CẢM ƠN EM
Author : Zephyr.
Genre : shortfic, SA.
Rating : 13+
Status : hoàn thành.
Note : tác phẩm đầu tay, các bạn hãy góp ý cho mình ah.
Cảm ơn em .
Tôi cố chạy chạy thật nhanh, càng nhanh càng tốt. Trước mắt tôi là gì…không
…không…em không thể đối xử với tôi như thế. Tôi làm gì có lỗi với em…mà dù có thì tôi có đáng bị trừng phạt nặng nề như thế không. Đêm qua chúng ta vẫn mặn nồng trao
nhau biết bao yêu thương em nồng nhiệt hơn ngọt ngào hơn hay đây là ân huệ của người sắp bị bỏ rơi. Sự nghi ngờ của tôi bắt đầu khoảng 1 tuần trước, cử chỉ lặp lờ những bữa ăn dang dở của hai đứa. Gạt bỏ những ý nghĩ nghi ngờ tôi vẫn tỏ ra bình thường vì tôi tin em nhưng với những gì vừa chứng kiến tôi biết niềm tin của mình bắt đầu lung lay. Tay run run, tôi bấm ngay số 1. Phải với tôi em là duy nhất là tất cả.
- Là anh đây.
- Em biết mừ.
Vẫn chất giọng làm say lòng người, giọng nói đã cuốn lấy tôi ngay lần đầu gặp em. Nhẹ nhàng như cơn gió thu, thổi tan đi trái tim băng giá của tôi kể từ ngày tôi nhận ra sự khác lạ nơi mình : “ Tôi một thằng đàn ông…nhưng không thích…một cô gái.”
- Anh nhớ em !!!
- Ai thèm nhớ anh.
Lòng tôi như thiêu như đốt vậy mà em lại có thể đùa giỡn, giọng cười thích thú như thế sao ? “ Ông trời ơi, con phải làm sao ? Em vẫn rất dịu dàng với con mà!” Mắt cay xé tôi ngước nhìn bầu trời, cố nén giọt sầu chảy vào tim. Dù em không ở đây tôi vẫn có thể hình dung gương mặt em mỗi khi cười, tôi không thể dùng từ nào khác hay hơn để hình dung. Em là thiên sứ của lòng tôi.
- Anh ăn trưa chưa ?
Em lên tiếng khi không nghe tôi nói gì…tôi phải nói gì đây…phải làm sao đây khi mà tôi vẫn yêu em, không muốn mất em. Tôi đã luôn tin rằng nụ cười tươi sáng ấy, gương mặt thánh thiện và giọng nói làm say hồn tôi sẽ luôn luôn là của tôi thuộc về tôi. Nhưng hôm nay tất cả đã sụp đổ. Tôi cố nén cơn giận, cố không để em nhận ra tiếng uất nghẹt trong lời nói.
- Em ăn chưa ?
- Em vừa ăn cùng bạn.
Tôi nghe tiếng em cười. Sao em có thể điềm tĩnh đến thế. Àh, đúng rồi em đâu biết là tôi đã chứng kiến gì ? Đã thấy em làm gì sau lưng tôi? Tôi sẽ phải đóng vai bù nhìn nếu còn muốn bên cạnh em đã là bù nhìn thì có thể thấy những gì đang diễn ra nhưng tuyệt đối không được lên tiếng. Đúng, nếu không muốn thử trò may rủi này tôi phải là con bù nhìn ngoan ngoãn.
- Ùm…
- Anh sao thế ? Giọng anh lạ quá ! Bệnh hả ?
- Không.
- Hôm nay anh lạ lắm ! Mọi hôm gọi điện nói đủ chuyện trên trời dưới đất, hôm nay sao tiết kiệm với em từng lời ăn tiếng nói dzậy ?
- Anh …anh chỉ muốn nghe giọng em thôi.
Tôi có thể tưởng tượng em sẽ hạnh phúc biết dường nào mỗi khi nghe tôi nói thế hay đã từng là như thế, có thể em sẽ chạy khắp nhà, nhảy tưng trên ghế, nằm phịch xuống giường cười khúc khích. Tôi cảm nhận được tất cả chỉ cần qua giọng nói, tiếng cười của em nhưng có lẽ giờ đây tôi đã không còn là người duy nhất làm em vui. Tôi cũng cười, giọng cười chua chát…những hình ảnh ấy lại ùa về làm lòng tôi quặng thắt.
