Chương 175: Phó Bản 7 - Thị Trấn Ma Quỷ (1)
Hành khách bị đè trên máy nhét xu, tóc di chuyển trên người cậu ta, dường như đang tìm chỗ để cắn một miếng.
"..."
Lúc trước có quái vật nói đường 1444 có một tài xế kỳ quái, không chỉ ép bọn họ nhảy múa ca hát mà còn cướp xu cấm kỵ của bọn họ.
Nhìn thấy Ngân Tô, cậu ta lập tức nhớ tới vụ này.
Cô không giống với tài xế đợt trước, vừa nhìn đã có thể nhận ra.
Hành khách run lẩy bẩy: "Tôi... Tôi chợt nhớ ra tôi còn chút chuyện... Tôi... Đợi... Đợi chuyến sau."
Tài xế cười híp mắt nhìn cậu ta: "Thế thì không được, tới cũng tới rồi, tôi đặc biệt có lòng đến đón cậu đó. Hơn nữa, đây là chức trách của tôi, xin hãy để tôi được phục vụ cho cậu."
Hành khách muốn đi xuống nhưng lại bị quái vật tóc kéo vào trong xe, cậu ta không khỏe bằng đối phương, chỉ có thể để bản thân bị kéo vào trong từng chút từng chút một.
Hành khách tuyệt vọng nhìn cửa xe đóng lại.
Không!
Không cần!!
"Hành khách thân yêu, mời nhét xu."
"..."
Hành khách run cầm cập lấy xu cấm kỵ ra, nhét vào khe, sau đó lại có một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh giơ tới trước mặt: "Giao chỗ còn lại ra đây."
"..."
Quả nhiên là cô sẽ ăn cướp xu cấm kỵ!!
May mà cậu ta cũng không mang nhiều!
Hành khách vui mừng vì mình đã có dự kiến trước, chỉ mang theo chút xu cấm kỵ... Cậu ta giao số xu cấm kỵ còn lại trong túi cho cô.
Tài xế lấy được xu cấm kỵ liền lật mặt, vô cùng thân thiết và nhiệt tình: "Hành khách thân yêu, xin mời ngồi vào chỗ, thắt dây an toàn thật cẩn thận, ngồi thật vững, chúng ta sẽ lập tức xuất phát."
"..."
Hành khách cảm thấy tóc trên người nới lỏng, vừa lăn vừa bò về phía sau, co vào một góc ở hàng cuối cùng.
Xui xẻo!
Sao lại xui xẻo như vậy!
Sau đó, hành khách phát hiện không chỉ có mỗi mình mình là người xui xẻo mà hành khách nào lên xe cũng đều bị cô cướp.
Có người phát hiện bầu không khí trong xe bất thường, không định lên xe, kết quả lại bị cưỡng ép "mời" lên.
Cô còn vô cùng hùng hồn mà nói thân là tài xế thì không thể để hành khách đợi lâu.
Quái vật bị bắt cóc lên xe rất suy sụp, bọn họ có thể đợi mà!! Bọn họ không cảm thấy lâu chút nào hết á!!
Ăn cướp thì thôi đi, cô còn thật sự giống như trong lời đồn, ép bọn họ biểu diễn tiết mục cho cô.
Đáng sợ...
Tài xế này đáng sợ quá đi mất!
Ngân Tô lái xe buýt sáu tiếng xong, trở về trạm lúc đầu, đợi xe buýt rời đi thì phát hiện mình đã trở lại thế giới hiện thực.
Nói cách khác, dùng đồng vàng khởi động phó bản thì có thể tiến vào thế giới trò chơi, nhưng chỉ cần cô lấy thẻ tài xế lái xe buýt thì có thể tạo ra BUG, không cần vào phó bản cũng có thể trở về thế giới hiện thực...
Thế là mấy ngày tiếp theo, mỗi tối Ngân Tô đều dùng đồng vàng như thẻ làm mới.
Không tìm thấy phó bản mình muốn vào thì trực tiếp làm tài xế, làm việc đủ sáu tiếng là có thể tan ca về nhà.
Ngày hôm sau lại lặp lại trình tự như trên...
Sau vài lần thí nghiệm, Ngân Tô phát hiện phó bản hiện ra của đồng vàng chưa dùng là không cố định, nhưng cũng sẽ có vài phó bản lặp lại.
Dưới sự bền bỉ liên tục làm mới, cuối cùng cũng xuất hiện phó bản "Thị trấn Ma Quỷ".
