chương 12: khinh thường(3)
Một tiếng nói nũng nịu vang lên, thái giám hai bên lại vung đại côn lên đánh trên người tiểu cung nữ, Mộ Cẩm Cẩm không thể đứng yên một chỗ mà nhìn được nữa vừa định muốn xông lên phía trước, Thu Nguyệt bên cạnh vội vàng túm ống tay áo của nàng.
"Không nên a tiểu thư, Nguyệt quý phi là nhân vật chúng ta không thể chọc vào được."
"Tránh ra..."
"Tiểu thư..."
Mộ Cẩm Cẩm vung tay gạt Thu Nguyệt ngăn trở vọt lên phía trước." Dừng hết tất cả lại cho ta."
Mộ tiếng quát to của nàng, làm cho không khí hiện trường bỗng nhiên trở nên im lặng, Nguyệt quý phi đang ngồi ngay ngắn trên ghế uống trà lười biếng nở ra một nụ cười xinh đẹp chào đón người vừa xuất hiện trước mặt mình.
"A, nguyên lai là Cẩm phi trên đại điện dám cả gan chọc giận mặt rồng nha, là ngọn gió nào đưa ngươi đến đây nơi của ta vậy?"
"Ngươi phải hay không có hai mặt?" Mộ Cẩm Cẩm lạnh lùng cười một tiếng," Theo ta được biết, hậu hoa viên này là nơi công cộng, trên dưới hoàng cung bất cứ người nào cũng đều có quyền đem chân dẫm trên đất ở nơi này, không biết Nguyệt quý phi từ khi nào thì đem nơi này trở thành tài sản tư nhân của mình mà chiếm đoạt, xem ra những ngày gần đây ta quả thực quá mức không cập nhật tin tức rồi đúng không."
Lời vừa nói ra, làm cho Nguyệt quý phi đang bưng tách trà sắc mặt ngưng trọng, hai mắt phát lạnh, nàng căm tức Mộ Cẩm Cẩm trước mặt mặc dù không trang điểm hay dùng bất kỳ trang sức nào nhưng vẫn mỹ lệ chói mắt.
"Ở trong hậu cung này, không có người nào dám dùng thái độ như thế nói chuyện với bổn cung, Cẩm phi, nhân cô hội tâm tình của bổn cung còn không gọi là quá kém, ngươi nên lập tức cút ngay khuất mắt ta, nếu không..."
"Nếu không như thế nào?" Mộ Cẩm Cẩm làm một bộ dáng không sợ hãi, hai tay khoanh trước ngực khiêu khích cười lạnh một tiếng," Ngươi dám làm thịt ta sao?"
"Ngươi..." Nguyệt quý phi bị bộ dáng của nàng làm cho tức giận từ trên ghế đứng lên," Cho đến bây giờ hoàng thượng mặc dù không có phong hậu, nhưng là trước trong hậu cung thân phận cao nhất vẫn là bổn cung, Cẩm phi, khó có thể nghĩ ngươi công khai khiêu chiến với quyền uy của bổn cung sao?"
"Không dám không dám." Mộ Cẩm Cẩm cười tà hai tiếng," Đã sớm nghe nói hiện tại vị trí đứng đầu trong hậu cung là Nguyệt quý phi, cho nên ngài là một người rất vĩ đại lại chí cao vô tư còn có quyền thế cùng địa vị, thân là một tần phi nho nhoi ta làm sao lại dám khiêu chiến với quyền uy của ngài, chỉ bất quá..."
Nàng dùng tay chỉ chỉ tiểu cung nữ đang hấp hối gục trên mặt đất," Nàng vẫn còn là một tiểu hài tử, lại vận dụng loại cực hình cực kỳ bi thảm này, một khi nàng chịu đựng không được mà thiệt mạng, không biết Nguyệt quý phi sẽ phải hướng hoàng thượng giải thích như thế nào?"
"Hừ! Con tiểu tiện nhân này trộm trâm ngọc của bổn cung, cho dù ta có đánh chết nó, cũng là trừng phạt đúng tội."