Em đang ôm một người khác…hôn một người không phải tôi, cười vui vẻ. Thiên đường sụp đổ dưới chân tôi, bầu trời xám xịt thiên sứ của tôi, tình yêu của tôi xin đừng xa tôi.
- Hi…hi…anh này lén xem phim Hàn Quốc của em phải không ?
- Sao em nghĩ thế ?
- Chứ…anh hiếm khi nói mấy câu chảy nước như thế lắm. Chỉ ôm người ta cứng ngắt, hôn người ta tê cả môi.
Vậy là em vẫn quan tâm tôi, vẫn để ý từng hành động, lời nói của tôi. Phải , tôi là một thằng kiệm lời yêu thương thích hành động, tôi chưa từng quên một ngày kỷ niệm nào giữa tôi và em. Tôi luôn luôn thấy chưa đủ nên tôi kỷ niệm cả ngày “Lần đầu tiên hai đứa cãi nhau”. Hôm đó em hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lộ vẻ thích thú. Chẳng lẽ chỉ vì thiếu những lời ấm áp, hoa mỹ mà em nỡ làm thế với tôi : “ Không!!! Em sẽ không bao giờ làm thế với tôi, em rất yêu tôi, em không phải là người như thế.” Nhớ đến những cử chỉ ngọt ngào, âu yếm em dành cho tôi, mỗi lần em nói yêu tôi. Tôi chỉ muốn chạy đến, đập nát tất cả, đấm thật mạnh vào người kia mặc kệ những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi chỉ muốn nắm tay em, kéo em tránh khỏi người ấy, kéo em về với tôi. Nhưng lý trí của tôi đã kịp ngăn tôi lại trước khi hành động nông nổi nếu tôi không muốn làm em sợ hãi ,lìa xa tôi.
- Anh nè, có chuyện này em định chờ anh về mới nói nhưng thế này chắc tiện hơn.
Có cần gấp thế không em ? Ba năm sống bên nhau chẳng lẻ chỉ cần một cuộc điện thoại để em vứt bỏ tôi. Tôi không cho phép…tôi không muốn, đầu óc tôi không còn bình tĩnh nữa. “ Phải làm sao ? Làm sao đây ?”
- Anh yêu em.
- Đây là lần thứ 14 anh nói câu này trong tháng này đó, dù…uhm…hôm nay mới có ngày 12 thôi. Hi…hi…
- Em thích không ?
- Tất nhiên…tháng này của năm trước, cuối tháng mà chỉ được 11 lần.
- ……
- Em muốn nói chuyện nghiêm túc nè.
Em làm tôi đau trong hạnh phúc em đếm từng lời yêu thương tôi dành cho em, tôi nhận ra mình cũng không vô tội nếu có kết cục như hôm nay : “ Những lời em nói cốt chỉ giảm thương vong đến mức thấp nhất, phải không em ?” Hết thật rồi, dẫu biết đó là chuyện sớm muộn thường thấy trong thế giới của tôi nhưng sau đêm kỷ niệm một năm rưỡi quen nhau ba năm chung sống sau khi vượt qua biết bao sóng gió : định kiến của xã hội, sự cấm cản của gia đình. Em ơi mình đã hứa sẽ luôn luôn trân trọng tình yêu này, hạnh phúc này. Sẽ cùng nhau chứng minh cho mọi người thấy thật sự có chân tình trong TGT3, sẽ đấu tranh không mệt mỏi để gia đình chấp nhận chúng ta. Vậy sao giờ em lại muốn từ bỏ.
Vuốt những giọt nước mắt cay đắng anh phải đối mặt với sự thật : “Em ơi, anh yêu em nhiều lắm…mỗi ngày câu nói này chưa bao giờ ngừng theo nhịp đập tim anh và nó sẽ vẫn tiếp tục dù sao này em không còn bên anh. Dẫu sao một cuộc sống bình thường vẫn tốt hơn cho em nếu đó là sự lựa chọn của em. Chỉ cần em vui vẻ, hạnh phúc anh nguyện đứng bên lề cuộc đời em, dõi theo em : “ ANH YÊU EM…tình yêu của anh…”
- Anh khóc àh ?
