Chương 87
☆, Chapter.ED Kết thúc sau cùng
Khi Kim Mân Thạc về đến nhà thì ngạc nhiên phát hiện Ngô Diệc Phàm đang ở phòng mình.
"Sao cậu lại dùng máy tính của tớ?" Kim Mân Thạc hỏi.
"Tra chút tư liệu," Ngô Diệc Phàm trả lời.
"Máy tính Đào Đào bị gì à?"
"Không tiện."
"À ~~~" Kim Mân Thạc đã hiểu, "Cậu giấu Đào Đào xem thứ mờ ám gì phải không?"
Ngô Diệc Phàm không để ý tới cậu, Kim Mân Thạc tới gần xem thử website Ngô Diệc Phàm đang duyệt, thực không thể tin vào mắt mình, "Cậu muốn thi giấy phép lái máy bay riêng?"
"Tìm hiểu thử."
"Nhưng không phải cậu sợ độ cao ư?"
"Sợ nước còn vượt qua được, vì sao sợ độ cao không thể," Ngô Diệc Phàm bình tĩnh đóng trang web.
Kim Mân Thạc nửa ngày không nói được một câu, cuối cùng cậu giơ lên một ngón cái.
Kim Mân Thạc ngồi xuống bên giường, "Cậu bị lời bày tỏ của Kim Chung Nhân kích thích đúng không, mà nhắc tới thì giữa hai người vẫn là Đào Đào chủ động thổ lộ."
Ngô Diệc Phàm nghĩ thầm, vừa gặp mặt đã nhào tới 'cắn' cũng gọi là thổ lộ sao?
"Cậu không cân nhắc cùng Đào Đào thổ lộ một lần?"
Ngô Diệc Phàm lại nghĩ, bọn tớ trừ bỏ không sanh đứa nhỏ thì cái gì cũng làm hết rồi, còn cần thổ lộ?
"Tớ có tặng cậu ta cây búa," Ngô Diệc Phàm nói.
"Nó làm sao biết được cậu tặng cây búa có nghĩa gì, lời thổ lộ của cậu cũng quá mức súc tích rồi."
"Cậu ta có dùng tài khoản của tớ ở trên kênh thế giới tự mình thổ lộ với mình rồi."
Kim Mân Thạc quả thực chịu thua hắn, "Ngày mai là Thất Tịch, đến lúc đó sẽ mở nhiệm vụ Thất Tịch, có thể nhận bảo châu biến tính, cậu thổ lộ thuận tiện cầu hôn Đào Đào đi, nhớ phải làm lãng mạn một chút đấy."
Lãng mạn một chút? Ngô Diệc Phàm nhíu mày, phỏng chừng đối Hoàng Tử Thao mà nói, mua đôi giày mới có khi còn lãng mạn hơn tỏ tình cầu hôn gì đấy.
Cùng lúc đó, trong lòng Hoàng Tử Thao cũng đã có kế hoạch của mình, ngày nghỉ Ngô Diệc Phàm đi thực tập, cậu ở nhà rãnh rỗi không có gì làm bèn mở một đội kiếm vàng cùng người khác, chuyên môn dẫn những kẻ có tiền đi Giếng Trăng, sau một kỳ nghỉ hè kiếm được không ít vàng. (đội kiếm vàng của Hoàng Tử Thao là đội chuyên dẫn người khác đi phó bản rồi thu tiền)
Hoàng Tử Thao dùng tiền này gom 200 đồng điểm khoán, cậu đã định sẵn hết rồi, mua một quả pháo Lưu Lưu 66.66 đồng dùng để cầu hôn Ngô Diệc Phàm , điểm khoán còn lại trữ để mua một cặp nhẫn Tình Chắc Hơn Vàng làm sính lễ, vừa nghĩ tới một người có chủ nghĩa đàn ông như Ngô Diệc Phàm trên đầu treo dòng chữ nương tử của Tiểu Đào Tử , cậu liền đắc ý đến quên hết mọi thứ.