Ngân Tô nhìn lộ trình xuất hiện trên bảng thông tin của trạm xe buýt, hai tay chắp trước ngực, thầm niệm một tiếng "Amen".
Làm người vẫn nên kiên trì bền chí, không phải cuối cùng cũng đã xuất hiện phó bản mình muốn rồi sao?
【Đường 4044 —— Thị trấn Ma Quỷ】
【Đường 1444 —— Viện thẩm mỹ Cẩm Tú】
【Đường 1414 —— Thành phố Búp Bê】
Thị trấn Ma Quỷ...
Ngược lại cô phải đi xem thử xem nó có thể ma quỷ đến mức nào!
Ngân Tô không chút do dự lựa chọn tuyến đường 4044.
Lần này trên xe buýt có tài xế, không giống xe hồi trước cô dùng thẻ xe buýt đều là xe trống.
Lâu lắm rồi cô không gặp tài xế có khí chất âm phủ này, Ngân Tô cũng có chút hoài niệm.
Cửa xe còn chưa mở ra hoàn toàn, cô đã chui tọt lên, tươi cười chào hỏi người ta: "Hi đồng nghiệp, chào buổi tối."
"???" Đồng nghiệp cái gì? Tài xế mặt đơ, nói ra lời thoại của mình: "Mời trả tiền."
Trả tiền là chuyện không bao giờ xảy ra.
Có thể đi miễn phí tại sao phải tốn tiền?
Ngân Tô lưu loát khiến đồng nghiệp mất việc ngay tại chỗ, sau đó thuần thục ngồi vào buồng lái.
Sắp phải vào phó bản rồi, Ngân Tô lục phần đạo cụ ra đeo 'huyễn giới' vào trước.
【Huyễn giới: Đeo chiếc nhẫn này vào, bạn có thể tạo ra gương mặt, cũng có thể biến thành dáng vẻ của bất kỳ ai, sở hữu nó, bạn chính là nữ bách biến/nam thần. Nhưng phải chú ý, đừng đụng mặt với chính chủ nha, đụng mặt thì rất ngượng ngùng đó, ai là giả thì người đó xui xẻo.】
【Giới hạn sử dụng: Không có】
【Số lần sử dụng: Không có】
Có hai kiểu sử dụng.
Có thể tự nặn mặt, tiến hành thay đổi chi tiết.
Hoặc cũng có thể trực tiếp mô phỏng khuôn mặt của người khác.
Ngân Tô thử biến thành ông chủ Khang trước, lấy gương ra nhìn một cái, gần như không nhìn ra sự khác biệt nào, Khang Mại đến cũng không nhận ra.
Không hổ là đồ cô tiêu nhiều điểm tích lũy như vậy mới mua được!
Ngân Tô biến thành những người trong ký ức một lượt, đợi cô chơi đủ rồi mới tự nặn một gương mặt khác không tồn tại trong ký ức.
Ngân Tô nhìn dung mạo trong gương khác hoàn toàn với khuôn mặt của bản thân nhưng vẫn xinh đẹp thì rất hài lòng.
Hành khách trên tuyến đường 4044 không nhiều, Ngân Tô lái được một lúc lâu rồi mà vẫn không gặp được nổi một người. Xung quanh toàn là sương mù dày đặc, không nghe thấy âm thanh khác, cũng không nhìn thấy những thứ khác.
Rất là buồn chán...
Ngay cả một người bạn giải sầu cũng không có.
"Rầm!"
Không biết đầu xe đụng phải cái gì mà cả thân xe đều lắc lư một lúc, sau đó bánh xe lại nghiền qua thứ gì đó, liên tiếp nghiêng ngả mấy lần liền mới ổn định lại.
Ngân Tô chỉ có thể nhìn thấy sương mù bên ngoài, hoàn toàn không thấy thứ vừa mới đụng phải là gì.
Ngân Tô không định dừng xe để xem, một tài xế ưu tú nên chuyên chú vào công việc của mình, đừng ai mơ tưởng tới chuyện ăn vạ tài xế lâu năm!
Ngân Tô lái xe buýt lao đi như cuồng phong, dù sao thế giới này cũng không giới hạn tốc độ, cũng không có chướng ngại vật, như vậy còn không phải là để cô được tự do trải nghiệm cảm giác kích thích khi lái xe tốc độ cao sao.
Nhưng cô lái quá nhanh, lúc nhìn thấy trạm xe buýt sáng đèn thì xe đã xoẹt một cái lướt qua mất rồi.
"..." A! Có hành khách!
Ngân Tô đạp phanh xe một cái.