- Bậy, có đâu.
- Anh nè, hết giờ làm anh ghé nhà hàng XX luôn nha, phòng YY ? Hôm nay em không nấu cơm.
- Anh không muốn.
Tôi hét qua điện thoại.
- Anh bực gì dzậy ? Nãy giờ anh nói chuyện kỳ kỳ làm sao đó.
- Anh xin lỗi. Sao hôm nay mình lại ra ngoài ăn, dzậy em ?
- Em muốn anh gặp một người.
Thà em cứ lẳng lặng chia tay khi chỉ có tôi và em, tôi còn đỡ đau. Bây giờ phải đối diện rồi sẽ thấy em tay trong tay với một người được xã hội chấp nhận, được gia đình em thừa nhận thì có lẽ tim tôi sẽ rỉ máu, vết thương này biết ngày nào phôi phai. Nhưng nếu đó là điều em muốn tôi sẽ làm. “Hãy hạnh phúc em nhé…”
Sau tiếng bíp cúp máy tôi cũng không thể tiếp tục làm việc, quay lại ngồi vào bàn làm việc thấy tôi có vẻ mệt mỏi lại liên tục thở dài mọi người cứ quan tâm thăm hỏi. Ông giám đốc tốt bụng cho tôi nghỉ nửa ngày bảo đi khám bệnh. Bệnh này trời cũng không cứu được huống chi là bác sĩ bình thường. Giây phút này chỉ cần được gặp em là tôi sẽ hết bệnh ngay, nhưng chưa lần nào tôi lại sợ như thế : sợ về nhà, sợ tiếng kim đồng hồ và…sợ gặp em. Nhưng có những việc cần có sự kết thúc, cố tránh né thế nào vẫn phải đối mặt một lần.
Nhà hàng XX :
Tôi đến sớm hơn giờ hẹn nhưng vô trễ hơn nửa tiếng. Đã tự nhủ với lòng trước khi đến đây chỉ cần em hạnh phúc tôi sẽ làm tất cả. Nhưng từ bên kia đường thấy em và người đó bước vào cười cười nói nói thật vui vẻ bao nhiêu dũng khí của tôi tan biến hết. Những hình ảnh mà tôi vốn muốn chôn giấu lại trở về như một cuốn phim chiếu chậm : cách em gắp thức ăn cho cô ta, em vội lau vết rượu vươn trên áo cô ta. Cái cách em cười khi nắm tay cô ta,……nước mắt trực chờ, đầu tôi đau như búa bổ khi nhớ lại. Lúc trưa vội vã hoảng loạn quá không để ý, bây giờ nhìn kỹ lại họ thật xứng đôi. Em của tôi mặc chiếc áo sơ mi sọc caro đỏ đen, quần jeans và giày thể thao. Cô bạn gái thì mặc chiếc đầm ngắn màu đen, dáng người mảnh khảnh dù quay lưng lại nhưng tôi đón đây là một người xinh đẹp đúng là một cặp trời sinh, tự nhiên thấy mình trở thành kẻ thứ ba dù tôi là người đến trước. Tôi ngồi bất động trên băng ghế đá trước công viên, đến khi em gọi điện nhắc nhở tôi mới bừng tỉnh bước vào.
Tay xoay nhẹ cánh cửa, thấy tôi em vẫy vẫy. Đến rồi…đến rồi…tim tôi như ngừng đập tứ chi rụng rời.
- Anh…anh…sao vậy ?
- …….
Tôi đứng lặng người dù đã đến bàn mình nhìn rõ cô ấy, cô ta mỉm cười cúi chào nhìn tôi. Như có vẻ “nhớ mình là ai không ?” Nhưng trong giây phút sắp nhường hạnh phúc cho người khác ai còn đủ bình tĩnh cho những điều xung quanh. Tôi lúc này chỉ muốn kết thúc mọi việc càng nhanh càng tốt, hít thở một hơi thật sâu. Tờ giấy trong đầu tôi mở ra, tôi sẽ nói những gì cần rồi sẽ chạy trốn khỏi nơi này. Quá nhiều những kỷ niệm buồn có vui có giữa tôi và em, có lẽ tôi sẽ khó tiếp tục ở lại thành phố này. Bữa tiệc vui nào chẳng có lúc tàn nhưng sao tôi vẫn quá nhiều tiếc nuối.
