba' thật lớn, nàng ta nặng nề giáng lên khuôn mặt xinh đẹp của Cẩm phi một cái tát đau đớn.

Một cái bạt tai này cũng đủ khiến cho đám phi tần không rét mà run, các nàng âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải là người "được" nhận cái loại đau đớn đó...

"Thật xin lỗi!" Cẩm phi quỳ trên mặt đất khẽ xoa xoa khuôn mặt đang bỏng rát "Là thần thiếp sơ ý, thỉnh quý phi bớt giận." Nàng bị dọa đến khuôn mặt tái nhợt, toàn thân không ngừng run rẩy.

"Hừ, đừng tưởng Hoàng thượng đã từng cưng chiều ngươi một lần thì cho rằng bản thân là quý giá, chim sẻ mà đòi làm phượng hoàng, Cẩm phi, nếu như sau này còn muốn yên ổn sinh sống trong hậu cung thì hãy thông minh một chút, ta rất không hài lòng về ngươi, mới có một tý nhan sắc mà đã nghĩ là ghê gớm lắm, suốt ngày tìm cách quyến rũ Hoàng thượng. Hừ!"

"Thần thiếp không dám, thần thiếp chẳng qua chỉ là..."

Thật chướng mắt! Nguyệt quý phi từ từ đứng lên trước mặt nàng, trên gương mặt xinh đẹp tô đậm son phấn toát ra vẻ khinh bỉ "Bởi vì hôm nay ngươi làm bổn cung không vui, bổn cung phạt ngươi quỳ ở đây sám hối, ngày mai lúc hừng sáng mới được phép trở về tẩm cung nghỉ ngơi, nếu dám trái lệnh sẽ dùng đại hình!"

Nàng nói xong liền quay người rời đi, đám cung nữ thái giám cùng bọn phi tần muốn lấy lòng Nguyệt quý phi được hoàng thượng sủng ái cũng rối rít làm cái đuôi theo sát phía sau.

Trong hậu hoa viên trống trải, chỉ còn lại một nữ nhân âm thầm ngồi khóc, gió thổi những giọt nước trên mặt nàng bay xa....

~*~

"Xem đi xem đi! Cái bộ phim quái đản gì thế này, nàng ta sao lại có thể nhẫn nhục chịu đựng như thế chứ? Hừ hừ, thật là không chấp nhận nổi mà!"

Mộ Cẩm Cẩm ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, tay ôm một con gấu bông mềm nhũn, càng xem lại càng thấy tức, nàng hung hăng đưa tay chỉ trỏ về phía TV làm mấy động tác như đang đánh đấm trừng phạt mấy người trong phim.

Chưa đến ba giây đồng hồ sau, trên màn hình đột ngột xuất hiện một màu trắng chói mắt.

"Di? Tại sao lại như vậy?" Mộ Cẩm Cẩm nhảy xuống đến bên TV lấy ra một chiếc đĩa CD, lật đi lật lại một hồi, nàng cuối cùng chỉ còn cách trơ mắt ra nhìn, lòng tự thán rõ ràng là không có vết xước nào a!
Nói đến chiếc đĩa CD này lai khiến nàng nhớ lại, cô bạn cùng phòng An Tiệp Phỉ gần đây hành tung đặc biệt kỳ quái, trước đó thì nói là đi nội địa khảo cổ, đột nhiên mất tích luôn nửa tháng, đến lúc nàng đang cùng tổng giám đốc đi Đức có việc thì, An Tiệp Phỉ nhà ta bỗng nhiên lại gọi điện cho nàng, nói rằng mình đang ở Đài Loan, An Tiệp Phỉ không có ở đây hại nàng "vô tình" xem phải cái đồ chết tiệt này.

Bất quá, An Tiệp Phỉ cũng là một chuyên gia khảo cổ, đồng thời là bạn cùng phòng với nàng, nhưng nàng ta cư nhiên lại quá ham mê đi khảo cổ mà quên luôn những thứ bí mật của mình hiện vẫn còn đang sờ sờ ở trong nhà, khiến cho Cẩm Cẩm không những tìm được một số đồ vật kỳ lạ, hơn nữa lại thấy mấy chiếc đĩa CD này.

An Tiệp Phỉ xem ra sở thích thật là kỳ quái, ngay cả cái loại phim vô đạo đức này cũng xem, nữ chính trong phim quả thực là dung mạo rất đẹp, nhưng tính cách nhẫn nhục chịu đựng của nàng ta lại khiến cho Cẩm Cẩm thực không chấp nhận nổi.

May mà nàng đang sống ở thế kỷ hai mươi mốt, thầm cảm tạ không phải đau đầu như mấy nữ nhân trong phim kia, ở trong hậu cung luôn tìm cách đối chọi cấu xé lẫn nhau, vì một người đàn ông mà phải sống chết tranh giành, nếu may mắn thì có thể sẽ được trở thành quý phi hoàng hậu, nhưng nếu vận kém thì không biết chừng sẽ phải nhốt mình trong thâm cung cả đời.

"Reng reng—— Reng reng ——"

Điện thoại trên mặt bàn thủy tinh đột ngột vang lên, nàng thuận tay lấy lên chiếc điện thoại, tay kia đặt chiếc đĩa CD xuống đầu DVD.