Cô quay đầu nhìn ra sau, có mấy bóng người đứng trên trạm xe buýt, ánh sáng ảm đạm chiếu hắt cái bóng của bọn họ lên bảng quảng cáo đằng sau, có chút cảm giác méo mó vặn vẹo.
Hai mắt Ngân Tô hơi sáng lên, cười càng tươi hơn.
Trên trạm xe buýt.
Bảy người chơi đứng ở trạm xe buýt, sắc mặt người nào cũng rất tệ, vừa nãy bọn họ nhìn thấy tuyến đường trên bảng thông tin của trạm xe buýt là đi tới Thị trấn Ma Quỷ.
Là phó bản tử vong mà người nước ngoài kia thả qua đây.
"Má nó đúng là xui xẻo mà." Chàng trai mặc áo gió màu đen nóng nảy chửi rủa: "Trò chơi chó má gì mà..."
Chàng trai mặc áo gió càng chửi càng tục.
Những người chơi khác đều không nói gì, đối với việc bị kéo vào phó bản tử vong, trong lòng bọn họ cũng đang rất hoảng sợ.
Khoảng thời gian này, chuyện liên quan đến phó bản tử vong 'Thị trấn Ma Quỷ' vẫn luôn là đề tài hấp dẫn trên diễn đàn, vào diễn đàn trò chơi là có thể nhìn thấy đủ các loại bài đăng thảo luận.
Bên trong còn có người chơi đăng tình trạng thê thảm của những người chơi sau khi ra khỏi phó bản tử vong lên.
Có lẽ bọn họ cũng phải chôn thây trong phó bản này rồi.
Chàng trai mặc áo gió phát tiết xong, liếc mắt nhìn những người có mặt, đột nhiên nói: "Chỉ có bảy người chơi thôi sao?"
Mọi người nhìn nhau, hiện tại trên trạm xe buýt chỉ có bảy người.
"Tại sao chúng ta lại xuất hiện ở trạm xe buýt?"
"Đúng thế... Thật kỳ quái, tôi chỉ từng thấy trạm xe buýt lúc còn là người chơi mới, những lúc khác không phải đều là trực tiếp quăng vào phó bản luôn sao?"
"Có lẽ phó bản tử vong không giống với những phó bản khác?"
Tất cả mọi người đều chưa từng vào phó bản tử vong, không quen thuộc với quy trình nên không cách nào so sánh.
"Đợi chút xem, hẳn là xe buýt sẽ tới..."
Người chơi này vừa dứt lời thì đã thấy có thứ gì đó lóe lên ánh sáng màu đỏ kỳ dị vụt qua màn sương mù, xông về phía bên này, 'vèo' một tiếng bay qua trước mặt bọn họ.
Người chơi: "???"
Người chơi còn chưa kịp hồi thần lại thì sương mù đã lần nữa bao trùm, bọn họ còn chưa nhìn rõ thứ đó là gì.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Thứ vừa mới đi qua là gì thế?
Có phải trong đống sương mù kì quái kia có quái vật gì đó hay không?!
Nhóm người chơi ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
"Thứ vừa nãy là gì vậy?"
"Quái vật?"
"Không phải trạm xe này an toàn sao?"
"Trạm của người chơi mới thì an toàn, bây giờ chúng ta còn là người mới nữa sao? Nói không chừng nơi đây đã không còn an toàn nữa."
"Con mẹ nó..." Chàng trai mặc áo gió lại bắt đầu chửi tục, phun ra đủ các kiểu lời tục tĩu, nếu không phải anh ta chửi trò chơi thì bọn họ cũng cảm thấy khó chịu rồi.
Nhưng vào lúc này, ánh sáng đỏ vừa mới biến mất trong màn sương lại xuất hiện, phóng thẳng tới trạm xe buýt.
Tốc độ kia như là muốn đâm chết bọn họ luôn vậy!
Tất cả người chơi đều kinh sợ nhao nhao lùi về sau.
Quái vật khổng lồ xông ra khỏi sương mù, dừng trước trạm xe buýt với một tư thế vắt ngang kì quái, thân xe loang lổ vết máu khiến người ta có cảm giác áp bức.
Là xe buýt!
"Két ——"
Cửa xe mở ra, người chơi nhìn thấy tài xế trong buồng lái.
Không giống tài xế trong kỳ tân thủ lắm, tài xế này không cứng nhắc máy móc, thậm chí còn tươi cười thân thiện.
"..."
Như vậy còn kỳ dị hơn ấy!!