Không quan tâm đến người đối diện em tôi chỉ cần nói chuyện với em của tôi thôi. Đôi mắt em xoáy sâu vào gương mặt thất thần của tôi : “ Em biết không tim anh nhói đau, những gì muốn nói cứ nghẹn lại thốt chẳng nên lời. Đừng nhìn anh như thế ? Đừng khiến anh trở nên yếu đuối, ích kỷ.”
- Bạn gái của…của cậu đẹp quá.
- Anh nói gì vậy ? (mặt em nhăn nhó, lộ vẻ khó chịu : “Anh điên àh”)
- Hai người… rất xứng đôi.
- Anh thôi ngay kiểu ăn nói đó đi. (em hóp một ngụm nước lấy kiên nhẫn : “Trúng tà àh.”)
- Không sao đâu, đừng giấu tôi tôi đủ thông minh để biết mình phải làm gì mà. Cậu cứ yên tâm tôi sẽ không làm kỳ đà đâu ? Nên không cần phải đem cô ta đến để diện lý do.
- Anh nghĩ mình đủ thông minh thật sao ? (“Nếu anh đủ thông minh thì hơn 4 năm bên nhau anh phải hiểu anh quan trọng với em như thế nào chứ? Anh yêu.”)
- Tất nhiên. Và tôi biết rồi sẽ có ngày này mà, mặc dù hơi trễ.
- Anh……
Em thét lên, tôi hứng trọn li nước từ tay em. Tôi há hốc khi em dần mạnh cái li xuống bàn, tôi thấy người em run lên, đôi mắt nhòa đi. Gập mặt xuống bàn giây phút đó : “Anh làm em khóc sao ? Anh đang làm gì vậy?” Chẳng lẽ cơn cuồng ghen đã làm tôi đánh mất sự bình tĩnh vốn có, chẳng lẽ tôi đã sai nếu không em đâu đau lòng như thế, tôi bước đến định ôm lấy em, nghĩ thầm sẽ hỏi chuyện đàng hoàng vì em chưa từng và sẽ không bao giờ giấu tôi điều gì.
- Anh đừng như thế, còn có em mà.
Cô ta nghĩ mình là ai thách thức tôi sao ? Tự nhiên máu nóng lại sôi lên khi nghe những lời như thế, tôi kéo tay cô ta ra khỏi người em khi đang vuốt vuốt tấm lưng của em.
- Cô cút đi.
- Anh biến đi.
Bốp……Cô ta thét lên ngăn em lại, tôi ngã bệt xuống đất sau cái tát nảy lửa của em. Tôi đau đớn lắm nhưng không phải vì cái tát đó mà là vì em. Tôi nhìn em em nhìn tôi hai đứa quay mặt đi cố giấu những giọt nước mắt. Bốp…thêm một cái nhưng lần này không phải của em mà là của cô ta.
- Cô dám……
- Sao không ? Mắt anh cũng không tệ ha ? Nếu anh cũng thấy thế thì tôi an tâm rồi.
- Ý cô là sao ?
- Chúng tôi mới đầu cũng thấy có lỗi, chưa biết nói sao với anh. Nhưng nếu anh đã chúc phúc như thế thì chúng tôi không muốn kết hôn cũng không được rồi..
- Không…tôi không cho phép…không cho phép…
- Anh lấy quyền gì ? Ba mẹ chúng tôi đã cho phép rồi.
“Anh có thể thừa nhận không em, có thể nói cho cô ta biết không. Phải nói chứ, tình cảm hơn 4 năm anh không tin mình không thắng được cô ta. Anh không thể tưởng tượng nổi cuộc đời mình sẽ ra sao nếu không có em, mạng sống này trái tim này từ lâu đã thuộc về em. Em ơi ! Sao em cứ úp mặt xuống bàn nức nở, từ khi quen nhau anh đã hứa sẽ không để em khóc nhưng không biết đã bao lần em rơi nước mắt vì anh vì tình yêu của chúng ta. Nhìn anh đi em, cho anh sức mạnh đi, anh cần lắm những lúc này để có thể cảm nhận em vẫn dành cho anh tình yêu trọn vẹn.”