Ai ngờ hôm sau, Ngô Diệc Phàm đột nhiên nói công ty có việc cần tăng ca, kế hoạch cầu hôn của Hoàng Tử Thao đành ngâm giấm, cậu vừa thất vọng vừa tức giận, hận không thể mang đối phương làm thành món sườn sói sốt cay. (hot wolf ribs: một món ăn hồi máu trong warcraft)
Phải một mình trải qua đêm Thất Tịch, Hoàng Tử Thao rất chi căm phẫn mà đăng nhập vào game, nhớ tới nguyện vọng của Ngô Diệc Phàm khi thả hoa đăng vào ngày này năm ngoái —— hi vọng Thất Tịch năm sau có thể đón cùng người mình thích, kết quả năm nay có người thích nhưng vẫn như cũ không thể cùng nhau đón, quá là đau khổ.
Hoàng Tử Thao có chút giận dỗi mà nghĩ, hay là gọi đại vài người ở cột bạn thân đi làm nhiệm vụ lễ tình nhân đi, cho hắn tức chết luôn.
Cậu nhấn xuống phím O, bên phải phím I, bên trái phím P, bên trên phím L, mở ra giao diện quan hệ xã giao, thế nhưng lại nhìn thấy tên Diệc Thần sáng tỏ.
【 nói chuyện riêng 】 Tiểu Đào Tử : ???
【 nói chuyện riêng 】 Tiểu Đào Tử : sao anh online rồi?
Cậu vừa nói xong câu đó thì nhìn thấy pháo hoa tản ra đầy trời, ngũ quang thập sắc, rực rỡ lóa mắt, tiếp theo ——
Tiếp theo, màn hình kẹt cứng ngắc.
Hoàng Tử Thao chửi cái card màn hình cùi mía, xong lại đợi thêm một hồi, hình ảnh mới bắt đầu biến hóa, nhưng một giây nhích một cái, lag còn tiêu hồn hơn cả ảnh động.
Cậu ấn B mở ba lô, phát hiện pháo Lưu Lưu bên trong lại click vào được, cậu mở ra, nhập vào ít câu vô nghĩa hơi có vẻ như đang xả giận, không nghĩ tới lần này còn thê thảm hơn, mới nhập mấy chữ đã màn hình xanh.
Hoàng Tử Thao thiệt u sầu, muốn restart lên mạng rồi lại không muốn lên, muốn gọi điện cho Ngô Diệc Phàm rồi lại không muốn gọi, cuối cùng quyết định nằm thẳng ra giường, ngủ.
Ngô Diệc Phàm muốn cho Hoàng Tử Thao một sự kinh hỉ, nói xạo mình phải tăng ca nhưng thật ra là về ký túc xá.
Dựa theo ý kiến Kim Mân Thạc ra cho hắn thì Hoàng Tử Thao login xong đầu tiên mọi người sẽ cùng bắn pháo hoa tạo khí thế, sau đó Ngô Diệc Phàm sẽ cầu hôn bằng pháo Lưu Lưu, sau cùng là cử hành hôn lễ, tuy Ngô Diệc Phàm , với thân phận một sinh viên ngành kỹ thuật, cảm thấy việc này quá mức nông cạn nhưng cuối cùng vẫn tiếp thu đề nghị của Kim Mân Thạc .
Sau màn bắn pháo hoa phô thiên cái địa, Ngô Diệc Phàm bắn quả pháo trong tay mình ra, tức thì cả server từ trên xuống dưới đều thấy được lời cầu hôn của hắn:
—— Diệc Thần : Tiểu Đào Tử , gả cho anh.
Đợi một phút đồng hồ, không ngờ bên kia cũng bắn ra một quả pháo giống vậy, đan xen cùng hắn, lấp lánh chung trên bầu trời, tôn nhau sáng chói.
—— Tiểu Đào Tử : tui không xứng
Ngô Diệc Phàm nhìn thấy ba chữ trên màn hình thì kinh ngạc đến ngẩn ngơ, đây là ý gì?
Hoàng Tử Thao nằm trên giường vừa bắt đầu mơ màng thì Ngô Diệc Phàm bỗng xuất hiện ở bên giường xách cậu dậy, hơi thở của hắn có chút gấp, vừa nhìn đã biết là chạy tới đây.