Bảy người chơi không ai dám động đậy, nhìn chằm chằm tài xế trong xe buýt, thận trọng, hoài nghi, sợ hãi...
Ngân Tô không ngờ mình lại gặp được người chơi, mấy ngày nay cô đi làm thêm hoàn toàn không gặp được người chơi, trừ quái vật thì vẫn là quái vật.
Lúc này gặp được người chơi, tâm trạng của Ngân Tô tốt hơn rất nhiều, cất giọng hỏi: "Mọi người có muốn đi nhờ xe không?"
Lời này rơi vào tai người chơi chính là —— Mấy người muốn chết không?
Bọn họ có thể nói "không" được chắc?!
Nhóm người chơi vừa cảnh giác nhìn xe buýt vừa nhỏ giọng trao đổi: "Phải đi lên sao? Tôi cảm thấy cô ta có chút đáng sợ..."
Xe buýt, tài xế trông xinh đẹp như vậy... Lại còn cười nữa!!
Hồi trước, lúc còn là người mới thì cảm thấy tài xế tử khí nặng nề đó đáng sợ, bây giờ xem lại... Người ta không nói chuyện cũng không cười, tài xế như vậy tốt biết bao!
Quả nhiên không so sánh thì không có đau thương.
"Lúc còn là người chơi mới, đèn xe buýt là đèn màu xanh lá... Bây giờ chiếc xe này lại là màu đỏ, tôi cảm thấy không an toàn lắm, hay là đừng lên."
"Lỡ như... Bỏ lỡ chiếc xe này thì về sau không còn chiếc xe nào khác nữa, vậy chẳng phải chúng ta không vào được phó bản sao?"
"Không vào phó bản thì sẽ thế nào?"
"..."
Không ai biết việc không vào phó bản thì sẽ thế nào.
Phó bản tử vong... Đừng có mà chưa vào phó bản đã nghẻo rồi.
"Đằng nào cũng chết, sợ cái búa!" Chàng trai mặc áo gió đẩy người chơi chắn đường ra, chửi rủa bước lên xe.
Mọi người: "..."
Bọn họ thấy chàng trai mặc áo gió lên xe, đi xuống dưới, giữa chừng không hề xuất hiện bất kỳ chuyện gì.
Ngân Tô phát hiện người chơi lên xe, xe buýt không nhắc cô yêu cầu hành khách nhét xu nhưng lại có thêm một tuyến đường.
Những người này cũng tới Thị trấn Ma Quỷ.
Chàng trai mặc áo gió ngoài miệng thì chửi rủa nhưng thực ra vẫn rất thận trọng, cho đến khi ngồi vào chỗ vẫn không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, lúc này anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Người chơi trên trạm xe buýt thấy chàng trai mặc áo gió không sao thì cũng ôm tâm trạng cảnh giác lên xe.
Bảy người chơi, bốn nam ba nữ.
Cộng với cô, chính là bốn nữ.
Trò chơi vẫn công bằng như trước.
"Mọi người cũng tới thị trấn Ma Quỷ sao?"
Ôn Thần Hạo lên xe cuối cùng bắt được từ khóa, vô thức lên tiếng: "Đúng vậy, chúng tôi cũng?"
Cô gái trước mặt Ôn Thần Hạo vô cùng căng thẳng, kéo anh ta đi về phía sau, cho đến khi đi tới cuối xe mới ngồi xuống, cô gái che ngực nói: "Anh đáp lời cô ta làm gì... Đáng sợ quá."
Ôn Thần Hạo nói: "Cô ta nói chúng ta 'cũng' tới Thị trấn Ma Quỷ, còn ai đi nữa? Trong xe này cũng không có ai khác."
Những người chơi khác vô thức quan sát xung quanh.
Cả chiếc xe buýt chỉ có bọn họ...
"Chào mọi người, rất vui vì được gặp mọi người." Tài xế phía trước ló nửa người ra nhìn bọn họ: "Tôi là tài xế của mọi người ngày hôm nay, cũng là bạn đồng hành của mọi người."
"???"
"!!!"
Bạn đồng hành?
NPC đồng hành?
Nội gián của phó bản tử vong đều không che giấu thân phận như vậy sao?!
Người chơi còn sợ hãi hơn vừa nãy.
Ngân Tô đã quay đầu lại, khởi động xe buýt, lái ra khỏi trạm, chạy vào trong sương mù dày đặc.
Thấy cô không để ý đến bọn họ, người chơi tụ tập lại một chỗ khẽ thảo luận.
"Bây giờ phải làm sao?"