"Quý phi nương nương, nô tỳ thật sự không có trộm trâm ngọc của người..." Tiếng nói pha lẫn tiếng khóc truyền tới từ trong miệng tiểu cung nữ gục trên mặt đất.
"Lớn mật, ngươi còn dám nói sạo, người đâu, tiếp tục đánh cho ta!"
"Khoan đã!" Mộ Cẩm Cẩm quát lên một tiếng:" Nguyệt quý phi, cho dù ngươi muốn định tội một người, ít nhất cũng nên lấy chứng cớ để có thể thuyết phục người khác căn cứ vào đó mà thuận theo, còn đằng này chỉ bằng một mặt ngươi nói tiểu cung nữ này trộm đồ của ngươi, một lý do quá mức mơ hồ, huống chi cho dù nàng nếu thật trộm đồ của ngươi, chỉ cần đánh một trận, mắng mấy câu cũng là xong việc, còn nếu như liên quan đến mạng người, quý phi không sợ trong hậu cung truyền ra tin ngươi coi mạng người như cỏ rác sao?"
"Ngươi..."
"Những lời ta nói là sự thật, muốn để cho chúng phi tần trong hậu cung tin phục ngươi, chơi đùa quá mức hẳn không coi là bản lãnh thật sự, chỉ bởi vì một món đồ trang sức mà đem một cung nữ đánh bán sống bán chết, chỉ có thể chứng minh Nguyệt quý phi là một mụ la sát lòng dạ độc ác!"
"Mộ Cẩm Cẩm, ngươi thật to gan lớn mật..."
"Đúng, ta dĩ nhiên biết lá gan của mình khá lớn, ta cũng biết Nguyệt quý phi ước gì có thể đem ta đây lột da mà ăn thịt, các vị, nếu như ta bất hạnh bị người khác mưu sát, mọi người có thể trực tiếp đem mọi hoài nghi quăng lên trên đầu Nguyệt quý phi vĩ đại của chúng ta..."
Lời nói của nàng làm cho cung nữ cùng thái giám ở đây sợ đến vội vàng cúi đầu, Nguyệt quý phi thì bị bộ dáng của nàng làm cho giận đến cả người phát run.
"Chuyện ngày hôm nay ngươi tốt nhất nhớ kỹ cho ta!" Nói xong, nàng trợn mắt đe dọa nhìn tiểu cung nữ gục trên mặt đất một cái, nhưng ngay sau đó thì dẫn người của mình bực tức rời đi.
Kẻ hết lần này tới lần khác làm cho người ta tức đến chết Mộ Cẩm Cẩm đứng một bên thuận tiện lấy hai tay xoa xoa hai gò má.
"Nguyệt quý phi vĩ đại của ta, cung nữ này bị người ra đòn hiểm, chờ nàng lớn lên, nếu như tương lai không lâu nàng bất hạnh mất tích, hoặc là ở miệng giếng cạn nước không cẩn thận phát hiện được thi thể của nàng, ta cũng dễ dàng phỏng đoán đến chủ nhân hại chết nàng chính là Nguyệt quý phi ngươi nha."
Lời nói của nàng khiến cho Nguyệt quý phi càng tức giận bước đi càng nhanh hơn.
Thu Nguyệt vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm bộ dáng điêu ngoa ác liệt của Mộ Cẩm Cẩm," Tiểu thư, em xác định ngày chết của người rất nhanh liền tới rồi."
"Xin hãy chỉ giáo?" Mộ Cẩm Cẩm miệng cười đến mang tai hỏi.
"Tiểu thư đắc tội tới Nguyệt quý phi, ai cũng biết Nguyệt quý phi trên dưới trong triều rất có thế lực, trong hậu cung, là người duy nhất được hoàng đế triệu thị tẩm vượt quá hơn mười lần, hơn nữa còn được phong danh hiệu Nguyệt quý phi, phụ thân của nàng Chu Bách Xuyên cũng là Tể tướng đương triều của Dạ Sát hoàng triều, có thể nói thế lực của Chu gia rất lớn chỉ dưới một người mà trên vạn người."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top