Tôi đặt tay lên vai em cảm nhận được sự run sợ từ em, tôi sai thật rồi. Quay mặt em về phía tôi, tôi lau vội dòng lệ ấm nóng còn vương trên má em. Tôi cảm nhận được tình yêu từ vòng tay của em đang ôm ghì lấy cơ thể tôi ôm trọn trái tim tôi. Em vẫn thúc thít thốt từng lời.
- Anh có thật sự nghĩ mình thông minh không ?
- Không…không…anh là thằng ngốc…thằng khùng…Anh xin lỗi em.
Tôi ôm em thật chặt như sợ một sức mạnh vô hình nào đó sẽ kéo em khỏi tôi, tôi sợ hãi thật sự. Em lại nức nở :
- Anh ác lắm , thì ra lâu nay anh nghĩ em như thế sao ? Nếu có thể từ bỏ anh dễ dàng như thế thì em đã bỏ ngay từ lúc gia đình chúng ta phản đối rồi.
- Ừ…ừ…là lỗi của anh. Tại anh ghen quá, đừng khóc nữa.
- Anh mà cũng biết ghen sao ? (hix…hix…)
- Bây giờ em biết anh ghen thế nào rồi đó. Cứ cười anh đi miễn sao không mất em , xấu hổ hơn anh cũng làm.
- Anh dễ thương thiệt. (nụ cười khoái trí)
- Nè, hai người thôi cái màn xướt mướt này đi. Tôi định đặt phòng để hàn huyên tâm sự ai dè thành màn độc diễn của hai người.
Cái giọng thấy ghét đó lại vang lên phá tan cái không gian hạnh phúc của tôi và em, nó làm tôi đâm bực, mà không phải mới hôm nay có lẻ là cả tuần nay. Nó khiến tôi sợ hãi, lo âu, rối bời, cái ý nghĩ sợ mất em tôi quay về phía cô ta. Liếc xéo :
- Cô là ai ?
- Tôi là Anna.
- Nói cho cô biết Huỳnh Bách Lạc là của Nguyễn Bảo Khanh này. Sẽ không có chuyện kết hôn gì hết, cô nên tự biết khó mà rút lui đi.
- Ấy…ấy mình nói ấy nghe…tại ấy xớn xác mình giỡn với ấy cho vui thôi. Chứ cỡ “Lạc” hay “đậu” gì của ấy hả. Không có cửa với mình đâu nha, bạn bè không nhận ra nhau đã đành còn ghen bóng ghen gió. Không nể vì yêu quá hóa khùng thì không phải một cái tát đâu nha.
- Anh thật không nhận ra cậu ta sao ?
- Cậu ta…(tôi ngỡ ngàng)
- Ha…ha…vậy là ca phẫu thuật của tôi đại thành công rồi.
- Phẫu thuật…
- Ùm…mình là Quang. Nhớ chưa ? Quang “ẹo”, Quang “quăn” đều là mình.
- ………
- Cái thằng ngồi sau lưng mày năm lớp 12 đó. Thằng quỷ nhớ chưa.
- Ah…trời ơi. Làm sao nhận ra mày thay đổi thế này.
- Ha…ha…đẹp đúng không ? Trời coi cái mặt nó ngượng kìa…thấy gớm…
- ……
- Mình vừa ăn vừa nói đi, em đói quá rồi.
Em lên tiếng phá tan không khí ngượng nghịu của hai chúng tôi. Chúng tôi ngồi lại đàng hoàng gọi món, vừa ăn uống chúng tôi vừa kể cho nhau nghe về cuộc sống, công việc về những cay đắng, hạnh phúc trong thế giới của chúng tôi. Gần 10 giờ rưỡi chúng tôi chia tay Quang giờ là Anna James. Cô đã kết hôn với một người nước ngoài và hạnh phúc nơi trời Tây và tôi cũng hạnh phúc không kém vì tôi có em.
Ngồi trên xe em vòng tay qua eo tôi, áp người trên lưng tôi. Một tay ôm lấy tay em, một tay cầm lái, đây là cảm giác tuyệt nhất khiến tôi ghét xe hơi mỗi khi đưa em đi đâu.