"Em có ý gì?" Ngô Diệc Phàm hỏi thẳng cậu.
Hoàng Tử Thao dụi dụi mắt, "Ý gì là ý gì? Đúng rồi không phải anh tăng ca sao?"
"Cái gì gọi là tui không xứng? Em đang phát cho anh thẻ không xứng với em sao?"
"... Cái gì cái gì chứ," Hoàng Tử Thao hoàn toàn không rõ chi hết, "Em phát thẻ cho anh hồi nào?"
"Rõ ràng em mới bắn pháo hoa nói xong, cả server đều thấy được."
Hoàng Tử Thao kinh ngạc, "Máy em bị đứng, em chỉ đánh chữ chơi thôi, căn bản không có click nút gửi đi! Em rốt cuộc phát gì vậy?"
"Tui không xứng."
"... Chỉ ba chữ?"
"Không thì?"
Hoàng Tử Thao sắp điên rồi, "Sao tự dưng nó bị gửi đi rồi?" Cậu chạy tới khởi động máy đăng nhập vào game, mở ba lô nhìn thử, quả nhiên pháo Lưu Lưu đã không thấy đâu.
Cậu chỉ vào màn hình, "Nó nó nó, móa, game này lừa đảo quá đi! Cứ vậy nuốt luôn sáu mươi sáu đồng của em!"
"Em trước tiên giải thích rõ, em phát thẻ cho anh là có ý gì?" Ngô Diệc Phàm lúc này chẳng muốn truy cứu vấn đề trò chơi chút nào, ba chữ kia của Hoàng Tử Thao làm hắn rất khó chịu, ngày hôm qua cậu mới dùng ba chữ này để đuổi Kim Chung Nhân, hôm nay lại dùng để đuổi hắn?
"Em... Nó..." Hoàng Tử Thao nghẹn lời nửa ngày, "Em không giải thích rõ được."
Hoàng Tử Thao cắn răng, mở Thương Thành, điểm khoán chuẩn bị để mua nhẫn còn chưa động vào, cậu một bên nguyền rủa nhà vận hành một bên mua thêm một quả pháo Lưu Lưu, "Gian ác, quá là gian ác, sáu mươi đồng bạc đến cái bóng dáng còn chưa thấy đâu đã biến mất tiêu, về sau mà còn nạp tiền thì em là con heo."
Cậu nhấp đúp vào pháo Lưu Lưu, ở trên bàn phím gõ lách cách mấy chữ, click gửi đi.
Tức khắc trên bầu trời lại nở bung chùm pháo xinh đẹp, ở giữa còn lấp lánh lời thông báo của Hoàng Tử Thao :
—— Tiểu Đào Tử : tui không sắm cái card màn hình mới không được.
Ngô Diệc Phàm nhìn chằm chằm câu nói trên màn hình nửa ngày, quả thực rất có xúc động bóp chết đối phương.
Hoàng Tử Thao vẫn còn ở đó oán giận, "Em tưởng lúc ấy mình lag rớt rồi, chỉ đánh chữ xả giận chút thôi, ai dè cái game Hồn Đạm này còn lừa đảo như vậy..."
Cậu còn đang nói thì đột nhiên bả vai trầm xuống, là Ngô Diệc Phàm từ sau ôm lấy cậu, khi Ngô Diệc Phàm vừa nhìn thấy ba chữ kia của Hoàng Tử Thao , tâm tình hắn vừa khẩn trương vừa lo sợ, tới tận giờ khắc này mới hoàn toàn thả lỏng, tựa như đã gỡ được một gánh nặng trên vai.
Con ngươi Hoàng Tử Thao xoay động, liên hệ câu văn trước sau thì đại khái đã đoán ra được trước đó xảy ra chuyện gì.
"He he, vừa nãy anh tỏ tình với em có phải không?"
"Không có."
"Đừng phủ nhận nữa, nói em biết anh nói gì đi?"
"Không nói."
"Nói em biết đi mà nói em biết đi mà~"
"Câm miệng."
"Chồng~~~~~~"
"Không được dẹo!"
5
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top