"Đây là trực tiếp ngửa bài với chúng ta à... Chắc chắn cô ta muốn giết chết chúng ta, phó bản tử vong không để lại đường sống cho người chơi."
"Hay là chúng ta tiên hạ thủ vi cường?"
"Còn chưa vào phó bản, giết cô ta thật, chúng ta vào phó bản thế nào? Trước tiên đừng vội... Xem thử đã rồi nói."
"Đúng vậy, bây giờ cô ta cũng chưa làm gì, nói không chừng trên người cô ta còn có cốt truyện thì sao?"
"..."
Ngân Tô chào hỏi với những người bạn tràn đầy sức sống xong, cũng không quan tâm bọn họ xì xào bàn tán cái gì ở đằng sau, không để ý đến bọn họ nữa.
Không biết đích đến còn bao xa, Ngân Tô phân tâm nhìn giao diện cá nhân một cái.
【Phó bản hiện tại: Thị trấn Ma Quỷ】
【Thời hạn sống sót: -】
Ngân Tô nhìn thời hạn sống sót mà cau mày, đây là ý gì? Không có yêu cầu về thời gian... Thế thì người chơi không thể câu giờ đến cuối cùng để qua ải nhỉ?
Cách qua ải chỉ còn lại một kiểu... Tìm được chìa khóa qua ải.
Người chơi có bản lĩnh câu giờ đến khi kết thúc hay không, đó là chuyện của người chơi, giờ trò chơi trực tiếp xóa bỏ thì quá đáng rồi.
Nhưng trò chơi không làm người thì mình cũng đâu làm được gì nó.
"Haiz."
Ngân Tô tắt giao diện cá nhân đi, muốn đua xe, nhưng nghĩ tới phía sau vẫn còn hành khách, cô đành nén lại sự kích động này xuống.
Hai mươi phút sau.
Đã tới điểm đến.
Phía trước vẫn bị sương mù dày đặc bao trùm, nhưng có thể mơ hồ nhìn thấy một số căn nhà ở nơi xa.
Ngân Tô đứng dậy vỗ tay: "Những người bạn thân yêu của tôi ơi, đã tới chiến trường rồi, xuống xe thôi."
Mọi người: "..."
Ai là bạn của cô!
Người chơi cũng không muốn ở trên xe, vội vàng đi xuống.
Ngân Tô ở trong buồng lái, cười mỉm nhìn bọn họ xuống xe.
Người chơi đều có chút sợ hãi, lúc đi qua cô thì vô thức bước nhanh chân, tại sao xe buýt chỉ có một cánh cửa như vậy chứ!!
Đợi người chơi cuối cùng xuống xe, Ngân Tô cũng đi xuống theo.
"...Cô thật sự đi xuống rồi!"
Ngân Tô đi về phía bọn họ, chạm mắt với bọn họ, nghiêng đầu một cái, lên tiếng hỏi: "Mọi người nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có thứ gì à?"
Mọi người: "..."
Tất cả mọi người đồng loạt di chuyển qua bên cạnh, kéo giãn khoảng cách với cô.
Ngân Tô: "..."
Ngân Tô không quá để tâm tới thái độ của những người bạn này, hai tay đút túi, nhìn về phía trước.
Có người chơi muốn giết Ngân Tô nhưng cũng có người lo trên người cô có cốt truyện gì đó hoặc là sẽ phát động quy tắc tử vong, không dám tùy tiện động thủ.
Tất nhiên người chơi định động thủ không muốn gánh chịu nguy hiểm một mình, thế là bọn họ chỉ đành để nội gián đã ngửa bài này đứng bên cạnh bọn họ.
Tạm thời mọi người từ bỏ ý định giết nội gián, bắt đầu quan sát hoàn toàn xung quanh.
Sương mù phía trước đang dần dần loãng đi, chỉ trong giây lát, một thị trấn nhỏ mang nét đặc trưng của phương Tây dần dần xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tường trắng ngói đỏ với những vết nứt chằng chịt, bầu trời xám xịt, giống như một bức ảnh cũ bị năm tháng lướt qua.
Lúc này bọn họ đứng ở một bên đầu cầu, bên kia cây cầu chính là một thị trấn nhỏ được xây dựng đối diện với mặt nước.
Không hề có người tới đón bọn họ, xem ra bọn họ chỉ có thể tự đi vào thôi.
Ngân Tô đi thẳng lên cầu, những người chơi khác nhìn nhau, đợi Ngân Tô đi tới giữa cầu thì mới đi lên theo.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top