- Hôm nay trăng tròn quá em ha ?
- Ùm…Vậy anh nhớ hôm nay là ngày gì không ?
- Em nghĩ anh còn tâm trạng sao ? Mấy ngày qua anh chỉ cố gượng trước mặt em thôi, chứ thật sự anh hoang mang lắm.
- Thôi được, nếu không nhờ biểu hiện xuất sắc hôm nay thì……
Moa…tiếng kêu rõ lớn phát ra từ cái má bị em đánh lúc nãy.
- Nhớ chưa ?
- Nhớ rồi…năm ngoái, ngày này anh cũng bị em tát.
- Nguyên nhân ?
- …Hi…hi…không nhắc thì hơn…
Moa…một cái nữa. Còn gì sung sướng hơn như thế, cuộc sống của tôi đã trở về.
- Nói không ?
- …Hi…hi…tại anh vô tình bị người khác hôn lên áo.
- Anh còn dám cười. Kết quả ?
- Ăn cơm bụi 1 tuần, cô đơn 7 ngày. Trời ơi!!! Em biết anh lúc đó buồn dze sầu thảm.
- Cho nên bây giờ anh mới biết rõ ghen tuông là thế nào nè.
- Uhm…bây giờ thì anh hiểu cảm giác của em lúc đó rồi.
Trời về đêm trở gió lạnh cả người nhưng người tôi thì đang tỏa nhiệt, rân cả người. Em thả lỏng vòng eo tôi ra. Nắm chặt lấy anh tay tôi xăm soi. Hai cánh tay chúng tôi quyện vào nhau. Ấm áp quá, giờ đây lòng tôi biết bao cảm xúc dạt dào. Chụt…hôm nay em sao thế ? Em vừa hôn lên đôi nhẫn của chúng tôi, tay tôi…em rót mật bên tai tôi.
- Quà kỷ niệm đó.
- Anh yêu em, Bell.***
- Em cũng yêu anh.
Ngọt ngào quá!!! Vui quá!!! Đây không phải lần đầu tiên chúng tôi nói câu này nhưng mỗi lần là một cung bật cảm xúc khác nhau. Tôi không thể chịu đựng được nữa.
- Sao anh ngừng xe.
Không để em kịp hỏi thêm gì tôi ôm lấy thân người nhỏ nhắn so với tôi, đặt lên môi em nụ hôn mà tôi kiềm nén suốt trên đường về. Nó càng mãnh liệt biết bao khi em đáp lại đầy ngọt ngào say đắm. Tôi luyến tiếc rời khỏi môi em thì thầm bên tai em :
- Tình yêu của anh, em là của riêng anh, một mình anh. Đừng bao giờ làm anh sợ hãi nữa em nha.
- Hi…hi…anh yêu, tại anh tự hù mình thôi. Nếu không có anh, tình yêu của em sẽ chết. Em yêu anh nhiều lắm!!!
- Hi…hi…Anh cũng yêu em nhiều lắm!!!
Chú thích :
*** Bách Lạc : viết tắt là BL đọc nhanh là Bell(các bạn thử đi). Từ điển Anh-Việt nghĩa là : chiếc chuông nhỏ.
EXTRA :
- Em, ra ăn đi từ hôm qua đến giờ em cứ nằm suốt.
- …….- đứng dậy rời phòng ngủ vào phòng ăn, cầm đũa ăn sạch tô phở, đứng lên rời ghế.
- Em, uống nước đi.
- ……- cầm li nước, ực…ực…đi vào phòng ngủ nằm.
- Em ra dọn đi – mở cửa, khoanh tay đứng trước cửa.
- ……- vào phòng ăn dọn sạch, đứng rửa chén.
- Em, pha cà phê cho anh đi.
- ……- đặt ấm nước lên bếp, lấy gói cà phê hòa tan cho vào li…nước sôi chế vào li khoáy đều, đặt xuống bàn…cạch…lại rửa chén.
- ……- cầm li cà phê, nhìn người rửa chén trân trân. Đưa lên miệng.
- ……- rửa chén xong, đi ra
- Ah…ah….- Xẻng……cái li tan nát.
- Anh…anh – hốt hoảng chạy lại lấy cái thau múc nước – Đưa cái lưỡi vào, nhanh lên…già mà không biết lo.