"Xin chào, tôi là Mộ Cẩm Cẩm, à...hóa ra là Lý phó tổng a, vâng, tôi vừa cùng tổng giám đốc từ Đức trở về, dự án thu mua của tập đoàn Trịnh thị bây giờ đang ở trong tay chúng ta...Cái gì? Ngài bảo tôi phải đến công ty ngay bây giờ sao?"

Mộ Cẩm Cẩm không được tính là quá xinh đẹp, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rất xinh xắn thanh tú. "Lý phó tổng, cho dù ngài làm việc điên cuồng đi chăng nữa thì ít nhất cũng phải cho nhân viên có thời gian nghỉ ngơi chứ, tôi vừa mới xuống máy bay chưa đầy bốn tiếng đồng hồ mà!"

Không biết người ở đầu bên kia đã nói những gì, ngay lúc sau chỉ thấy Mộ Cẩm Cẩm giận giữ ngồi phịch xuống ghế.

"Quả nhiên là tên máu lạnh trong truyền thuyết mà, không thèm để ý đến nhân viên chết hay sống, hừ! Thật muốn bỏ việc cho hắn ta biết mặt!"

Liên tiếp những câu chửi rủa được phun ra từ chiếc miệng nhỏ nhắn khả ái của Cẩm Cẩm, mặc dù trong lòng ngàn vạn lần không muốn, nhưng là... Vì tiền lương cùng tiền thưởng cuối tháng, nàng quyết định phải nhẫn nhịn!

Vội vàng thay quần áo, Cẩm Cẩm nhanh chóng phi ra khỏi nhà.

Từ nhỏ không cha không mẹ, Mộ Cẩm Cẩm năm nay vừa tròn hai mươi bốn tuổi, vừa tốt nghiệp đại học liền thuận lợi qua được kỳ thi tuyển vào một công ty lớn ở Đài Bắc làm trợ lý cho Nhâm tổng giám đốc, mặc dù nàng từ nhỏ đến lớn đều có ước nguyện muốn làm một hiệp nữ hành hiệp trượng nghĩa, cướp của người giàu chia cho người nghèo nhưng bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, ảo tưởng của nàng chỉ có thể thực hiện ở trong mộng, cho nên vì kế sinh nhai nàng phải liều mạng mà làm việc.

Cùng nàng lớn lên ở cô nhi viện là người bằng hữu tốt An Tiệp Phỉ gần đây lại chơi trò mất tích với nàng, không biết cái nữ nhân kia chạy đi nơi nào nghiên cứu thuyết tiến hóa của người vượn Bắc Kinh rồi.

Đường phố tấp nập, xe cộ qua lại không dứt chạy trên quốc lộ, đột nhiên, Mộ Cẩm Cẩm thấy một bé trai khoảng năm sáu tuổi rời khỏi tay của mẹ ngây ngốc đi về quán bán đồ chơi ở phía bên kia đường.

Mẹ của nó đang ở tiệm bán báo mua tạp chí, hoàn toàn quên mất con mình đã thoát ra khỏi phạm vi bảo vệ của mình, mắt thấy một chiếc taxi từ đằng xa đang chạy dần đến, thằng bé bị đụng vào là điều tất nhiên, Mộ Cẩm Cẩm lấy tốc độ sét đánh phi nhanh chạy qua.

Nàng thành công đem bé trai ôm lấy cùng sử dụng hết sức lực đẩy nó ra khỏi vùng đất nguy hiểm.

"Phanh!" Toàn bộ thân thể giống như bị một vật nặng đụng phải, tiếp theo, bên tai nàng xuất hiện vô số những thanh âm bén nhọn, có tiếng kêu của nữ nhân, tiếng khóc của trẻ nhỏ, tiếng thắng xe của xe hơi, tiếng chửi rủa của tài xế....

Nàng bị đụng phải sao?

Nhưng thân thể tại sao một chút cũng không cảm thấy đau?

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một khoảng sáng ngời chói vô cùng, Mộ Cẩm Cẩm bị thứ ánh sáng này chiếu vào mắt cơ hồ không có cách nào đem hai mắt mở ra được, nàng đang ở trạng thái mê mang hết sức, trước mắt có một trung niên nam tử mặc bào phục màu trắng đang chậm rãi đi tới, còn cầm một cái gậy lớn thật lạ mắt.

"Ngươi gọi là Mộ Cẩm Cẩm?" Trong âm thanh của hắn lộ ra tiếng vang, tựa như từ bầu trời bao la xa xôi truyền đến.

"Ngươi là ai a?" Cẩm Cẩm thật dễ dàng mở mắt, mới vừa trước mắt còn xuất hiện cảnh tượng lộn xộn, đột nhiên hóa thành một mảnh an tĩnh, đường phố cũng giống như trống không, phảng phất nhân loại còn đang sinh tồn chỉ có nàng cùng vị trung niên nam tử đang đứng ở trước mắt.

"Ta là sứ giả trên thiên đường chủ quản sinh tử của vạn vật."

"Chủ quản sinh tử của vạn vật...." Mộ Cẩm Cẩm theo lời của hắn nhắc lại, nhưng ngay sau đó phát hiện có cái gì không đúng," Uy, đại thúc, ngươi đang ở đây nói đùa gì vậy?" Nàng đứng lên đi tức giận đi tới hướng đối phương," Ngươi ở đây đang nguyền rủa ta chết sao?"

"Ngươi đã chết!" Hắn vẻ mặt trầm trọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top