- …….- ngước mặt lên - ừ…tại có người lo quen rồi.
- Cho anh chừa cái tội nhậu nhẹt. Cái gì cũng đây cũng lo nhưng nhậu mà bệnh thì đây bỏ luôn.
- Nè…anh mà bệnh là tại em đó, ở đó mà hổng lo.
- Hay quá…cái gì cũng đổ thừa em.
- Chứ ai đòi đi Đà Nẵng coi pháo hoa ? – tiến lại ẵm em ra phòng khách, ngồi xuống ghế.
- Uhm…thì em – nũng nịu vùi mặt vào cổ anh.
- Anh nhờ bạn mua vé dùm, ai ngờ phút chót nó bảo “vợ chồng” mày ở lâu rồi mà vẫn mặn nồng quá…thôi nhường lại cho tao đi, tao mới quen em cần chìu chuộng.
- Rồi…nó lấy luôn, hả anh ?
- Chứ gì nữa…gấp quá có còn vé đâu. Hồi tối này gặp vợ chồng Anna, nó khoe cầm 2 vé vip nó vẫy vẫy vào mặt anh.
- Anh uống với nó sao ?
- Không, chồng nó. – móc trong túi ra…táng…tang…2 vé vip đi Đà Nẵng.
- ……hix…hix…- khóc nức nở.
- Sao khóc ? – Hôn má, hôn mắt, hôn mũi…hôn tùm lum…
- ……hix…hix…Mai mốt đừng làm dzậy nữa dù là vì em. Rượu không tốt mừ, đi làm bất đắc dĩ phải uống…bình thường 1 vài lon bia thôi.
- Ừ……anh hứa, hồi sáng giờ em mặt lạnh là anh đủ sợ rồi. Hổng dám có lần sau đâu.
Màn hòa giải thành công, hai đôi môi quấn lấy nhau chìm vào cõi yêu. Cởi áo sơ mi…cởi áo thun 3 lỗ…tuột luôn cái quần dài…tuột cái…….Reng…reng…
- …….tiếc nuối – Alo…nhà đi vắng rồi. – định cúp máy.
- …….- đầu dây bên kia thét lên – Cha mày…
- …….- ba hồn bảy vía về đây – dạ…dạ…thưa mẹ…
- Tao tưởng mày không nhận ra bà già này rồi chứ ?
- Dạ…con đâu dám…mẹ là người phụ nữ duy nhất của lòng con mà.
- Thôi…cám ơn. Đưa máy cho thằng Lạc đi, ở đó xạo quài.
- Giờ con hông biết ai mới là người mẹ sinh ra nữa.
- Lạc của mẹ đây. Dạ…dạ…con biết rồi…thật hả mẹ ?- cười toe toét – Mấy bữa nay trời nóng lắm bữa nào con mời mẹ ăn kem nha!!! Dạ…con chào mẹ.
- ……- phủ kín mền, lí nhí – Anh hổng biết ai mới là con mẹ nữa.
- Ha…ha…- phủ chăn thì thầm tai người kia.
Yeah…yeah…hai người tung gối…nhảy tưng trên giường.
- Em yêu, cuối cùng cũng chờ được rồi. Ha…ha…chắc ba bị em cảm động đó, hơn nửa tháng ba nằm viện em tất bật quá trời.
- Ha…ha…anh cũng có thua gì em. Anh cũng hết lòng với ba mẹ em dzậy.
- Đồng lòng…đồng lòng…tát cạn biển đông. – đồng ca, ôm nhau cứng ngắt.
- Mình……mình tiếp tục nha em…hi…hi…anh càng phấn khích rồi…Anh muốn nghe tiếng “chuông”…
Cằm hai tay Bell choàng qua cổ, Khanh nhẹ nhàng trân trọng từng giây phút, họ đã chờ đợi quá lâu để nhận lấy lời chúc phúc từ gia đình. Hai bên gia đình quyết định sẽ gặp nhau tính chuyện của hai người. Anh nhẹ nhàng tiến xuống môi, xuống cổ…xuống ngực…xuống…
- Ah…
- Chuyện gì…chuyện gì…
- Anh ơi …anh …ngày đó trùng ngày mình đi Đà Nẵng……
THE END.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top